Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 135: Uy hiếp giống như trước kia




“Hạ Uyên” Trương Tấn Phong đưa tay giữ lại bả vai đang run rẩy của Võ Hạ Uyên, giọng nói hơi trầm xuống: “Không sao đâu.”

Mà thái độ này của Trương Tấn Phong.

không biết đã cho một số người ám chỉ như thế nào liền có một nam một nữ ao ra khỏi đám đông. Người phụ nữ trực tiếp ôm lấy thăng nhóc mập mạp vào trong lòng ngực, sau đó khóc cùng với con trai. Còn người đàn ông thì lại dùng một vẻ mặt vô cùng căm phẫn mà chất vấn Võ Hạ Uyên: “Cô lấy tư cách gì mà dám đánh con trai của tôi?”

“Không biết nói chuyện” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Lý do này có đủ hay không?”

Võ Hạ Uyên nói xong liền gắt gao nhìn chòng chọc người đàn ông, hỏi: “Loại lời nói ‘con ma ốm như thế này là do anh dạy sao?”

Trên mặt người đàn ông có chút lúng túng, sau đó vung tay lên: “Cô đừng có lôi chuyện này ra với tôi, tôi hỏi cô, cô có tư cách gì mà đánh con trai của tôi?”

Người phụ nữ theo sau khóc lóc kể lể: “Nó chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, lại còn nhỏ như vậy, coi như có nói sai cái gì thì bao dung bỏ qua một chút cũng không được sao? Vì sao phải xuống tay nặng như vậy chứ?”

Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, vừa định đáp trả thì lại bị Trương Tấn Phong kéo về phía sau, khí thế lạnh đến thấu xương lập tức ập đến. Người đàn ông mới vừa rồi còn đang làm ầm ï không thể không lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi “Muốn đánh thì đánh đấy, các người muốn như thế nào?” Trương Tấn Phong dùng giọng điệu thờ ơ nói “Anh Trương” Tiếng nói của người đàn ông kia trở nên hơi run rẩy, thế nhưng vẫn cố dùng dáng vẻ danh chính ngôn thuận mà nói: “Tôi biết rằng trước kia ngài rất lợi hại, nhưng tôi cũng chỉ có một đứa con trai này. Tôi đã làm bố của nó thì nhất định phải đòi lại được công bằng cho nó!”

Anh ta đang muốn nói về “trước kia”, muốn vạch ra ranh giới giữa Trương Tấn Phong và những vinh quang trong quá khứ.

Võ Hạ Uyên di chuyển tâm mắt nhìn về phía đám người đang yên lặng theo dõi kia, trái tim đều đã trở nên nguội lạnh từng chút một. Rốt cuộc thì cô cũng nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ, thì ra đây mới chính là hoàn cảnh thật sự của Trương Tấn Phong. Những người kia chỉ chứng kiến sự sụp đổ của một huyền thoại thôi thì vẫn chưa đủ, bọn họ còn muốn giễu cợt, muốn giẫm đạp lên nó thì mới có thể thỏa mãn lòng hư vinh thảm thương của mình.

Thậm chí Võ Hạ Uyên còn nghỉ ngờ đôi vợ chồng này chính là do có người nào đó sắp đặt trước, vì muốn làm cho Trương Tấn Phong khó xử trước mặt mọi người. Nếu không đổi lại là trước kia, đừng nói là đánh con trai của bọn họ, nói khó nghe một chút thì coi như đánh đến mức bại liệt thì sẽ có người nào dám đứng ra nói nói một chữ “không” sao?

Khinh người quá đáng!

“Công bằng?” Trương Tấn Phong trâm giọng nói: “Tôi nhớ cậu là người họ Viên đúng không?”

“Đúng thì làm sao?” Nhắc tới dòng họ nhà mình thì người đàn ông kia càng thêm tự tin Trương Tấn Phong nhếch khóe miệng: “Vậy thì hãy dùng toàn bộ tương lai nhà họ.

Viên của cậu để đòi lại cái gọi là công bãng cho cậu đi.”

Người đàn ông kia lập tức tái mặt.

Không ai có thể nghỉ ngờ tính xác thực của câu nói này, sự bình tĩnh và quyền lực mà Trương Tấn Phong thể hiện ra lúc này không khác gì với trước kia.

“Anh, anh đừng có đe dọa tôi! Người khác có thể sợ anh nhưng tôi… A..” Người đàn ông kia còn chưa nói hết lời thì đã bị Trương Tấn Phong bóp nghẹt cổ họng. Anh ta phát ra vài tiếng “khụ khụ” một cách khó khăn, đám người xung quanh sợ tới mức kinh ngạc thốt lên.

“Trương Tấn Phong, cậu đang làm cái gì vậy?” Phùng Ngọc Chỉ quát lớn.

Người đàn ông cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, thế nhưng anh ta lại cảm thấy đôi bàn tay nhìn có vẻ gầy yếu kia vẫn chứa đầy một loại sức mạnh đáng kinh ngạc, trực giác mách bảo rằng anh ta đã gặp rắc.

rối rồi!

Trương Tấn Phong hơi dùng sức ném người đàn ông ra xa ba mét, anh đứng từ trên cao nhìn xuống nhìn đối phương, trong đôi mắt lộ ra vẻ khát màu mà tàn nhẫn “Nếu hôm nay không phải là giao thừa thì cậu đoán xem cậu còn có thể đi thẳng ra khỏi cửa lớn nhà họ Trương này nữa hay.

không?”

Trong lòng mọi người lập tức rét lạnh, một số người có tố chất tâm lý kém còn trực tiếp tái mặt lại.

Đúng vậy, tại sao bọn họ lại quên được chứ? Trương Tấn Phong vốn không dễ nói chuyện như vậy, nghe nói khi anh mới vừa nắm quyền quản lý Phong Thiên, trong năm đầu tiên chỉ vì các loại mâu thuẫn đã khiến cho không ít người bị thương, bị tàn phế…

Mọi người bất chợt nhận ra rằng, ngay cả khi sư tử không có nanh vuốt, thì chỉ cần nó cắn một cái thôi cũng đã đủ để có thể lấy mạng người rồi.

Người phụ nữ gắt gao che miệng của thẳng nhóc mập mạp lại, không dám hé răng, Giữa bầu không khí yên lặng chết chó.

ông cụ Trương mở miệng nói: “Quản gia, tiễn một nhà ba người này đi đi. À đúng rồi, còn có ai phải đi nữa thì cũng đi cùng nhau luôn đi”

Không một ai động đậy.

Một nhà ba người đi rồi, Trương Tấn Phong nằm tay Võ Hạ Uyên đi lên lầu, trước đó cũng chỉ lên tiếng chào hỏi với ông cụ Trương, hoàn toàn không để ý đến các loại ánh mắt phía sau lưng.

Trương Thiên Định dựa vào cạnh bàn lộ ra một cái cười, anh ta biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Vẻ mặt của Phùng Ngọc Chỉ vô cùng khó coi, chuyện mất thể diện như vậy mà ông cụ lại có thể dung túng! Đây không phải là đang trá hình thừa nhận địa vị của Trương Tấn Phong, sau đó còn đánh vào mặt Thiên Định sao?

Trở lại phòng ngủ, Bào Ngư nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, sau đó vươn tay.

về phía Võ Hạ Uyên đòi mẹ ôm một cái. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai, rốt cuộc thì nỗi bực bội ở trong lòng của Võ Hạ Uyên mới coi như tiêu tan một chút.

“Chờ mẹ một lát” Võ Hạ Uyên nói xong liền quay đầu lại quan sát Trương Tấn Phong: “Vừa nấy anh dùng lực mạnh như vậy có khó.

chịu ở đâu không?”

Trương Tấn Phong lắc đầu: “Hạ Uyên, anh cũng không yếu ớt đến vậy”

“Trái tim thì sao? Bùi Thịnh đã dặn đi dặn lại rồi, cảm xúc của anh không thể dao động quá lớn, tốt nhất vẫn là không nên tức giận.”

Trương Tấn Phong không thể không ôm Võ Hạ Uyên vào lòng, nhẹ giọng trấn an cô: “Đừng quá lo lắng như vậy có được không?

Ngoại trừ em và con trai ra thì những người khác cũng không thể khơi gợi được bao.

nhiêu hứng thú từ anh đâu.”

“Có thật không?” Võ Hạ Uyên rầu rĩ, cô rất sợ những lời nói đó sẽ làm tổn thương Trương Tấn Phong.

“Thật”

Tuy rằng Trương Tấn Phong đã cố gắng cam đoan hết lần này đến lần khác nhưng Võ Hạ Uyên vẫn bắt anh uống hai viên thuốc có lợi cho tim mạch, xong xuôi mới ôm lấy Bào.

Ngư, một nhà ba người nằm trên giường không xuống nữa.

Tiếng chuông điểm không giờ vang lên, tiếng bắn pháo hoa bên ngoài lập tức từng đợt từng đợt nối tiếp nhau nổ vang rền vô.

cùng náo nhiệt, làm cho tấm rèm cửa phản chiếu ra những sắc màu rực rỡ.

Bào Ngư cũng không sợ hãi mà vỗ tay.

một cách thích thú.

Mười ngón tay của Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đan chặt vào nhau.

Khoảnh khắc giao thừa này ta có nhau, có con, tất cả mọi thứ như vậy là trọn vẹn rồi.

Người đàn ông nhà họ Viên gây náo loạn ở nhà họ Trương kia vừa bị đuổi ra thì đã bị lan truyền trong giới thượng lưu vào ngày.

đầu tiên của năm mới. Mọi người đều cảm thấy Trương Tấn Phong chỉ là lớn tiếng đe dọa mà thôi, nếu như ông cụ Trương mà không ra mặt thì anh có cái gì để cứu vãn được danh dự cơ chứ? Thậm chí ngay cả đôi vợ chồng kia cũng nghĩ như vậy.

Thế nhưng vào xế chiều ngày hôm đó thì cổ phiếu của công ty nhà họ Viên lại sụt giảm nghiêm trọng, đến chập tối đã trực tiếp giảm xuống chỉ còn ở mức báo động, mấy chục triệu lập tức bốc hơi trong nháy mắt, nếu không phải do ông cụ Viên gia ngăn chặn tổn thất kịp thời thì chỉ sợ ngày hôm sau sẽ phải phá sản.

Lần này, những người lén lút cười nhạo.

Trương Tấn Phong cũng không cười nổi nữa.

Ông cụ Trương ra tay sao?

Đương nhiên là không phải Khi ông cụ Viên gọi điện thoại chất vấn đã bị ông Trương mắng lại không chút khách khí. Ai cũng hiểu rõ cách đối nhân xử thế của ông Trương, ông ấy bảo không làm thì chắc chản là không làm.

Lúc này câu nói kia có vẻ như lại càng vang dội hơn: “Vậy thì hãy dùng toàn bộ tương lai nhà họ Viên của cậu để đòi lại cái gọi là công bằng cho cậu đi”

Những người muốn nhân cơ hội này để gây tổn hại Trương Tấn Phong cũng lập tức nhượng bộ mà tút lui.

Con người chính là như vậy, luôn đắc chí thưởng thức “sự thất bại” của người ta, thế nhưng sau khi phát hiện ra đối phương vẫn còn dư sức thì lại co rúm vào như con chim cút Những chuyện này thì Võ Hạ Uyên cũng không biết, cô chỉ mơ hồ nghe thấy Trương Tấn Phong gọi mấy cuộc điện thoại cho Phùng Bảo Đạt nhưng cô cũng không để tâm lắm, vẫn luôn tập trung tinh thần đi tìm một căn nhà ở bên ngoài.

những con người nhiều chuyện kia hai lần ba lượt đều tìm tới cửa để tìm hiểu tin tức, chớ nói chỉ là Phùng Ngọc Chỉ vẫn còn đang ở nhà cũ.

Võ Hạ Uyên cũng chốt được một căn biệt thự trên núi gần suối nước nóng, sát cạnh rừng cây, không khí rất trong lành, rất có lợi đối với thân thể của Trương Tấn Phong, chỉ mất hai mươi phút lái xe là có thể đến nội thành, giá thuê cũng rất thích hợp.

Ngày đó dọn ra ngoài, ông Trương và anh cả còn không đồng ý, tuy nhiên khi nhìn thấy thái độ kiên định của Võ Hạ Uyên thì họ cũng chỉ có thể tùy ý cô.

Nhân lúc Võ Hạ Uyên đi lấy xe, ông.

Trương kéo Trương Tấn Phong lại, thấp giọng dò hỏi: “Rốt cuộc thì con giấu bố bao.

nhiêu rồi?”

Một thứ đủ để sánh ngang với sản nghiệp khổng lồ của Phong Thiên, Trương Tấn Phong nói trong lòng Cô cũng không muốn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.