Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 5: Tiểu Hồng thụ trước kia




Về vết sẹo trên cánh tay này, Diệp Cốc Thanh cũng không thấy nhắc đến trong ký ức của Diệp đại thiếu gia, chỉ có thể nói với Hồng Hề Việt là mình không nhớ rõ. Nhìn biểu lộ càng ngày càng kích động của Hồng Hề Việt, trong lòng Diệp Cốc Thanh tràn đầy nghi hoặc.

Trong ký ức của Diệp đại thiếu gia không hề có người tên Hồng Hề Việt này, nhìn ra được Diệp gia cũng không quen biết người này, bằng không thì Nhị di thái cùng Tam di thái cũng sẽ không đem y nhét vào trong kiệu để cho y trở thành tân nương tử của mình. Thế nhưng nếu là như vậy, Hồng Hề Việt nhìn thấy vết sẹo trên tay hắn làm sao lại kích động?

Nếu như nói Diệp đại thiếu gia là người quen cũ của Hồng Hề Việt, như vậy cũng không đúng, không riêng gì trong ký ức của Diệp đại thiếu gia không có một người như thế, hơn nữa còn một điểm quan trọng khác là, Diệp đại thiếu gia từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt nhiều bệnh, vẫn luôn lớn lên ở Tuyên thành, hầu như là không có xa nhà, hắn làm sao có khả năng kết bạn với một người như Hồng Hề Việt được?

Trong lòng Diệp Cốc Thanh đã nổi sóng cuồn cuộn, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, kéo ống tay áo từ trên tay Hồng Hề Việt ra, chậm rãi đứng lên im lặng nhìn người trẻ tuổi dung mạo diễm lệ trước mặt.

“Ngẫu nhiên có, cái này dường như cùng với Hồng công tử không có quan hệ gì đi?”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, Hồng Hề Việt lắc đầu, miệng thì thào mấy câu, sắc mặt trắng nhợt, trong mắt đều là vẻ không thể tin được. Sau đó, Hồng Hề Việt giống như nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh.

“Ta hỏi ngươi, trên lưng ngươi có phải có một cái bớt hay không?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh không khỏi bị nghẹn, trên lưng hắn có bớt không hắn không biết, cho dù có, cái đó cũng mọc ở phía sau a, hắn cũng nhìn không được….

“Cho ta nhìn thử, cho ta nhìn thử được không.” Nói xong, Hồng Hề Việt làm bộ muốn tiến lên lột đồ của Diệp Cốc Thanh ra.

Lúc này đang là mùa đông, tuyết đọng ngoài phòng còn chưa có tan hoàn toàn, tuy nói trong phòng có đốt chậu than, nhưng mà khí trời lạnh như vậy đừng nói là Diệp Cốc Thanh, cho dù có là một cơ thể khỏe mạnh cường tráng thì khi cởi quần áo ra cũng sẽ bị đông lạnh, huống chi cơ thể của Diệp Cốc Thanh chỉ vừa mới khôi phục một chút. Cho nên, lúc Hồng Hề Việt hung hăng cởi ra áo ngoài của Diệp Cốc Thanh, Diệp Cốc Thanh liền giữ chặt lấy áo.

“Hồng công tử!” Tiếng nói của Diệp Cốc Thanh khiến cho Hồng Hề Việt dừng lại động tác, ánh mắt có chút mất tiêu cự sững sờ chuyển dời lên gương mặt Diệp Cốc Thanh, ẩn chứa hy vọng mở miệng hỏi: “A Ly? Ngươi là A Ly đúng không?”

Kéo bàn tay của Hồng Hề Việt ra khỏi áo mình, Diệp Cốc Thanh thăm dò nhìn xuống vẻ mặt suy sụp của Hồng Hề Việt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi Hồng công tử, ta không phải người ngươi muốn tìm, ta là Diệp Cốc Thanh, không phải là ‘A Ly’ mà ngươi nhắc đến.”

Dứt lời, Diệp Cốc Thanh không để ý tới Hồng Hề Việt vẫn còn đang thất thần mà xoay người đi vào bên trong. Không lâu sau, Diệp Cốc Thanh nghe thấy bên ngoài một hồi tiếng vang, chờ hắn đi ra phòng khách đã sớm không còn thấy bóng dáng của Hồng Hề Việt, còn lại chỉ là đống bề bộn.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh gọi tiểu Thúy đến dọn dẹp phòng mình, sau đó xoay người tiếp tục nghỉ ngơi. Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên là không biết A Ly trong miệng Hồng Hề Việt là ai, cũng không ngờ Hồng Hề Việt lại có phản ứng lớn như thế, nhưng mà Hồng Hề Việt không khống chế được như vậy Diệp Cốc Thanh cũng không cảm thấy có chút nào tội lỗi, ai bảo lúc trước y trêu chọc mình.

Có thù không báo, đó cũng không phải là tác phong của hồ ly ngàn năm.

Hồng Hề Việt ra khỏi phòng của Diệp Cốc Thanh trực tiếp vượt tường ra khỏi Diệp gia, lúc này trên đường chỉ còn rải rác vài người, được gió lạnh thổi qua nên Hồng Hề Việt đã có chút tỉnh táo, thấy ở phía trước có một tửu lâu vẫn còn mở đèn, hít sâu một hơi nhấc chân bước tới.

Bởi vì thời tiết lạnh lẽo, trong tiệm rượu người cũng không ít, đại sảnh ồn ào nên ai cũng không để ý tới một người dung mạo bất phàm từ ngoài đi vào. Thẳng đến khi tiểu nhị cúi đầu đi đến trước mặt Hồng Hề Việt, nhìn thấy một gương mặt xuất chúng, cùng với giọng nói lạnh lùng trách móc tiểu nhị của Hồng Hề Việt, lúc này mọi người mới để ý đến sự tồn tại của Hồng Hề Việt.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hồng Hề Việt, khiến cho tâm tình nguyên bản đang tốt đẹp lại càng thêm nổi nóng, không để ý đến lời xin lỗi của tiểu nhị ca, Hồng Hề Việt đi thẳng lên một gian phòng ở lầu trên.

“Khách quan, người xem muốn uống gì nào?”

“Rượu.” Hồng Hề Việt nhìn lướt qua tiểu nhị, chậm rãi nói ra một chữ.

Tiểu nhị bị hàn ý trên người y làm cho khiếp sợ, sau khi nghe Hồng Hề Việt trả lời liền lập tức gật đầu. Đợi đến khi gã nhớ tới phải hỏi Hồng Hề Việt uống loại rượu nào, chính mình đã không còn dũng khí mở miệng.

Rượu rất nhanh được đưa đến, Hồng Hề Việt nhìn hai vò rượu đặt trước mặt mình, liếc mắt nhìn tiểu nhị đang co rúm bên cạnh, mình thì lập tức mở ra nắp vò ngửa đầu đem rượu đổ vào miệng.

Rượu không nuốt kịp theo khóe miệng chảy xuống cổ áo, thấm ướt một mảnh trước ngực, áo ướt đẫm dán chặt vào lồng ngực Hồng Hề Việt, dưới cổ áo hiện ra xương quai xanh mê người.

Hồng Hề Việt có nội công hộ thể, rượu làm ướt áo cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại ánh mắt của tiểu nhị bên cạnh lại khiến y có chút phiền chán, nhíu mày đuổi người ra khỏi phòng, sau đó Hồng Hề Việt lại tiếp tục mượn rượu giải sầu.

Mười lăm tuổi, Hồng Hề Việt bước chân vào giang hồ, dung mạo xuất chúng mang đến cho y không ít phiền toái, tính tình kiêu căng, cộng thêm một thân võ học kinh người khiến y ra tay càng không thèm khách khí, chỉ trong một năm ngắn ngủi, sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nổi tiếng khắp cả giang hồ, người người cho y một ngoại hiệu là ‘Quỷ khát máu’.

Hồng Hề Việt làm việc nửa chính nửa tà, quậy đến giang hồ không được sống yên ổn, vì thế Võ lâm minh không thể không phát ra lệnh bắt giết. Nhưng thân thủ của Hồng Hề Việt rất cao, đám người Võ lâm mình kia bận rộn hồi lâu cũng không thể bắt lấy người, ngược lại bên bọn chúng mất không ít cao thủ. Minh chủ võ lâm bất đắc dĩ phải mời tiền bối Lưu Công Sơn ra tay, nhưng dù vậy cũng chỉ đả thương được Hồng Hề Việt, mà không thể bắt lấy người.

Sau khi Hồng Hề Việt có tiếng tăm trong giang hồ, đã có người đem thân phận của y điều tra nhất thanh nhị sở. Giang hồ đồn đại, muốn đối phó với ma đầu khát máu này căn bản không có khả năng, bởi vì y không có nhược điểm. Sư tôn của y mười năm trước là Đường Chấn Huyên danh chấn giang hồ, hiện đã qua đời. Mà y lại là một cô nhi không cha không mẹ căn bản không có cách nào uy hiếp được y.

Kỳ thật, trên đời này mỗi người đều có nhược điểm, Hồng Hề Việt dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, nhược điểm của y chính là Đường Khanh Ly bị y làm lạc mất mười năm trước.

Nói bị y làm lạc, chẳng qua là do Hồng Hề Việt cảm thấy áy náy, trong lòng cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến cho Đường Khanh Ly mất tích. Nếu năm đó y không giật dây Đường Khanh Ly xuống núi, sẽ không có ngày cả hai phải chia lìa. Tuy rằng sư phụ không đặc biệt trách cứ y, nhưng Đường Khanh Ly mất tích giống như một cái gai nhọn đâm sâu vào lòng y, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy đau đớn.

Thời điểm sư tôn tuyên bố y có thể xuống núi, ở trước mặt ông Hồng Hề Việt phát ra lời thề, bất luận trải qua khó khăn gian khổ như thế nào, bất luận phải mất bao nhiêu năm, một ngày nào đó y nhất định sẽ đem Đường Khanh Ly về trước mặt Đường Chấn Huyên.

Nhưng cuối cùng Đường Chấn Huyên cũng không thể chờ đến ngày đó, sau khi Hồng Hề Việt xuống núi một tháng liền qua đời ngay trong sơn động mà ông thường ngày luyện võ.

Hồng Hề Việt từ nhỏ đã được Đường Chấn Huyên nhặt lên núi, mới đầu Đường Chấn Huyên chỉ là muốn tìm cho cháu mình một đứa bạn để chơi. Nhưng mà về sau, Đường Chấn Huyên phát hiện căn cốt hiếm thấy của Hồng Hề Việt, liền nhận y làm đệ tử. Hồng Hề Việt tính tình hiếu động, mỗi ngày đều chỉ luyện công khiến cho y cảm thấy buồn tẻ. Vào năm mà hai người được sáu tuổi, Đường Chấn Huyên có việc xuống núi. Có cơ hội Hồng Hề Việt liền nói cho Đường Khánh Ly ngốc ngốc ở dưới núi có bao nhiêu là đồ ăn ngon cùng đồ chơi tốt, xúi giục hắn xuống núi.

Đường Khanh Ly chưa từng thấy chốn phồn hoa dưới chân núi bao giờ, hai người ở trong đám người chạy chơi như điên được một lúc, Đường Khanh Ly cảm thấy khát nước, Hồng Hề Việt để cho hắn ngồi ở ven đường chờ y mua trà, nhưng khi Hồng Hề Việt trở lại, ụ đá ven đường đã sớm không còn bóng dáng Đường Khanh Ly.

Hồng Hề Việt hỏi người bán hàng rong bên cạnh, nói là Đường Khanh Ly bị một đại thúc mang đi, cụ thể đi đâu, người đó cũng không rõ ràng lắm.

Ôm một tia hy vọng Hồng Hề Việt chạy về núi, nhưng ở chỗ thường ngày bọn họ chơi đùa cũng không thấy bóng dáng Đường Khanh Ly. Trên đường gặp rất nhiều tên lừa bán con nít*, Hồng Hề Việt nghĩ Đường Khanh Ly tám phần là gặp phải bọn người này rồi, cũng biết Đường Khanh Ly có lẽ sẽ không trở về nữa.

(*Nguyên văn là拍花子 phách hoa tử: là một nhóm người buôn bán ở trẻ em, đặc biệt là nói dối cho tiền.)

Từ chuyện đó về sau, Hồng Hề Việt lại càng thay đổi, y thu lại tính tình nguyên bản hiếu động bắt đầu chậm rãi cố gắng luyện tập, thẳng đến khi y xuất sư cũng không hề buông lỏng. Những năm Đường Khanh Ly mất tích, Đường Chấn Nguyên vẫn không ngừng tìm kiếm, sau khi Đường Chấn Nguyên qua đời, Hồng Hề Việt liền xuống núi tiếp nhận công cuộc tìm kiếm Đường Khanh Ly của Đường Chấn Nguyên. Hôm nay nháy mắt mà đã hơn ba năm….

Ba năm tìm kiếm khiến cho niềm hy vọng trong lòng Hồng Hề Việt càng ngày càng xa vời, hôm nay lại bất ngờ xuất hiện một người có một vết sẹo giống như Đường Khanh Ly, cũng khó trách Hồng Hề Việt có điểm không khống chế được.

Nói đến vết sẹo kia, cũng là do Hồng Hề Việt mà có. Khi đó hai người căn bản mới tập dùng vũ khí, Đường Chấn Huyên lại để cho hai người bọn họ tự lựa chọn binh khí mà mình yêu thích, Đường Khanh Ly chọn một cây thương bạc, mà y thì lựa một cây trường kiếm. Sau khi vui mừng vì được chọn binh khí, thời điểm Hồng Hề Việt vung trường kiếm không cẩn thận quẹt qua cánh tay Đường Khanh Ly. Bởi vì hai người sợ bị trách phạt, cũng không có nói chuyện này cho Đường Chấn Huyên, đợi đến khi vết thương của Đường Khanh Ly tốt lên, chỗ đó cũng để lại một vết sẹo.

Không ai có thể so với y quen thuộc vết sẹo kia hơn nữa, bởi vì cái này chính là bí mật giữa hai người.

Rượu theo thực quản chảy vào trong dạ dày, những nơi nó đi qua đều bị đun nóng đau đớn. Nhưng vẫn không sánh được nỗi thống khổ trong lòng, nên cái đau đớn đó thật sự không có ý nghĩa gì.

Sau khi liên tục uống hết năm vò rượu, rốt cuộc Hồng Hề Việt cũng tính tiền đi xuống lầu. Lúc này, trong tiệm rượu đã không còn mấy người, Hồng Hề Việt bước đi có chút loạng choạng mà ra khỏi tiệm rượu, một đường đi đến Diệp phủ.

Giờ phút này người đi trên đường tuy ít, nhưng cũng không phải là không có. Cho dù có cũng là giống như Hồng Hề Việt.

Tục ngữ có câu, có rượu vào người càng thêm lớn mật. Cho nên có mấy người được rượu thao túng dám đứng chặn trước mặt Hồng Hề Việt.

“Tiểu nương tử, đêm hôm thanh vắng tại sao lại chỉ có một mình, có muốn anh em chúng ta đây bên cạnh không?”

Hồng Hề Việt dùng ánh mắt mông lung nhìn mấy người ngăn cản trước mắt, sau đó khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười xinh đẹp. Mấy người nhìn thấy Hồng Hề Việt cười thì càng thêm kích động, bước chân lảo đảo nhích lại gần Hồng Hề Việt. Nhưng chỉ thấy dưới ánh trăng, thân hình Hồng Hề Việt khẽ nhích, mấy tên say rượu trước mắt lập tức lần lượt ngã xuống mặt đất.

Liếc mắt nhìn đám người, sắc mặt Hồng Hề Việt không hề biến đổi, từng bước nặng nề đi về hướng Diệp gia, y nhất định phải xác nhận Diệp Cốc Thanh có phải là Đường Khanh Ly mất tích năm đó không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.