Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 38: Thành Vương làm mai




Sau khi tiễn bước Liêu Khải Vân, Diệp Cốc Thanh đi vào phòng trong thì phát hiện Hồng Hề Việt đã ngủ rồi. Nhìn bả vai y vẫn còn lộ ra ngoài, Diệp Cốc Thanh muốn đi qua giúp y đắp kín, nhưng nghĩ đến Hồng Hề Việt rất mẫn cảm, chỉ sợ khẽ động y liền tỉnh. Cũng may trời không lạnh, Diệp Cốc Thanh dứt khoát để cho y ngủ như vậy.

Người bị thương phải ăn kiêng, có một số thứ phủ Thái thú đưa đến Hồng Hề Việt không thể ăn được. Diệp Cốc Thanh nhàn rỗi không có gì làm liền phân vân, thầm nghĩ mình đi ra ngoài mua một chút thức ăn về. Nhưng mà, không đợi hắn ra khỏi cổng, đã đụng phải Cao Tĩnh Vũ.

“Diệp công tử muốn đi ra ngoài sao?” Cao Tĩnh Vũ quan sát Diệp Cốc Thanh.

“Hồng Hề Việt không thoải mái, ta ra ngoài mua cho y mấy món. Cao đại nhân tới đây có việc gì sao?” Diệp Cốc Thanh mỉm cười hỏi.

Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói, Cao Tĩnh Vũ sửng sốt một chút rồi mở miệng: “A, Vương gia nhà ta cho mời, nếu Diệp công tử không vội ra ngoài thì qua bên đó một chuyến đi.”

Khúc Thành Dẫn đã có lời mời, cho dù lúc này Diệp Cốc Thanh có chuyện quan trọng cũng chỉ có thể cho ra đằng sau thôi, vì vậy Diệp Cốc Thanh liền đồng ý, nhấc chân đi theo Cao Tĩnh Vũ đến chỗ Khúc Thành Dẫn.

Lúc này, Khúc Thành Dẫn đang nhàn nhã ngồi hóng mát dưới gốc nho trong viện, chỉ thấy trong tay y cầm một mảnh giấy, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, ánh mặt trời xuyên qua từng lớp lá rậm rạp tạo thành những mảnh vỡ vụn, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Khúc Thành Dẫn, càng tăng thêm mấy phần nhu hòa.

Trong tay Khúc Thành Dẫn chính là tư liệu về Diệp Cốc Thanh, bên trong có ghi lại những chuyện đã xảy ra từ nhỏ cho đến khi lớn của Diệp Cốc Thanh. Chỉ có điều Khúc Thành Dẫn có chỗ không hiểu, Diệp Cốc Thanh tám tuổi năm đó đã từng thu nhận một tiểu đồng vào trong phủ, vì sao cho tới bây tiểu đồng kia liền xa ngút ngàn dặm không có tin tức. Mặc khác, thân thể Diệp Cốc Thanh vào nửa năm trước bỗng nhiên chuyển biến tốt đẹp, vì sao Diệp lão gia lại dẫn Diệp phu nhân rời đi.

Diệp lão gia thương con mình hơn mạng, từ nhỏ thân thể Diệp Cốc Thanh đã gầy yếu, chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện làm ăn trong nhà. Trước khi đi, tại sao Diệp lão gia có thể yên tâm giao tất cả chuyện làm ăn buôn bán của Diệp gia vào tay Diệp Cốc Thanh? Sau khi Diệp Cốc Thanh tiếp nhận, liền bắt đầu bán cửa hàng thu ngân lượng sắm một đội thuyền để hoạt động trên sông Kính Thành, đó cũng không phải là một vụ làm ăn nhỏ, một thiếu gia nhà giàu hoàn toàn không có kinh nghiệm trong kinh doanh, khi vừa bắt đầu lại dám làm như vậy? Là không biết trời cao đất rộng, hay Diệp Cốc Thanh thật sự là kỳ tài từ trên trời rơi xuống?

Vò tờ giấy trong tay thành một cục, Khúc Thành Dẫn nằm trên ghế dựa từ từ nhắm mắt lại. Gió nhẹ thổi qua, vén lên sợi tóc, toàn bộ sân nhỏ chìm vào yên tĩnh…

Bên tai vang lên tiếng gọi, Khúc Thành Dẫn miễn cưỡng xốc lên mi mắt, thấy người tới là Kỳ Dương Thái thú Mẫn Dịch thì lại nhắm lại.

“Vương gia gọi hạ quan đến đây có chuyện gì sao?”

Khúc Thành Dẫn nghe Mẫn Dịch nói thì vẫn cứ nằm trên ghế, động cũng không động, nhắm mắt mở miệng nói: “Mẫn Dịch, Mẫn Ngôn đã đến tuổi lập gia đình rồi đi?”

Nghe vậy, trong lòng Mẫn Dịch khẽ động, gật đầu nói phải.

“Có đối tượng chưa?”

“Còn chưa có, nhưng mà tiểu muội nói nó không vội. Thần cũng đã nói với nó, nhưng mà cũng không xong. Hơn nữa, tiểu muội là gánh vác an nguy của Kỳ Dương, nên chỉ có thể tạm thời như vậy. Vương gia, sao hôm nay người lại hỏi đến chuyện này?”

“Ừ, nhớ tới nên hỏi một chút. Ngược lại ta đã chọn được một người.” Nói xong, Khúc Thành Dẫn mở mắt quay đầu nhìn Mẫn Dịch nói.

Nghe Khúc Thành Dẫn nói vậy, Mẫn Dịch liền rõ ràng người được chọn không giống với người mà mình tưởng tượng. Nhưng mà, gả cho Đế vương cũng không phải chuyện tốt. Hơn nữa tính tình Mẫn Ngôn lãnh đạm, sẽ không câu tâm đấu giác*, bị lạnh nhạt là chuyện có thể khẳng định được. Người mà Thành Vương gia chọn nên sẽ không kém, thế là Mẫn Dịch cũng yên lòng.

(*dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau, đấu đá trong cung.)

“A? Xin hỏi Vương gia đã nhìn trúng công tử nhà ai cho tiểu muội của thần a?”

” Công tử Diệp Cốc Thanh.” Khúc Thành Dẫn cong môi nhìn thất vọng ánh lên trong mắt Mẫn Dịch, tiếp tục nói: “Ta thấy Diệp công tử tướng mạo nhân phẩm đều là  thượng đẳng, mặc dù là thương nhân, có chút bôi nhọ thân phận Mẫn Ngôn, nhưng mà cũng vừa vặn có thể cho Diệp công tử ở rể.”

Mẫn Ngôn nghe Khúc Thành Dẫn nói xong liền biết rõ y có ý tứ gì, nhưng mà lúc này bọn họ đã là người trên một thuyền, cho dù Mẫn Dịch không muốn muội muội nhà mình gả cho một thương nhân, nhưng Khúc Thành Dẫn đã lên tiếng, ông cũng đành nghe theo. Thế là, Mẫn Dịch đáp lại, trầm mặc không nói gì nữa.

Một lúc sau, Diệp Cốc Thanh đi theo Cao Tĩnh Vũ vào trong sân. Thấy Khúc Thành Dẫn đang nằm nghỉ ngơi trên ghế, Diệp Cốc Thanh vội vén áo hành lễ. Nghe Khúc Thành Dẫn cho hắn đứng dậy, lúc này hắn mới chậm rãi đứng lên.

“Vương gia có chuyện tìm thảo dân?” Diệp Cốc Thanh đi thẳng vào vấn đề.

Thấy Diệp Cốc Thanh đến, Khúc Thành Dẫn vịn tay Mẫn Dịch ngồi dậy, nhìn Diệp Cốc Thanh trung quy trung củ* ở trước mặt thì cười một tiếng. Quay đầu nhìn Cao Tĩnh Vũ nói: “Ban ghế cho Diệp công tử.”

(*中规中矩 ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, coi trọng các quy củ.)

Diệp Cốc Thanh nói tạ ơn với Khúc Thành Dẫn, sau đó nhấc vạt áo ngồi xuống ghế Cao Tĩnh Vũ mang đến.

Khúc Thành Dẫn cho người bưng trà lên liền phất tay để cho Mẫn Dịch và Cao Tĩnh Vũ rời đi, thấy thế, Diệp Cốc Thanh mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nhìn Khúc Thành Dẫn.

“Kỳ thật bổn vương gọi ngươi tới đây cũng không có chuyện gì, chính là dưỡng thương có chút nhàm chán, cảm thấy Diệp công tử nói chuyện với bổn vương cũng tương đối hợp ý, nghĩ vậy nên muốn Diệp công tử đến để tâm sự với bổn vương.”

“Vương gia khách khí.”

Diệp Cốc Thanh biết rõ, trong lòng Khúc Thành Dẫn là còn có chủ ý khác, ngày hôm qua hắn và Khúc Thành Dẫn nói với nhau cũng không quá mười câu, ở đâu mà hợp ý?

Diệp Cốc Thanh bất động thanh sắc chờ Khúc Thành Dẫn nói tiếp, nhưng mà đối phương lại giống như ngủ rồi mà không có bất kỳ động tác gì. Cái gọi là địch không động ta không động, nếu so kiên nhẫn Diệp Cốc Thanh dám khẳng định hắn sẽ không thua.

Quả nhiên, sau thời gian một chén trà, Khúc Thành Dẫn im lặng không nổi nữa. Hắng giọng một cái rồi chuyển mắt nhìn qua Diệp Cốc Thanh. Diệp Cốc Thanh cảm nhận được, nhấc tay cầm chén trà nhỏ trên bàn đưa qua cho Khúc Thành Dẫn.

” Mời Vương gia dùng trà.”

Khúc Thành Dẫn đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm rồi đặt lại lên bàn, sau đó nằm chết dí trên ghế dựa lung lay vài cái.

“Năm nay Diệp công tử đã bao nhiêu tuổi rồi? Chắc là chưa cưới xin gì đi?”

Nghe Khúc Thành Dẫn nói, trong lòng Diệp Cốc Thanh tuy rằng đã chút ít hiểu được đối phương muốn làm gì, nhưng đối phương lại dùng đến phương pháp này, cái này chính là tác phong của hoàng thất sao?

“Đã sớm nhược quán* rồi, năm trước trong nhà cũng đã lấy vợ cho ta, chính là người đã cùng ta đưa Vương gia đến phủ Thái thú kia.”

(*thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)

Nhớ tới tân phòng ngày ấy, Hồng Hề Việt một thân hồng sắc gả cho hắn, khóe miệng Diệp Cốc Thanh bất giác cong lên, trong mắt tràn đầy nhu hòa, bộ dạng này không khỏi khiến Khúc Thành Dẫn nhìn nhiều thêm chút.

“A, Diệp công tử vậy mà cưới một vị nam thê, cứ tưởng tằng Diệp công tử tuổi còn trẻ vẫn chưa thành thân, không nghĩ đã sớm như vậy.”

Khúc Thành Dẫn nhìn biểu hiện của Diệp Cốc Thanh cũng biết chuyện này không được rồi, cho nên cũng không tiếp tục chủ ý này nữa. Tán gẫu với hắn thêm vài câu, liền lấy lý do mệt để cho Diệp Cốc Thanh về trước.

Sau khi Mẫn Dịch rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không rõ là có cảm giác gì. Gọi thủ hạ gọi muội muội mình về, mình thì sầm mặt đi đến phòng của con gái. Nói chuyện với đứa nhỏ đang dần chuyển biến tốt đẹp vài lời, Mẫn Ngôn liền bước vào.

Thấy thế, Mẫn Dịch dặn dò hạ nhân trông coi đứa nhỏ, gọi Mẫn Ngôn vẫn chưa kịp thay đồ đến lương đình trong hoa viên (*đình nghỉ mát).

“Ca Ca có chuyện gì sao?” Mẫn Nghi nhận lấy bình trà trong tay tỳ nữ, rót cho huynh trưởng mình một chén.

Nhìn muội muội đã trưởng thành trước mặt, trong mắt Mẫn Dịch bất giác mang theo mấy phần vui sướng.

“Ngôn nhi, muội cũng đã đến tuổi lấy chồng, từ nay về sau mấy chuyện tuần tra cứ giao cho thủ hạ làm là được rồi. Muội không có việc gì làm thì nên đi cùng nhũ mẫu học vài thứ nữ công gia chánh, đừng đến lúc đó để cho nhà người ta chê cười.”

Mẫn Ngôn không ngờ Mẫn Dịch lại nói đến loại chuyện này với nàng, sững sờ nhìn Mẫn Dịch một lúc rồi nói: “Ca ca trước kia không phải nói muội muốn gì liền nghe theo muội sao? Hôm nay sao lại nhắc đến chuyện này?”

Nghe vậy, Mẫn Dịch cười ha ha: “Trước kia muội vẫn còn là đứa nhỏ ca ca mới nói thế, con gái làm sao có thể cứ như vậy mà qua cả đời, lập gia đình sinh con mới là chuyện quan trọng nhất.”

Mẫn Ngôn dĩ nhiên hiểu rõ huynh trưởng nhà mình, thấy ánh mắt Mẫn Dịch mang theo chút ưu sầu cộng với mấy lời vừa nói, ít nhiều biết được đã có chuyện xảy ra.

“Ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù muội là nữ không thể giúp gì nhiều cho huynh, nhưng mà vẫn có thể giúp huynh suy nghĩ một ít biện pháp a.”

Thấy Mẫn Ngôn nói vậy, Mẫn Dịch do dự một chút liền nói chuyện Khúc Thành Dẫn muốn đem nàng gả cho Diệp Cốc Thanh. Sau khi nghe xong, Mẫn Ngôn liền thay đổi sắc mặt. Nhớ tới sáng nay, Diệp Cốc Thanh ôm Hồng Hề Việt nói ra những lời kia, trong lòng lại càng rối rắm.

Diệp Cốc Thanh là một nam nhân tốt, cái này Mẫn Ngôn có thể nhận ra được từ những lời kia. Gả cho một nam nhân như vậy không phải là không muốn, nhưng mà điều kiện đầu tiên đó là đối phương không cưới vợ, yêu cũng phải là nữ tử. Mẫn Ngôn không phải là người có thành kiến đối với loại này, tuy rằng sẽ không xem thường, nhưng mà để cho một người đã cưới nam thê như Diệp Cốc Thanh ở rễ, sao có thể được.

Hơn nữa, tình cảm giữ Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt rất sâu nặng, nếu mình mà làm vậy chẳng khác nào chọc gậy bánh xe, đang yên đang lành chia rẽ đôi uyên ương nhà người ta? Mẫn Ngôn tự nhủ, chuyện này nàng làm không được.

“Ca ca, kế hoạch lần này của Thành Vương gia chỉ sợ là sẽ thất bại.”

Nghe Mẫn Ngôn nói, hai mắt Mẫn Dịch phát sáng: “Hả, Thử nói xem?”

“Diệp công tử người ta là đã kết hôn rồi, vợ của hắn chính là vị Hồng công tử bên cạnh hắn kia.”

Lời Mẫn Ngôn vừa dứt, tay của Mẫn Dịch run lên, chén trà cũng tuột khỏi tay mà rơi xuống bàn đá. Nước trà ấm nóng dính lên trên mặt, khiến cho thân thể Mẫn Dịch không khỏi cứng đờ.

Thấy bộ dạng sững sờ của Mẫn Dịch, Mẫn Dịch vô cùng bất đắc dĩ, đem chuyện buổi sáng nay ra kể hết một lượt. Nhìn Mẫn Dịch sau khi nghe xong, sắc mặc càng thêm kém nên Mẫn Ngôn cũng không nói gì nữa. Nhưng mà ca ca nhà mình cũng coi như có lời nói trước mặt Thành Vương gia, nếu như đem sự thật này nói với Thành Vương điện hạ, tin rằng chuyện này sẽ được thay đổi.

Mẫn Ngôn ngồi bên cạnh Mẫn Dịch chờ ông chậm rãi tiêu hóa, một lát sau, Mẫn Dịch run run đứng dậy cáo từ, thấy thế, Mẫn Ngôn vội hỏi đi chỗ nào, Mẫn Dịch cũng không quay đầu lại chỉ khoát khoát tay với Mẫn Ngôn liền xách áo chạy biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.