Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 28




Trầm Trầm đang ngồi ở sô pha phòng khách xem TV, trong lòng ôm hai con gấu trúc nhỏ, đang bất đắc dĩ vuốt lông cho bọn chúng, Chu Thanh cầm vá xào trong tay, khó chịu nhìn tình cảnh hòa thuận vui vẻ trước mắt, lại bị ánh mắt lạnh lùng của gấu trúc Trầm Trầm nhìn một cái, đành phải lui về bếp tiếp tục xào măng tươi.

Lúc ăn cơm tối, Đoàn Đoàn và Phì Phì ngồi ở trên ghế thêm chiều cao cho trẻ em, bên thì nhai măng bên thì xoi mói.

“Đồ ăn hôm nay có vị chua.”

“Ừ ừ, còn có chút mặn.”

“Chua chua ngọt ngọt chính là ta ───” Phì Phì giơ hai chiếc đũa lên múa may.

“Ngu ngốc, đó là sữa chua, chúng ta ăn cơm thôi.”

Trầm Trầm thẳng người bực mình cúi đầu bới cơm, nghe thấy hai gấu béo đang xoi mói cơm Chu Thanh hôm nay làm, nhịn không được biện hộ vì cậu: “Ăn đi, không cần để thừa cơm nữa, tối lại phiền người ta làm bữa khuya cho mấy đứa.” Hắn nói lời nhàn nhạt bình thường, song vào trong lỗ tai Chu Thanh, lại có một phen ý vị săn sóc.

Gần đây Trầm Trầm đối với cậu khá ôn hòa, mỗi ngày đi làm về thì xem TV, xem xong thì nhốt mình trong phòng ngủ, ném Đoàn Đoàn và Phì Phì cho Chu Thanh, tuy rằng Chu Thanh rất thích hai gấu béo này, thế nhưng thời gian dài quá, mỗi ngày mang theo hai vật nhỏ bướng bỉnh, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy uể oải.

Chu Thanh cũng mở miệng nói leo: “Hôm nay làm cơm xác thực không ngon lắm.”

Phi Phi nghe thấy Chu Thanh nói vậy, cho rằng Chu Thanh đau lòng, lập tức nói: “Mới không phải đâu, mùi vị rất ngon!”

Đoàn Đoàn cũng gật đầu theo, còn nuốt ‘ực’ một ngụm lớn: “Siêu cấp ngon!”

Chu Thanh xấu hổ nhìn Trầm Trầm yên lặng: “Vừa rồi không cẩn thận lấy giấm thay cho xì dầu.”

Trầm Trầm đang chậm rãi nhai thịt: “Tôi thấy cũng được, mùi vị đích xác không tôi, có điều về sau nên cho ít muối một chút thì tốt hơn.”

Chu Thanh thoáng thở dài một hơi, chốc lát sau lại giương mắt nói: “Trầm Trầm anh thích ăn chua sao?”

Trầm Trầm thờ ơ ừ một tiếng: “Cũng được, gần đây cảm thấy khá tốt.”

Cơm tối vừa xong thì đến thời gian xem phim hoạt hình của Đoàn Đoàn và Phì Phì, bọn họ lau khô miệng rồi lập tức ‘vèo’ ra tấm thảm trước TV, một người cầm điều khiển một người ấn nút TV, Trầm Trầm thì nhắm mắt nghỉ ngơi ở sô pha, Chu Thanh rửa dọn chén bát, đi ra cửa bếp thì thấy cảnh tượng ấy, cậu âm thầm cân nhắc, người ta một nhà ba con gấu trúc, còn cậu lại không cùng loài vắng vẻ u sầu, bây giờ xem ra, cậu lại sinh ra ảo giác cậu và Trầm Trầm là hai gấu trúc cha mẹ rồi.

Nếu như Đoàn Đoàn và Phì Phì là hai đứa con dễ thương, như vậy Trầm Trầm đại khái là ba, còn cậu, cây trúc mỗi ngày phụ trách làm việc nhà là mẹ? Không đúng! Nhất định là cậu mắc ở chỗ nào rồi, cậu sao có thể là mẹ? Nếu như dựa vào quan hệ trên giường mà nói, vậy phải là Chu Thanh làm ba.

Thế nhưng bình thường đều là nam nhân gánh vác nhiệm vụ kiếm cơm nuôi cả nhà, chẳng qua, Chu Thanh cũng là một nam nhân… Cậu tuy rằng kiếm tiền không nhiều bằng Trầm Trầm, thế nhưng cậu rất cố gắng tự cấp tự túc, hơn nữa hết việc cậu còn nhanh chạy về nhà giặt rũ, làm cơm, săn sóc gấu trúc chủ nhân yêu quí của cậu ─── ơ, đây không phải là người chồng hoạt bát được nói trên mạng sao?

Chu Thanh còn đang chìm đắm trong tưởng tượng, Trầm Trầm đã ngủ ‘khò khò’, Chu Thanh dặn hai gấu trúc nhỏ chỉnh nhỏ âm thanh đi, còn cậu thì nhẹ tay nhẹ chân đắp cho Trầm Trầm một chiếc áo khoác ─── khí lạnh trong phòng vẫn có, nếu lúc ngủ không cẩn thận bị cảm lạnh thì không tốt rồi.

Quần áo vừa chạm đến mặt Trầm Trầm thì đã bị gạt ra: “Nóng.”

Chu Thanh cho rằng đã đánh thức hắn, cậu nín thở trầm ngâm đứng tại chỗ hồi lâu, nhưng Trầm Trầm chỉ trở mình rồi thôi, hai con mắt vẫn nhắm sít sao, ngoại trừ cái lỗ tai hình nửa vầng trăng thỉnh thoảng động động thì không còn động tác khác.

Còn ngủ à?

Chu Thanh khoác áo lên trên cái bụng tròn tròn lông trắng của Trầm Trầm, cái bụng gấu trúc mềm mại khiến cậu nhộn nhạo một hồi, trong ánh mắt kỳ quái nghi hoặc của hai gấu nhỏ, Chu Thanh đành phải nhỏ giọng biện bạch: “Bụng A Trầm ca ca khó chịu, anh xoa giúp anh ấy.”

Cô bé Đoàn Đoàn mắt tròn xoe nhìn: “Vừa rồi A Trầm ca ca ăn nhiều như vậy, bụng khẳng định sẽ khó chịu.”

Phì Phì cũng nghiêm túc gật đầu: “Ăn no khó chịu lắm, Chu Thanh ca ca, anh xoa xoa giúp ca ca nhé.”

Chu Thanh không biết nên khóc hay nên cười nhìn hai gấu béo, cậu đưa ngón tay ra trước miệng làm bộ ‘suỵt’: “Nhẹ giọng chút nào, A Trầm ca ca đang ngủ, chúng ta sang phòng bên xem TV đi.”

Đoàn Đoàn và Phì Phì hoan hô một tiếng, lập tức vui vẻ giẫm lên đệm lót chạy tới phòng ngủ của Chu Thanh.

Gian phòng của Chu Thanh đã bị sửa thành chỗ chơi cho trẻ con trong thời gian hai tháng hai gấu béo ở đây, cuộc sống giản đơn của Chu Thanh giờ chỉ cần một chiếc giường là có thể xong hết, Trầm Trầm vốn muốn đem một gian phòng khác sửa thành gian cho Đoàn Đoàn và Phì Phì, nhưng Chu Thanh nói phòng cậu còn khá trống, có thể để một chiếc giường tầng cho hai đứa, hơn nữa Đoàn Đoàn và Phì Phì cả ngày đều hầu như ở dạng gấu trúc, lúc là gấu trúc nhỏ hơn lúc là hình người nhiều lắm, đặt giường trẻ con loại nhỏ ở đây vừa may.

Phì Phì và Đoàn Đoàn ngồi ở sô pha đã được bơm phồng, sau khi bật TV, bọn họ vô cùng vui vẻ bắt đầu xem hoạt hình, Chu Thanh thu xếp ổn thỏa bọn chúng, sau đó mở cửa ra rồi đóng lại, ngọn đèn bàn đang phát ra ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt gấu trúc của Trầm Trầm nửa bị phủ trong ngọn đèn, còn Chu Thanh thì cầm cuốn sách đi tới bên cạnh hắn, nương theo ánh đèn bàn yên lặng lật sách.

Thời gian an tĩnh chẳng được mấy thì tiếng di động Trầm Trầm bỗng kịch liệt rung lên. Trong thoáng chốc Trầm Trầm bị giật mình tỉnh giấc, hắn mơ màng sờ di động nhiều lần, song với móng vuốt gấu trúc, hắn không thể nào mở được khóa bàn phím, Chu Thanh thấy thế lập tức cầm lấy di động, mở khóa bàn phím ra, đưa tới trong tay Trầm Trầm.

Trầm Trầm vô thức nói tiếng cảm ơn sau đó nhìn màn hình di động.

Chỉ là đồng hồ báo thức mà thôi, Trầm Trầm có chút buồn chán mình vì sao lại đặt báo thức vào cái thời điểm bảy giờ ba mươi này chứ, mắt hắn híp híp, cuối cùng quyết định tắt máy đi ngủ, nhưng Chu Thanh lại nhịn không được nói: “Trầm Trầm, gần đây anh tựa hồ rất mệt mỏi.

Trầm Trầm ngáp một cái to đùng vô thức liếc Chu Thanh, sau đó gật đầu: “Ừ, có chút.”

Chu Thanh cau mày nói: “Không nên ngủ trong phòng khách, trước tiên đi tắm rồi về phòng ngủ tiếp đi.”

Trầm Trầm còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy Chu Thanh nói vậy, đầu óc trở nên hỗn loạn, thân thể gấu trúc tròn tròn mập mạp từng bước đi tới phòng tắm, Chu Thanh nhìn bóng lưng hắn, bỗng thấy mình thật đúng là một nhân viên chăm nuôi gấu trúc đạt chuẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.