Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Chờ đến khi chiến đấu chấm dứt, đám người cướp đường khác nào là chết, nào là bị thương, chỉ còn lại có một tên lão đại đầu lĩnh còn có ý thức.
Liệt hỏa luân pháp bảo bản mạng của lão đại đầu lĩnh sau khi bị Sở Chước đánh trở về, lại bị Huyền Ảnh quăng cho một đuôi, không thể tránh khỏi mà lưu lại thương tích ở trên thân, thương tổn đối với chủ nhân coi như vô cùng lớn. Hơn nữa lại bị Trọng Nham Châu đập đến trên đất, thương thế của lão đại đầu lĩnh cũng tương đối nặng, nếu không có tu vi bày ra ở đó, có lẽ hiện tại cũng giống như những người khác mà lâm vào trong hôn mê.
Mấy tên gia hỏa này thật sự rất hung tàn.
Đợi đến khi Huyền Ảnh khôi phục hình người, triệu hồi Trọng Nham Châu trở về, lão đại đầu lĩnh đó cũng đã hấp hối.
"Chủ nhân, giết hắn sao?" Huyền Ảnh quay đầu hỏi Sở Chước.
Sở Chước nhìn chằm chằm lão đại đầu lĩnh trên đất, đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết đội Quy Nguyên trong đội săn bắn không?"
Lão đại đầu lĩnh rơi tầm mắt xuống trên người nàng, lại nhìn xem Huyền Ảnh canh giữ ở một bên, tự biết hiện tại mình bị thương, không phải là đối thủ của bọn họ, thành thật nói: "Không nghe nói qua."
Đội Quy Nguyên này vừa nghe chính là tiểu đội săn bắn không có tiếng tăm gì, mới không thể để cho hắn lưu lại ấn tượng, phải biết rằng, nếu đội săn bắn hành động ở khu vực Nhật Thực Hỏa Nhai nổi danh, thì người cướp đường cũng sẽ tránh đi mũi nhọn.
"Vậy thì giết đi." Sở Chước nhẹ nói, triệu hồi kiếm Lôi Đình, liền muốn rời khỏi.
Lão đại đầu lĩnh hoảng sợ, thấy Huyền Ảnh liền muốn động thủ, vọi vàng kêu lên: "Ta, ta dù chưa nghe nói qua, nhưng mà ta biết có người biết."
Sở Chước dừng lại, làn váy lướt qua mặt cát đất nóng, hỏi: "Ai?"
Lão đại đầu lĩnh liếm liếm môi mang máu, dưới tính mạng uy hiếp, cũng không dám làm trò, thành thành thật thật nói: "Trong Nhật Thực Hỏa Nhai có rất nhiều đoàn cướp đường giống như chúng ta, chuyên môn cướp bóc những đội săn bắn tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai, biết rõ ràng tình huống của rất nhiều đội săn bắn, các ngươi có thể tìm đoàn cướp đường này hỏi một chút."
Sở Chước chỉ là nhìn hắn.
Lão đại đầu lĩnh cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là một nữ tu có tu vi còn muốn thấp hơn mình, nhưng bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi thêm vài phần kinh sợ, có thể là vừa rồi nàng dựa vào thực lực bản thân, thế nhưng chống đỡ được pháp bảo bản mạng của hắn, loại sức chiến đấu này, đã vượt qua tu vi của nàng, không thể khinh thường.
"Ta, ta nghĩ rằng có thể dẫn đường cho các ngươi, ta biết địa bàn của ba đoàn cướp đường lớn trong Nhật Thực Hỏa Nhai."
Sở Chước trầm ngâm, nói: "Huyền Ảnh, dẫn hắn đi."
Huyền Ảnh lấy ra một sợi dây thừng, trói lão đại đầu lĩnh đó lại, thuận tiện phong ấn linh lực của hắn, mang theo hắn cùng nhau rời khỏi.
Còn thừa lại đám cướp đường chưa chết, bọn họ cũng mặc kệ, sống hay chết thì phải xem tạo hóa của bản thân bọn họ.
Một thoáng trì hoãn này, ở trước khi mặt trời lặn, bọn họ không thể không tìm kiếm một địa phương có thể ăn ngủ ở Nhật Thực Hỏa Nhai.
Sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí ở Nhật Thực Hỏa Nhai không chỉ sẽ không giảm xuống, ngược lại bởi vì dưới đất toát ra địa hỏa, khiến cho toàn bộ mặt đất biến thành một biển lửa, độ ấm đột nhiên tăng cao, sẽ làm cho rất nhiều người tu luyện không thích ứng. Vì để lượng linh lực tiêu hao không lớn, rất nhiều người tu luyện tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai đều sẽ tìm kiếm đến một chỗ có thể sống qua đêm ở trước khi mặt trời lặn.
Sau khi mặt trời khuất núi, mặt đất từng chút từng chút mà toát ra ngọn lửa, ngọn lửa này mới đầu là đông một đám, tây một đám, cũng không dày đặc cho lắm, nhưng theo bóng đêm dần dần sâu, ngọn lửa dần dần trở nên to lớn, nghiễm nhiên một tòa hỏa diệm sơn, không nói người phàm chịu không nổi, cho dù là người tu luyện, cũng cảm thấy nóng nảy vô cùng.
Sở Chước phóng linh lực ra ngoài, chống đỡ cực nóng trong không khí, nhìn trên đất biến hóa, không khỏi sợ hãi thán phục lên.
pPhóng linh lực ra ngoài như thế, tiêu hao vô cùng lớn, mặc dù có mấy thứ linh thạch, linh đan, linh tuyền v.v bổ sung linh lực, nhưng cũng không phải là cách tiêu hao như thế, hơn nữa dễ dàng tạo thành mỏi mệt trên tinh thần, vì thế Sở Chước quăng Vạn Pháp Đỉnh ra, để cho mọi người tiến vào Vạn Pháp Đỉnh nghỉ ngơi.
Vạn Pháp Đỉnh là bán thần khí, có thể ngăn cách cực nóng bên ngoài.
Tiến vào Vạn Pháp Đỉnh, một đám tiểu động vật đều nhẹ nhàng thở ra.
Đồng dạng thở phào còn có lão đại đầu lĩnh bị thương chưa lành đó.
Hắn bị phong bế linh lực, lại không ai giúp hắn trị liệu, nếu như thật sự chạy đi ở trong Nhật Thực Hỏa Nhai, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Kinh Sở Chước thẩm vấn, biết hắn tên là Tào Bang Trì, người khác gọi là Tào lão đại, là lão đại một đoàn cướp đường không có dnah tiếng gì, bọn họ chuyên môn canh giữ ở phụ cận lối vào Nhật Thực Hỏa Nhai, nhìn chòng chọc vào một ít đội săn bắn có thực lực không mạnh để cướp bóc, làm ăn được ở vùng này có chút không tệ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Dám cướp bóc ở Nhật Thực Hỏa Nhai, trên tay dính lấy mệnh người cũng không ít, khi bọn họ cướp bóc, trừ bỏ tử vong ở trong chiến đấu, bình thường sau một phen làm nhục người tu luyện có bộ dạng xinh đẹp, bán đi một ít trường hợp đặc thù, còn có thể tiện tay vơ một khoản.
Nghe được lời Tào lão đại nói, Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên đều tức giận không thôi.
"Người xấu, thế nhưng muốn bán nhân chủ." Tiểu Huyền Vũ mắng, một cước đá tới địa phương yếu ớt nào đó của nam nhân dưới thân hắn.
Tào lão đại phát ra một tiếng hét thảm, thân thể cong thành con tôm.
Sở Chước quay đầu, không đành lòng nhìn thẳng.
Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh chớp chớp mắt, phá lệ thuần khiết nhìn một màn này.
Chỉ có Phong Chiếu vô cùng bình tĩnh, đá nát trứng trứng thì tính là cái gì, không giết bọn chúng thì coi như tốt rồi, hắn dạy dỗ tiểu đệ quả nhiên không cô phụ hắn giáo dục.
Hôm sau, Tào lão đại càng uể oải tinh thần.
Sở Chước lo lắng hắn chống đỡ không nổi nữa, nên để cho Huyền Ảnh nhét cho hắn chút nước linh tuyền đối phó, tiếp tục khởi hành.
Thái dương vừa lên, độ ấm mặt đất bắt đầu hạ xuống, một đám người tiếp tục đi tới trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai.
Sở Chước nhìn nhìn bản đồ Nhật Thực Hỏa Nhai mua từ Phụng thành, vẽ ra vô cùng đơn sơ, chỉ ước chừng miêu tả ra vài khu vực trọng yếu, cũng ghi rõ trong vài khu vực này có đàn hoang thú gì đó này nọ, khác còn có mấy cái chỗ trống. Theo người bán bản đồ nói, mấy cái chỗ trống này, là nơi nguy hiểm có tiếng trong Nhật Thực Hỏa Nhai, còn chưa có người tu luyện nào có thể bình an trở về từ trong đó, để bổ sung đầy đủ bản đồ, đành phải bỏ trống.
Sở Chước đưa bản đồ tới trước mặt Tào lão đại, hỏi hắn: "Địa bàn đám cướp đường đó đại khái ở nơi nào?"
Tào lão đại liếc mắt nhìn bản đồ một cái, biết đây là được bán cực phổ biến ở chợ, cũng là bản đồ cực vô dụng, vì làm cho tình cảnh của mình tốt hơn một ít, hắn có chút nịnh nọt nói: "Tiên tử, bản đồ này không tỉ mỉ, chổ của ta còn có bản đồ càng chi tiết, có thể dâng chi tiên tử xem xét."
Nói xong, lại nhìn nhìn Huyền Ảnh, hắn đặt bản đồ ở trong túi càn khôn, linh lực bị cấm chế, không có biện pháp mở ra.
Cái này đơn giản, Huyền Ảnh vươn tay lấy xuống một cái nhẫn trên ngón tay hắn, tìm kiếm ở bên trong, lập tức tìm ra một phần bản đồ, đưa bản đồ cho Sở Chước xong, tiếp tục hưng trí bừng bừng lật mở túi càn khôn của Tào lão đại, nhìn bộ dạng đó, túi càn khôn này của Tào lão đại khỏi phải nghĩ đến lấy về.
Trên mặt Tào lão đại mang theo khổ sở, hắn thường xuyên làm việc giết người ăn cướp, tự nhiên hiểu rõ đạo lý rủi ro tiêu tai, tuy rằng cực kì luyến tiếc đồ trong túi càn khôn, cũng chỉ có thể nhịn đau cho bọn hắn.
Bản đồ của Tào lão đại quả nhiên rất chi tiết, ngay cả địa phương chỗ trống trên bản đồ cũng có mấy chỗ bổ sung, hiển nhiên đây là bản đồ truyền lưu trong đám người cướp đường, bên ngoài bán không thể so nó với.
Tào lão đại chỉ tay vào mấy chỗ nào đó trên bản đồ: "Trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai có tất cả ba đoàn cướp đường thanh danh lớn nhất, phân biệt là đoàn cướp đường Huyết Lang, đoàn cướp đường Xích Diễm Hạt (bọ cạp), đoàn cướp đường Hắc Tri Chu (nhện), bọn hắn chiếm cứ trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai, thành danh đã lâu, không thể khinh thường, rất nhiều người tu luyện đều không phải là đối thủ của bọn họ, nghe nói trong mỗi một đoàn còn có người tu luyện Thần Hoàng cảnh tọa trấn..."
Nghe xong, Sở Chước liếc hắn một cái, cảm thấy ở Hồng Mông cảnh, cao thủ Thần Hoàng cảnh thật sự là không đáng giá tiền, thế nhưng chạy tới làm kẻ cướp đường. Nếu như đặt ở Đại Hoang giới, người nào không phải là đứng đầu một vực, cho dù không làm vực chủ, cũng có thể sinh sống vô cùng tiêu dao ở vực ngoại chi cảnh.
Đương nhiên, Đại Hoang mười tám vực cộng lại, cũng không có tài nguyên phong phú khắp ngõ ngách như Hồng Mông, cũng không trách người tu luyện bên ngoài cạo trọc đầu cũng muốn lấy được Hồng Mông lệnh tiến vào tu hành.
Tào lão đại nói đại khái nơi ở của ba đoàn cướp đường xú danh rõ ràng, còn nói tới lịch sử đến làm việc tác phong của chúng. Tào lão đại rất ra sức nói hết, trừ bỏ một ít chuyện mọi người đều biết, còn có một chút mà giới bên ngoài không thể dọ thám biết được. Đây cũng là do Tào lão đại kiêng kị ba đoàn cướp đường này, lo lắng vô ý chọc phải bọn họ, cho nên thường xuyên chú ý mới biết được nhiều như vậy. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Sở Chước hơi suy tư, hỏi hắn: "Nếu như chúng ta cũng muốn hỏi đội săn bắn ba bốn mươi năm trước, từng tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai, ngươi cảm thấy đến hỏi đoàn cướp đường nào thì tốt?"
Tào lão đại nghe nói như thế, trong lòng nổi lên một trận khổ sở: "Cái này... Tiên tử có thể nói rõ một chút, lúc ấy bọn họ là đi phương hướng nào, tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai muốn săn bắn vật gì?"
Sở Chước bình tĩnh nhìn hắn: "Nếu như ta biết, thì sẽ không sẽ hỏi ngươi."
Tào lão đại: "... ..."
Tào lão đại không có cách nào, đành phải thử thăm dò: "Không bằng như vậy, đi địa bàn đoàn cướp đường Xích Diễm Hạt nhìn một cái trước, nơi đó là nơi có khoảng cách tương đối gần trong ba đoàn cướp đường, rất nhiều đội săn bắn ngoại lai sẽ đi qua địa bàn của bọn họ."
"Đi, vậy đi thôi." Sở Chước tỏ vẻ không ý kiến.
Nhưng mà không đợi Tào lão đại thở phào, trên cổ liền có thêm một thanh lợi khí, nghe được thanh âm ôn nhu ẩn hàm sát khí của nữ tu đó: "Nếu ngươi dám đùa giỡn chiêu trò gì, vậy đi tìm chết thôi. Nhưng mà, nếu như ngươi có thể giúp chúng ta tìm người được ta muốn tìm, chúng ta sẽ cân nhắc thả ngươi một con ngựa, không lấy tính mệnh của ngươi."
Kiếm Lôi Đình nổi lên hàn quang giống như cắt ra làn da, đâm vỡ mạch máu, Tào lão đại cứng ngắc cả người, cẩn thận áp chế tâm tư nhỏ, vội vàng nói: "Tiên tử xin yên tâm, tại hạ là người tiếc mệnh."
Huyền Uyên ngồi ở trên vai Huyền Ảnh nhìn nhìn hắn, nói: "Chủ nhân, đến lúc đó đánh nổ con mắt cùng trứng trứng của hắn."
Tào lão đại hoảng sợ nhìn đứa nhỏ hôi sữa nõn nà non mềm, không nghĩ tới thoạt nhìn đáng yêu nhất, ngược lại là cực hung tàn, vì sao phải chấp nhất xuống tay đối với địa phương yếu ớt nhất của nam nhân?
Sở Chước: "... Để nói sau đi."
Không muốn lại nghe phương pháp hung tàn ép buộc phái nam của Tiểu Huyền Vũ, Sở Chước thu hồi bản đồ, ở Tào lão đại dẫn dắt, đi địa bàn tới đoàn cướp đường Xích Diễm Hạt.
Những ngày kế tiếp, bọn họ ban ngày chạy đi, buổi tối nghỉ ngơi, làm cho thân thể lúc nào cũng bảo trì trạng thái tốt nhất.
Địa phương nghỉ ngơi buổi tối, cũng phải phí một phen công phu tìm kiếm, nhưng mà có Tào lão đại tên cướp quen thuộc đối với Nhật Thực Hỏa Nhai ở đấy, có thể thực nhẹ nhàng tìm kiếm được một vài hỏa nham có thể cách nhiệt để nghỉ ngơi.
Hỏa nham phân bố ở trên cồn cát mặc dù ngày ngày chịu mặt trời chói chang hong khô phơi nắng, biển lửa thiêu đốt quay cuồng, khiến cho biến thành màu đỏ rực như hỏa diễm, nhưng chúng nó kỳ thực vô cùng chịu nhiệt, rất nhiều người tu luyện đi đến Nhật Thực Hỏa Nhai, riêng biệt tìm kiếm một ít hỏa nham hình thành hang động thiên nhiên để nghỉ ngơi. Nhiệt độ trong hang động tuy rằng cũng cao, nhưng so với bên ngoài thì yếu thấp hơn một ít, ở trong phạm vi người tu luyện có thể thừa nhận, không cần tiêu hao linh lực quá lớn.
Như thế, hơn một tháng sau, bọn họ gấp rút lên đường, rốt cục đi đến địa bàn đoàn cướp đường Xích Diễm Hạt.
Hết chương 573.