Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 95




Ly Yên cười khẽ, nói với  Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương còn đang ngu ngơ tại chỗ: "Mau gọi cậu đi! Đây chính là cậu Hi Cẩn của các con."

Lăng Tuyệt lấy lại tinh thần, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, "Cho dù là cậu cũng không được phép ôm ấp mẫu thân như vậy."

Nhược Phong, Nhược Vũ nhịn không được nở nụ cười, mà Lăng Sương lại cười toét miệng gọi, "Cậu"

Thiếu nữ áo trắng thấy thế, cũng hiểu vừa rồi là mình hiểu lầm, vội vàng cười nịnh nói, "Tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội không biết tỷ là tỷ tỷ của Cẩn ca ca, muội xin lỗi, mong tỷ thứ lỗi cho muội."

Não xoay chuyển, bỗng dưng trợn to mắt, Cẩn ca ca có hai tỷ tỷ, Ngưng tỷ tỷ nàng từng gặp qua, tỷ tỷ còn lại là Vũ vương phi nổi tiếng trên đại lục, chẳng lẽ trước người mắt này chính là? Nhưng không phải nàng ta đã chết vào sáu năm trước rồi sao?

Ly Yên thật không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nàng, Phượng mi nhíu lại, hỏi: "Ngươi là ai?"

Nàng cũng không quên vẻ mặt ghen ghét vừa rồi của nàng ta, xem ra Tiểu Cẩn cũng đào hoa không ít nha.

Bất kể nàng chết thật hay là giả chết, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của Cẩn ca ca, nhất định phải lấy lòng nàng, nữ tử áo trắng nghĩ như thế, lập tức bày ra một nụ cười tươi, vô cùng thân thiết kéo tay Mộc Hi Cẩn nói: "Tỷ tỷ, muội là vị hôn thê của Cẩn ca ca."

Ly Yên hứng thú nhìn nàng, lập tức nhìn về phía Mộc Hi Cẩn, chỉ thấy hắn tách tay nàng ta ra, lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng nói bậy, ta không có quan hệ gì với ngươi."

"Ngươi tên là gì?" Ly Yên nở nụ cười nơi khoé môi nói.

"Vân Hàm, tỷ tỷ người có thể gọi muội là Tiểu Hàm a...!"

Lông mày Vân Hàm  cong lên, nụ cười hồn nhiên, ngũ quan thanh tú mang theo chút đáng yêu, ánh mắt không chứa một tia tạp chất, chỉ là có chút khiến người nhìn không thấu.

Mộc Hi Cẩn ghét bỏ nhìn nàng ta một cái, bây giờ hắn đã hối hận vì hai năm trước cứu nàng rồi.

Hai năm trước, hắn ở bên bờ vực nhìn thấy nàng ta bị ép đến vách núi đen, hoảng hốt nhớ tới tỷ tỷ cũng là như vậy mà "tử", vì thế động lòng trắc ẩn cứu  nàng ta, về sau nàng ta cứ quấn lấy quấn, bỏ cũng không xong.

"Vân Hàm? Con nhà ai?" Ly Yên mày hơi nhăn lên, hỏi.

"Muội chỉ là con gái gia đình bình thường, do trong nhà có gia truyền chi bảo bị thúc thúc mơ ước, sau khi hắn hại chết cha mẹ muội đoạt gia truyền chi bảo, còn muốn bán muội vào thanh lâu, cuối cùng muội bị ép đến vách núi đen, may mắn là Cẩn ca ca đã cứu muội."

Ánh mắt Ly Yên xẹt qua một tia ghét lạnh thấu xương, đi đến bên người nàng lạnh lùng cảnh cáo nói: "Mặc kệ ngươi tiếp cận Tiểu Cẩn vì mục đích gì, ta cảnh cáo ngươi không nên thương tổn đệ ấy, nếu không, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Cho dù nàng ta nói dối không chê vào đâu được, nhưng ánh mắt phức tạp đó vẫn không thể gạt được nàng, nếu không phải nàng thấy trong mắt nàng ta là tình yêu say đắm chân thành, thì sẽ không phải chỉ là cảnh cáo đơn giản như vậy.

Trong lòng Vân Hàm run lên, lưng cứng đờ, vậy mà nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ta đang nói dối, nàng ta ở bên cạnh Cẩn ca ca hai năm hắn cũng không nhìn ra, nữ tử này, quả là đáng sợ.

"Tỷ tỷ, muội không có, muội thật sự yêu Cẩn ca ca mới có thể ở bên cạnh huynh ấy." Vân Hàm che dấu ánh mắt bối rối, có chút ủy khuất nói.

Ly Yên ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, lưu lại một câu: "Tốt nhất là như vậy."

Vân Hàm cắn cắn môi, vẻ mặt vô tội, Mộc Hi Cẩn nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái trầm mặc không nói.

"Đi thôi! Chúng ta còn phải gấp rút lên đường a!"

Ly Yên để cho Lăng Tuyệt bọn hắn lên xe ngựa, lập tức tự mình nhảy lên.

"Tỷ tỷ, tỷ đi đâu? Đệ đi cùng tỷ!" Mộc Hi Cẩn thấy thế mở miệng nói, đây là câu dài nhất mà hắn nói trong sáu năm qua rồi.

Ánh mắt lạnh lùng rốt cục cũng có một tia nhiệt độ.

"Vậy cùng nhau lên đường đi! Chúng ta đi Diệp Gia Bảo." Ly Yên liếc mắt nhìn Vân Hàm, vừa lúc để cho nàng ta đi cùng cũng dễ dàng giám thị nàng ta hơn, tránh cho nàng ta lại làm ra chuyện bất lợi cho bọn họ.

"Tỷ tỷ phải đi xem Thi Vũ tỷ tỷ sao?" Mộc Hi Cẩn nghe thấy ba chữ Diệp Gia Bảo liền hiểu rõ.

Ly Yên gật gật đầu, Mộc Hi Cẩn tiếp tục nói: "Đệ và Vân Mặc đều đã xem quá tỷ ấy, nhưng bọn đệ cũng không có biện pháp chữa khỏi."

Mộc Hi Cẩn trải qua sáu năm không ngừng cố gắng, không chỉ có võ công cao, mà y thuật cũng tiến bộ không ngừng, hôm nay y thuật của hắn đã ngang ngửa với Vân Mặc, điều này làm cho Vân Mặc không khỏi nhìn trời cảm thán, tự thẹn không bằng.

Ly Yên có chút lo lắng, Vân Mặc cũng không trị được, chắc là cực kỳ khó trị rồi.

"Y thuật của tỷ tỷ cao như vậy, đệ tin tưởng tỷ tỷ sẽ chữa khỏi bệnh của tỷ ấy." Mộc Hi Cẩn nở nụ cười ấm áp, an ủi Ly Yên.

Vân Hàm đứng ở một bên cực kỳ hâm mộ, khi nào thì Cẩn ca ca mới tươi cười với nàng như vậy a?

Nghe vậy, Ly Yên khẽ cười, "Chúng ta đi thôi!"

Mộc Hi Cẩn nhảy lên xe ngựa, để Vân Hàm tự đi lên, không có giúp nàng chút nào, ánh mắt nàng ảm đạm, lập tức lại khôi phục sáng rọi. 

Dưới sự liều mạng đánh xe của Nhược Phong, Nhược Vũ, rốt cục vào buổi tối một đám người cũng đến chỗ Diệp Gia Bảo.

"Đồ hỗn trướng, Như Yên mất tích ngươi không đi tìm, ngươi lại vẫn còn là phụ thân của nó sao?"

Trong Diệp Gia Bảo, Diệp Minh nổi giận quát lớn Diệp Thừa Tầm lại không có bất cứ biểu tình nào.

"Bình thường nó cơ trí linh hoạt như vậy, sẽ tự mình trở về." Diệp Thừa Tầm nâng lên ánh mắt ảm đạm vô sắc, nhàn nhạt nói.

Diệp Minh nghe vậy tức giận trong lòng ngực lại một lần nữa sôi trào hừng hực, "Cung Dương Quốc xa nơi này như vậy, con bảo nó làm sao có thể tự mình trở về? Con, nhanh đi tìm nó về cho ta."

Hắn đã phái người tìm khắp nơi, nhưng mà cũng không thấy tung tích, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy mà cái tên bất hiếu này cũng không có khẩn trương, không có để ý chút nào, cho dù hắn oán con dâu kia của hắn mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái, nhưng mà hắn là thiệt tình yêu thương đứa cháu gái này, đây chính là cháu gái duy nhất của hắn a!

Diệp Thừa Tầm không để ý đến hắn, lập tức đi ra ngoài, "Con phải đi bồi Thi Vũ rồi."

"Vô liêm sỉ, con trở lại ngay cho ta, nếu con không đi tìm Như Yên về, hôm nay ta liền đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với con."

Tuy bị Diệp Minh bức bách như vậy, nhưng không thấy trên mặt hắn có bất kỳ cái cảm xúc nào.

"Gia chủ, có người nói muốn gặp ngươi."

Bỗng dưng, có một bảo vệ đến cửa quỳ xuống nói.

"Không gặp" Diệp Thừa Tầm nhìn cũng không nhìn hắn một cái, lạnh lùng cự tuyệt nói.

"Ngươi không gặp cũng phải gặp."

Bỗng xuất hiện vài đạo bóng dáng, ánh mắt Diệp Thừa Tầm gắt gao tập trung lên   bóng dáng màu trắng.

"Như Yên, của ta Như Yên a! Rốt cục con cũng trở về." Bọn hắn vừa tiến đến, Diệp Minh liền thấy bóng dáng nho nhỏ kia, không khỏi kích động nhào về phía  trước ôm lấy nàng.

Diệp Như Yên cũng tiến vào vòng tay ôm ấp của hắn, kêu: "Ông nội."

"Các vị, thật sự là thật cám ơn các ngươi, cám ơn các ngươi đã dẫn Như Yên về với ta." Diệp Minh cảm kích nhìn bọn hắn, cũng may nhờ  bọn hắn Như Yên mới có thể trở về a.

Ngày thường Diệp Minh chỉ chơi đùa cùng Diệp Như Yên, nên không hề nhận ra Mộc Hi Cẩn đã từng tới Diệp Gia Bảo, nhưng không có nghĩa là Diệp Thừa Tầm không nhận ra.

"Nàng, nàng là?" Ngón tay Diệp Thừa Tầm có chút run rẩy chỉ hướng Ly Yên, hỏi Mộc Hi Cẩn.

Hắn liếc mắt một cái liền tập trung vào bóng dáng người này, là vì cho tới bây giờ khí chất của nàng đều là độc nhất vô nhị, chỉ là có chút không thể tin được, nàng, cư nhiên còn sống.

"Không sai, nàng là tỷ tỷ." Mộc Hi Cẩn gật đầu thản nhiên trả lời.

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Thừa Tầm xẹt qua vui sướng, vội vàng tiến lên phía trước nói: "Thật tốt quá, ngươi đã đến rồi, ngươi nhanh cứu Thi Vũ."

Diệp Thừa Tầm túm Ly Yên tiện định chạy về hướng phòng Thượng Quan Thi Vũ, nhưng mà Ly Yên lại buông tay hắn ra, nhìn về hướng Như Yên nói: "Ta đến tự nhiên là vì cứu Thi Vũ, bất quá, Như Yên là con gái của Thi Vũ, ngươi không nên đối đãi với nó như vậy, từ đầu tới cuối nó không có sai, ngươi cùng nó nói chuyện cho tốt đi."

Nói xong, Ly Yên tự mình đi về hướng phòng Thượng Quan Thi Vũ, để một mình Diệp Thừa Tầm rối rắm đứng sững sờ tại chỗ. Đúng vậy a, kỳ thật từ đầu tới cuối con gái cũng không làm gì sai, chỉ là hắn sợ hãi khi nhìn thấy Như Yên, bởi vì vừa nhìn thấy nó, hắn sẽ không chấp nhận được sự thật rằng Thi Vũ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Mộc Hi Cẩn vốn cũng muốn vào cùng môt lúc, nhưng nghĩ nghĩ, các nàng lâu như vậy không gặp, để cho các nàng trò chuyện cho tốt đi!

Như Yên cắn cánh môi trắng xanh nhìn hắn, ánh mắt có chút sợ hãi.

"Nếu mà ngươi không chăm sóc được nàng, thì để cho ta đến chăm sóc."

Bổng nhiên một thanh âm non nớt mang theo chút lạnh lùng vang lên, Diệp Thừa Tầm vừa xoay mặt nhìn, chỉ thấy một gương mặt tuấn tú tinh xảo mang theo vẻ nghiêm nghị bất cứ ai cũng không được đến gần

Một gương mặt có tám phần tương tự Lăng Dạ Vũ, khiến Diệp Thừa Tầm không khỏi thấy hoảng hốt xuất thần, liền phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Dựa vào đâu mà ta phải giao con gái cho ngươi?"

"Chỉ bằng ta có thể đối tốt với nàng, ngươi không thể."

Lăng Sương thấy nhiệt huyết sôi trào, Wow, Lăng Tuyệt vậy mà vì cô gái nhỏ này mà tranh cãi cùng người khác! Này quả thật là chuyện khó gặp a!

Vân Hàm trái lại có chút hâm mộ Như Yên, Lăng Tuyệt tuy nhỏ tuổi, nhưng lại khiến người ta tin rằng hắn có thể làm được, nàng bất quá cũng muốn Cẩn ca ca đối tốt với nàng một chút mà thôi, chỉ là huynh ấy vẫn luôn hờ hững với nàng.

Diệp Thừa Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị kia, bỗng dưng nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn cười từ sau khi Thi Vũ hôn mê đến giờ.

"Tiểu tử, vẫn là chờ sau khi con lớn lên chút đi, cưới hỏi đàng hoàng rước nàng trở về chăm sóc đi!" Diệp Thừa Tầm thừa nhận hắn mắc nợ đứa con gái này quá nhiều, nhìn bộ dáng của Lăng Tuyệt, chắc là động  cảm tình với Như Yên, thành toàn bọn hắn thì có làm sao đâu.

Nhưng Lăng Tuyệt chỉ lạnh lùng xuy một tiếng, "Nàng cũng chỉ có thể gả cho ta."

Lời này vừa nói ra, con ngươi Lăng Sương  bỗng trợn to, khó có thể tin nhìn Lăng Tuyệt, Lăng Tuyệt vậy mà lại muốn kết hôn với nữ hài này, Lăng Tuyệt thích nàng ấy? Trời ạ! Để cho sét đánh chết nàng đi! Nàng vốn nghĩ rằng lấy tính tình của huynh ấy sẽ không sẽ thích bất cứ người nào.

Diệp Như Yên trái lại chớp đôi mắt to vẻ mặt mê mang nhìn bọn hắn, cưới? Gả? Đây là cái gì?

Diệp Minh mỉm cười nhìn Lăng Tuyệt, đứa nhỏ này hắn rất xem trọng, toàn thân khí chất cùng võ công như vậy, trong tương lai tuyệt đối sẽ không phải là nhân vật đơn giản, quan trọng là...  Hắn không giống người đứng núi này trông núi nọ, sẽ đối tốt với Như Yên.

Ly Yên một mình một người đi vào phòng Thượng Quan Thi Vũ, nhìn sắc mặt nữ tử trên giường tái nhợt như tờ giấy, lòng không khỏi co rút đau đớn.

"Huyết Hồ, chúng ta cùng nhau rời khỏi tổ chức."

"Chúng ta đến một nơi không ai biết chúng ta."

"Chúng ta cùng đi đi dạo phố, làm người bình thường."

Thượng Quan Thi Vũ càng không ngừng thì thầm trong miệng, thanh âm mang theo mong đợi cùng vui sướng, bỗng dưng,  vẻ mặt của nàng trở nên khủng hoảng.

"Huyết Hồ, đi mau."

Ly Yên đau lòng bắt lấy tay nàng, biết nàng đang mộng về cảnh trước khi xuyên không kia.

"Không....”Thượng Quan Thi Vũ kinh hô một tiếng, từ đôi mắt đang  nhắm chạt chảy ra một giọt lệ.

"Thi Vũ, ta ở đây, ta ở đây, ta không sao." Ly Yên cầm tay nàng, cố gắng để cho nàng an tâm, quả nhiên, dường như cảm xúc của nàng đã ổn định hơn chút.

Ly Yên mím môi vẻ mặt đau khổ nhìn nàng, "Thi Vũ, ta nhất định làm cho ngươi tỉnh lại."

Đầu ngón tay bạch ngọc tìm lấy mạch đập xanh miết của Thượng Quan Thi Vũ, sắc mặt Ly Yên đột nhiên biến đổi, mạch đập vốn đang nhảy yếu ớt nhất thời dừng lại.

"Thi Vũ."

Ly Yên hét lên một tiếng, tiếng hét thê lương vang vọng toàn bộ Diệp Gia Bảo, rung động lòng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.