Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 41




Lăng Dạ Vũ nhân cơ hội tiến lên, lấy lòng cười nói: "Chúng ta thành thân có được hay không?"

"Không được, "Ly Yên liếc xéo hắn, "Lúc trước ta chỉ đồng ý sau khi kết thúc yến hội sẽ ở cùng một chỗ với ngươi, chứ không có đồng ý gả cho ngươi."

Nghe vậy Lăng Dạ Vũ mím môi lại, vẻ mặt u oán nhìn nàng, nói: "Tiểu Yên nàng không thể chơi xấu, ta đã là người của nàng rồi."

"Lúc nào thì ngươi là người của ta rồi hả?" Hơi đề cao âm lượng, Ly Yên trừng mắt hỏi hắn.

Lăng Dạ Vũ yêu mỵ cười, lập tức vô tội nói, "Trước kia nàng đã đoạt  đi nụ hôn đầu tiên  của ta, ta liền là người của nàng, nàng phải phụ trách với ta."

Ly Yên xù lông, chỉ vào hắn mắng xối xả, "Em gái nhà ngươi, rõ ràng là ngươi đoạt đi nụ hôn đầu tiên của ta, còn dám nói như vậy."

"Nụ hôn đầu tiên của nàng? Ưm...." Lăng Dạ Vũ cúi đầu vuốt cằm giả bộ suy tư, "Chúng ta đây phụ trách lẫn nhau là được." ánh mắt sáng ngời, Lăng Dạ Vũ giảo hoạt cười.

"Ta mới không cần, muốn phụ trách ta cũng tìm người khác phụ trách." Ly Yên  cố ý nói.

Nháy mắt sắc mặt Lăng Dạ Vũ trở nên đen thui, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng: "Không được, nàng chỉ có thể gả cho ta."

"Dựa vào cái gì? Ngươi cũng không phải là gì của ta?"

Trong lúc vô ý, Ly Yên buột miệng nói ra  những lời này, lời nói trong lúc vô tình luôn làm người ta tổn thương nhất.

Ánh mắt Lăng Dạ Vũ tối sầm lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ đau khổ, hắn đưa tay ôm chặt lấy nàng, kiềm nén cảm xúc trong lòng, khẽ nói: "Nàng không thể lại rời khỏi ta,nàng biết không, ta không thể chịu được cảm giác đau khổ đó? Một khắc kia nghĩ đến ta thật sự mất đi nàng, lòng ta giống như bị xé rách, khi đó ta mới biết được nàng đã trở thành sinh mệnh của ta, là tất cả của ta, nêu như mất đi nàng, ta cũng không muốn sống nữa."

Nhất thời không cách nào bình tĩnh được, vẻ mặt Ly Yên kinh ngạc, một lúc sau, Ly Yên cất giọng rầu rĩ nói, "Ta thật sự quan trọng với ngươi như vậy sao?"

Lăng Dạ Vũ mạnh mẽ gật đầu, khiến nàng dở khóc dở cười, lại nói: "Ta muốn tình yêu là một đời một kiếp một đôi, ngươi cho được sao?"

Lăng Dạ Vũ chăm chú nhìn nàng, trịnh trọng gằn từng chữ: "Ba ngàn con sông, chỉ lấy lên một gáo nước."

Ly Yên nhìn hắn thật lâu, bỗng dưng khóe miệng cong lên, tạo nên một độ cong thật đẹp, hứa hẹn nói, "Tốt lắm, đồng ý một điều kiện của ta, sau yến hội ta liền gả cho ngươi."

Gả cho hắn cũng không có gì không tốt, dù sao cũng đã đồng ý ở cung một chỗ với hắn rồi.

Ánh mắt sáng lên, Lăng Dạ Vũ kích động vui sướng nói, "Điều kiện gì ta đều đáp ứng."

"Sau khi thành thân tất cả mọi việc ngươi đều phải nghe ta, nếu mà làm ta bất mãn, liền hoà ly với ngươi lần nữa." Ly Yên vô cùng chuyên chế nói.

Lăng Dạ Vũ vẻ mặt sủng nịch cười, nói: "Sẽ không để cho nàng bất mãn bất cứ việc gì, toàn bộ đều nghe theo nàng."

Ly yên nhíu mày, ngưng mắt hỏi hắn: "Không hối hận?"

Lăng Dạ Vũ lắc đầu cười, ôm nàng dịu dàng nói: "Không hối hận."

Một hồi dịu dàng như nước lan toả khắp phòng, bốn phía ấm áp.

Hoa nở hoa tàn, thời gian vội vàng trôi qua, nghênh đón sinh thần của hoàng đế Lăng Nguyệt Quốc, hai nước còn lại đều phái người đến tham dự.

"Thi Vũ, ngươi đi cùng chúng ta đi!" Ly Yên vừa lôi kéo Thượng Quan Thi Vũ vừa nài nỉ nói.

Ngày đó hứa hẹn với Lăng Dạ Vũ xong, nàng cũng báo người gọi Thượng Quan Thi Vũ trở về, lại còn ở trong Yên Huân Các cùng nàng.

Sở dĩ phải ở tại Yên Huân Các, hoàn toàn là do Lăng Dạ Vũ thường xuyên bày ra bộ dạng tủi thân, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, khiến mỗi lần Ly Yên đều phải mềm lòng, người trong phủ cùng người bên ngoài liên tiếp suy đoán rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hoà ly vẫn ở cùng một chỗ, hai tên đầu sỏ gây ra chuyện thì lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Thượng Quan Thi Vũ cười chua sót, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Ta đi sẽ bị nhận ra."

"Đeo cái khăn che mặt là được, còn nữa, ngươi với Diệp Thừa Tầm cùng đi đi, lấy thân phận bạn gái của hắn mà xuất hiện."

Thượng Quan Thi Vũ do dự, có chút khó xử, nàng không muốn nhìn thấy người kia, nhưng mà Huyết Hồ lại van nài như vậy, nàng sao có thể không đi đây.

"Đi thôi, đi theo giúp ta đi, Lăng Dạ Vũ quá muộn, ngươi đi theo nói chuyện với ta." Ly Yên thấy nàng do dự liền tiếp tục năn nỉ, nàng biết Thi Vũ là người ăn mềm không ăn cứng.

Quả nhiên, Thượng Quan Thi Vũ cắn cắn môi, gian nan gật gật đầu.

Ly Yên vui vẻ cười với nàng, chạy vào trong phòng thay quần áo, Thượng Quan Thi Vũ lại không chú ý tới trong lúc Ly Yên xoay người khóe miệng đang nở một nụ cười u ám.

Nàng muốn cho Kỳ Doãn nhìn thấy Thi Vũ hạnh phúc như thế nào, sau đó sẽ khiến cho Kỳ Doãn phải nhận lấy trừng phạt mà hắn đáng phải nhận.

Hắn có nhận ra Thi Vũ hay không không quan trọng, hắn yêu Thi Vũ, mặc dù trong lòng hắn quyền lực quan trọng hơn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hại Thi Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.