Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 40




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đầu có gì đó lướt qua, hai mắt Lạc Y Cầm sáng lên, nàng hưng phấn nói: "Thất thải liên tâm, đúng rồi, thất thải liên tâm có thể cứu nàng."

Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ chợt ngẩng đầu, vui vẻ nói: "Thật sự? Thất thải liên tâm ở đâu?".

"Lúc trước Ly Yên vẫn cầm thất thải liên hoa, vẫn nghiên cứu thất thải liên tâm, có lẽ nó ở khuê phòng của nàng." Lạc Y Cầm lau đi nước mắt nói.

"Ta lập tức đi lấy." Thình lình bỏ lại những lời này, Lăng Dạ Vũ không để ý hình tượng bay ra ngoài.

Tiểu Yên, chờ ta, nhất định phải chờ ta!

Thị vệ Vũ Vương phủ chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, một bóng người với tốc độ sét đánh chạy tới Yên Huân Các.

Yên Huân Các, Lăng Dạ Vũ lục lọi khắp nói, vẫn không tìm thấy cái gọi là thất thải liên tâm, lông mày càng nhíu chặt, mồ hôi chảy ròng ròng, tay hắn nắm chặt thành quyền, một sự sợ hãi bỗng nhiên ào tới.

Trái tim kịch liệt đau đớn giống như bị ai đó cắn nát, cõi lòng tê tái, đau đớn đến khó có thể hô hấp. Hắn không thể tưởng tượng được nếu như Ly Yên rời khỏi hắn, hắn sẽ như thế nào?

Lăng Dạ Vũ suy sụp ngồi trên giường, ngửi mùi hương hoa lài của Ly Yên còn thoang thoảng đâu đây.

Chợt giật mình, tay hắn giống như đụng phải vật gì đó rất cứng, hắn thấy kỳ lạ liền lật gối lên xem, một hạt châu trong suốt phát ra ánh sáng bảy màu, chiếu sáng khắp nơi.

Lăng Dạ Vũ vui vẻ, đây chắc là thất thải liên tâm.

Trong lòng nóng như lửa đốt, Lăng Dạ Vũ bay nhanh đến Vũ Vương phủ lực, liều mạng dùng hết nội lực tăng nhanh tốc độ. Tay nắm chặt thất thải liên tâm xông vào, đẩy mấy người đang đứng ở phòng của Ly Yên ra, muốn đem thất thải liên tâm cho Ly Yên nuốt xuống, nàng đang hôn mê nên không thể tự mình ăn nó được.

Bỗng nhiên mắt Lăng Dạ Vũ sáng lên, đem thất thải liên tâm đưa vào trong miệng mình, rồi áp lên môi Ly Yên,  quấn lấy lưỡi nàng.

Mấy người Lạc Y Cầm trợn to mắt, sau đó thức thời lui ra khỏi phòng, giúp bọn họ đóng cửa lại.

Cảm giác miệng có cái gì đó ngọt ngọt, theo bản năng Ly Yên nuốt xuống, rồi sau đó có một dòng nước ấm lan ra khắp người, lục phủ ngũ tạng như được hồi sinh, đôi mắt chậm rãi mở ra còn hơi lưu lại sương mù mờ mịt.

"A.... ".

Ly Yên kinh ngạc kêu to, đẩy mạnh Lăng Dạ Vũ ra, rất nhanh mặt liền đỏ lên, nghe thấy tim đập thùng thùng liên hồi.

"Ngươi đã làm gì?" Chu đôi môi đỏ mọng ướt át, bất mãn hỏi.

Lăng Dạ Vũ thấy nàng tỉnh lại, trong lòng kích động vui sướng, trên mặt mang theo nụ cười tà mị, "Làm chuyện vợ chồng nên làm a!"

"Hỗn đản, ngươi làm sao có thể không được sự cho phép của ta…". Nàng che xiêm y của mình, phẫn nộ quát, nói đến câu kia liền im bặt, vừa giận dữ vừa xấu hổ.

Lăng Dạ Vũ cong môi cười, "Tiểu Yên, nàng thật đáng yêu."

"Đáng yêu cái em gái nhà ngươi! Cách xa ta một chút." Ly Yên nhịn không được nói tục, bĩu môi không thèm nhìn hắn.

"Ha ha, " Tiếng nói trầm thấp vang lên, mê hoặc lòng người, sắc mặt Lăng Dạ Vũ trở nên nghiêm túc, "Về sau không được lấy tính mạng của mình ra đùa, được không?"

Ly Yên sững sờ một lúc, không nghĩ tới sắc mặt của hắn thay đổi nhanh như vậy, lập tức tức giận nói: "Mạng của ta do ta quyết định, không liên quan đến ngươi."

Vừa dứt lời, nàng liền bị Lăng Dạ Vũ ôm chặt lấy, giọng nói hắn run run: "Mạng của ngươi chính là mạng của ta, không cho phép ngươi rời đi, ta không muốn một lần nữa nếm cảm giác như thế."

Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, tình cảm nồng đậm đau đớn, hay tay ôm chặt Ly Yên, không dám buông lỏng một chút nào.

Cảm giác được hắn đang sợ hãi, trong lòng Ly Yên không hiểu có tư vị gì, nâng tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, thanh âm mềm mại mà nói: "Ta sẽ không rời đi."

"Thật sự? Chúng ta lại lần nữa tổ chức hôn lễ đi." Lăng Dạ Vũ vui vẻ, buông lỏng Ly Yên kích động nói.

Ly yên sửng sốt, nói: "Ta đã đáp ứng khi nào thì tổ chức hôn lễ với ngươi?"

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Dạ Vũ trở nên điềm đạm đáng yêu, hai tròng mắt chớp chớp nhìn nàng, không có bất kỳ tạp chất nào, trong suốt, mang theo tia ủy khuất. (Ai thấy anh giống chó con hem    ).

Khóe miệng rụt rụt, Ly Yên phát điên nhéo mặt hắn: "Đừng có dùng cái bộ mặt với đó ta, ta chịu không nổi."

Nàng không thể tưởng tượng được một cái người lạnh lùng như hắn lại có biểu cảm như vậy, tình huống này thật quá kích thích rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.