Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 81: Mạch bảo không phải con hoang




Từ Hoằng Nghị nhìn thấy hai người đang chơi đùa bên trong phòng khách, khẽ nói với Mạch Tử: “Quan hệ của Diệp Tử Phàm và Mạch Bảo đúng là vô cùng thân thiết!”

Hai tay đang nhặt rau của Mạch Tử khẽ run rẩy nhưng không đáp mà vẫn cắm cúi làm việc.

Diệp Tử Phàm bất an bấm máy trò chơi, lén lút nhìn hai người đang bận rộn trong bếp. Trong mắt tràn ngập đố kỵ chỉ hận không thể đốt cháy gã đàn ông dám chiếm lấy Mạch Tử ra thành tro.

“Chú Diệp, chú sao vậy? Nhanh lên, sắp chết, sắp chết!”

Tiếng kêu vội vã của Mạch Bảo nhắc nhở người nào đó đang bất an, Diệp Tử Phàm lấy lại tinh thần cười nịnh nọt Mạch Bảo: “Mạch Bảo, con có muốn chú Diệp làm cha của con không?” Mạch Bảo không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, khinh thường đáp: “Cho đến giờ chú vẫn còn chưa thu phục được ba của con, con thấy chú chẳng đủ bản lĩnh để làm cha của con đâu!”

Diệp Tử Phàm phẫn hận nghiến răng: “Ai nói chú không thu phục được ba của con, đời này mệnh của ba con là làm vợ của Diệp Tử Phàm này!”

Mạch Bảo bĩu môi: “Chú đừng có mạnh miệng, chú Từ rất tốt với ba, nếu chú cứ chần chừ không hành động thì ba của con sẽ bỏ chạy với người khác cho mà coi!”

Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng: “Vợ của chú đừng hòng có kẻ nào mơ chạm vào được!” Nói rồi hung hăng bấm nút, một quyền hạ knock out hình nhân nhỏ bé trên màn hình. Diệp Tử Phàm trốn đằng sau một hòn núi giả trong hoa viên nhìn mảng ánh sáng mờ nhạt phía trước.

Chơi một lúc với Mạch Bảo, Diệp Tử Phàm rất biết điều rời đi. Trước khi nắm rõ được thực lực của Từ Hoằng Nghị thì Diệp Tử Phàm tuyệt đối không dễ dàng nóng vội hành động.

Tựa như sư tử Châu Phi, nhắm được con mồi rồi sẽ không lập tức xông lên, nó sẽ tìm nhược điểm của con mồi, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ nhào lên cắn thẳng vào chỗ yếu hại của con mồi, không cho con mồi có bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Diệp Tử Phàm nấp sau hòn núi giả, lấy di động ra gọi đến một dãy số: “Lục Thất, tra hộ tôi một người, tôi muốn có tư liệu chi tiết của hắn ta!”

Ngắt điện thoại, Diệp Tử Phàm khó chịu châm thuốc đặt lên môi rít mạnh một hơi, làn sương trắng lượn lờ bên môi phiêu tán giữa bầu trời đêm.

Thời gian từng chút trôi qua, dưới mặt đất rơi đầy đầu thuốc lá. Diệp Tử Phàm càng lúc càng khó chịu, Từ Hoằng Nghị vẫn chưa rời khỏi nhà của Mạch Tử.

Giờ họ đang làm gì?

Có phải đang làm chuyện gì thân mật không?

Diệp Tử Phàm không dám nghĩ tiếp, vứt đầu lọc thuốc lá hung hăng nghiền nát dưới chân.

Đến khi kiên nhẫn của Diệp Tử Phàm gần như hết sạch thì Từ Hoằng Nghị mới xuất hiện trước cửa tòa nhà. Diệp Tử Phàm như trút được gánh nặng thở phào một hơi, nhìn theo bóng dáng kia biến mất trong bóng tối rồi mới từ từ rời khỏi hoa viên.

“Học trưởng, anh có bưu kiện!”

Lâm Dương gõ cửa phòng của Từ Hoằng Nghị, cầm phong thư trong tay đưa qua.

Từ Hoằng Nghị cám ơn nhận lấy rồi đặt tạm trên bàn.

Lâm Dương cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, thấy anh bình thản cúi đầu xử lý công việc, ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: “Học trưởng, chuyện ngày hôm đó…”

Từ Hoằng Nghị lúc này mới nhớ ra nụ hôn bá đạo mà trúc trắc kia, anh khẽ thở dài, đặt cây bút máy trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Dương đang bất an trước mặt: “Lâm Dương, chuyện hôm trước anh không muốn nhắc đến nữa. Em hẳn là phải hiểu, từ trước đến giờ trong lòng anh chỉ có Mạch Tử! Anh đối với em chỉ đơn giản là học trưởng chăm sóc đàn em mà thôi!”

“Học trưởng, chúng ta vẫn có thể trở lại như trước kia sao?”

Ánh mắt cầu xin của người thanh niên trước mặt khiến Từ Hoằng Nghị không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật đầu.

Lâm Dương liền nở nụ cười xán lạn, lúm đồng tiền nở rộ bên má khiến cho Từ Hoằng Nghị có hơi lóa mắt. Anh cố gắng đè nén cảm xúc khác thường vừa chợt nảy lên trong lòng, cầm lấy phong thư trên bàn mở dấu niêm phong, ở bên trong rơi ra hai vé xem ca nhạc.

Lâm Dương do dự một lát vẫn không nhịn được mà hỏi thăm: “Học trưởng, đó là…”

Từ Hoằng Nghị mở ngăn kéo ra bỏ vé vào: “Là vé xem đại nhạc hội Maksim (1), Mạch Tử muốn đi xem lâu rồi, anh đặt vé trước để tạo niềm vui bất ngờ cho cậu ấy!”

Trên gương mặt cương nghị của Từ Hoằng Nghị nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng nụ cười đầy hạnh phúc đó chẳng khác nào mũi nhọn đâm thẳng vào trái tim của Lâm Dương. Lâm Dương rũ mi mắt, cổ họng cảm thấy khô khốc mở miệng hỏi: “Học trưởng, anh đang hẹn hò với Mạch Tử?”

Từ Hoằng Nghị gật đầu, gương mặt có hơi đỏ lên, tỏ ra hơi ngượng ngùng: “Đúng vậy, cuối cùng thì Mạch Tử cũng đồng ý! Đây là cuộc hẹn hò chính thức đầu tiên nên anh muốn để lại một hồi ức tốt đẹp…”

Từ Hoằng Nghị còn đang nói thêm gì đó nhưng Lâm Dương hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, nỗi đau đớn tràn ngập trong tim, Lâm Dương cúi đầu, mất một lúc mới nói được một câu: “Học trưởng, chúc anh hạnh phúc!”

Từ Hoằng Nghị kinh ngạc nhìn bóng lưng cô đơn của Lâm Dương biến mất ngoài cửa, mất một lúc lâu mà anh vẫn chẳng thể hoàn hồn.

Tiếng đàn piano ưu nhã vang vọng khắp thính phòng, thế nhưng trong đầu của Mạch Tử đều là hình ảnh một gương mặt tuấn tú đầy cô đơn, bất lực.

Thấy ánh mắt của Mạch Tử hoàn toàn không có tiêu cự, Từ Hoằng Nghị khẽ thở dài, nắm tay Mạch Tử hỏi: “Sao vậy? Không thích?”

Mạch Tử vội lắc đầu cười gượng: “Không phải, rất hay! Em muốn đi xem buổi biểu diễn này lâu rồi! Bản nhạc vừa rồi là Exodus (2) đi!”

Từ Hoằng Nghị cười khổ, nhưng anh không nói cho Mạch Tử rằng Exodus đã diễn tấu xong từ hai mươi phút trước rồi.

Không khí lại trầm xuống, chỉ có tiếng đàn du dương quanh quẩn bên tai hai người. Cho đến tận khi kết thúc, Mạch Tử mới giật mình nhận ra mình hoàn toàn không nhớ nổi nội dung của buổi nhạc hội.

Theo dòng người đông đúc đi ra bên ngoài mới chợt nhận ra trời đang đổ mưa, mưa không lớn lắm, chỉ là mưa phùn. Từ Hoằng Nghị cởi áo khoác phủ lên đầu Mạch Tử, kéo tay Mạch Tử vọt vào màn đêm.

Hai người chạy một hơi đến bãi đỗ xe, nhìn mái tóc đen đã ướt nước cũng như vạt áo trước ngực đã ướt đẫm của Từ Hoằng Nghị, Mạch Tử rất áy náy: “Anh, anh ướt hết rồi!”

Từ Hoằng Nghị vẫy tay: “Chỉ cần em không sao là được! Mạch Tử, em còn nhớ trước kia ở trong thôn, cứ mỗi lần trời mưa là chúng ta lại cùng đi bắt cá, đào giun không?”

“Đúng vậy, lúc đó thật vui!” Mạch Tử mỉm cười đưa một tờ khăn giấy cho Từ Hoằng Nghị, ý bảo anh lau đi nước mưa trên mặt.

Từ Hoằng Nghị cười cười nghiêng mặt về phía Mạch Tử, như làm nũng mà nói: “Em lau cho anh!”

Mạch Tử nao nao, hai má đỏ ửng, dưới ánh mắt chờ mong của Từ Hoằng Nghị đành đưa tay lên.

Bàn tay vừa đưa lên của Mạch Tử bị Từ Hoằng Nghị nắm lấy, hơi nóng trong lòng bàn tay anh truyền đến khiến Mạch Tử run rẩy, muốn rụt tay về nhưng không cách nào rút ra được.

Ánh mắt sáng rực của Từ Hoằng Nghị nhìn Mạch Tử chằm chằm khiến Mạch Tử xấu hổ quay mặt đi.

Cảm nhận được hơi thở nóng rực từ từ tiến lại gần, Mạch Tử rụt người ra sau nhưng bị Từ Hoằng Nghị kéo qua ôm vào trong lòng. Khi môi của Từ Hoằng Nghị đến gần, trong một khắc đó, Mạch Tử theo bản năng tránh đi khiến cho nụ hôn rơi trên má của Mạch Tử.

Mạch Tử xấu hổ cúi đầu không biết phải nói sao: “Anh… em…”

Từ Hoằng Nghị xoa đầu Mạch Tử: “Anh biết em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, là anh quá xúc động!”

Chiếc xe hơi lao vào màn mưa, Mạch Tử mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi ngắm nhìn những hạt mưa uốn lượn trên tấm kính thủy tinh, nở một nụ cười đau khổ.

Thì ra không yêu một người, khi thân thiết với người đó sẽ cảm thấy vô cùng chán ghét…

Mạch Bảo và Chu Cảnh Hi ngồi trên ghế, cùng nhau chơi đồ chơi bằng gỗ. Mạch Bảo nghiêng đầu hỏi bé trai bên cạnh: “Cảnh Hi, vợ là gì vậy?”

“Cái này mà bạn cũng không biết, vợ là lão bà ấy!” Chu Cảnh Hi đặt miếng gỗ cuối cùng xuống, nhìn tòa thành trước mặt mà cười đắc ý.

Mạch Bảo vỗ tay: “Mình biết rồi, sói xám lúc nào cũng gọi sói đỏ là ‘lão bà’!” (3)

Chu Cảnh Hi gật đầu: “Đàn ông luôn gọi lão bà của mình là “vợ”, bạn không biết à?”

Mạch Bảo lắc đầu, bên cạnh bé toàn là các chú các bác, không có sinh vật giới tính nữ, đương nhiên không thể biết được điều này.

Một bé trai đang chơi gần đó nghe thấy hai bé đang nói chuyện, chạy đến trước mặt Mạch Bảo cười nhạo: “Mạch Bảo không có mẹ thì sao mà biết được!”

“Ai nói mình không có mẹ, ba của mình chính là mẹ!” Gương mặt nhỏ nhắn của Mạch Bảo đỏ lên, cãi lại.

Bé trai kia mở to mắt la lên: “Ba thì là ba mà mẹ mới là mẹ, Mạch Bảo là con hoang không có mẹ!”

Mạch Bảo khó chịu vứt miếng gỗ trong tay đi, thân thể nhỏ bé nhào qua đè bé trai kia xuống sàn nhà mắng to: “Mình không phải là con hoang, mình có mẹ, ba là mẹ của mình!”

Bé trai giãy dụa liên tục, miệng không ngừng la lên: “Mạch Bảo là đồ con hoang, đồ con hoang không được dạy dỗ!”

Mạch Bảo tức đến đỏ mặt, giơ nắm tay nhỏ bé nện xuống bé trai kia.

Hai thân thể nhỏ bé nháy mắt liền quấn vào nhau.

Diệp Tử Phàm mở tập văn kiện trong tay ra đưa cho viện trưởng xem.

“Viện trưởng, đây là bản kế hoạch đầu tư, mời bà xem thử!

Trước tiên tôi sẽ xuất ra năm mươi vạn xây dựng một dãy phòng học mới ở phía tây, ngoài ra tất cả những công trình khác đều sẽ sửa chữa lại một chút. Nếu như không đủ thì tôi sẽ bổ sung thêm chi phí để thay đổi toàn bộ ngôi trường này!”

Viện trưởng kích động đến run run: “Thật tốt quá!”

Diệp Tử Phàm chỉ vào điều khoản trên cùng của bản kế hoạch: “Sau khi trùng tu xong thì trường mầm non này sẽ nằm dưới sự bảo trợ của công ty chúng tôi, việc này bà không có ý kiến gì chứ?”

Lần trước Diệp Tử Phàm đã đề cập với viện trưởng, viện trưởng cũng đã trao đổi với hai cổ đông khác, cảm thấy như vậy cũng tốt. Nằm dưới tên ai mà chả được, chỉ cần sau này trường đi vào hoạt động tốt là được rồi.

Viện trưởng gật đầu: “Tôi đã thương lượng việc này với hai vị đổng sự khác rồi, họ đều đã đồng ý!”

Diệp Tử Phàm không phải đầu óc nóng lên nên mới xúc động quăng cả đống tiền đi đầu tư cho cái trường mầm non này.

Ngay lần đầu tiên đến đón Mạch Bảo thì Diệp Tử Phàm đã sớm nhìn thấy được tiềm năng vô hạn của ngôi trường này. Ngôi trường mầm non này đã được xây dựng rất lâu, tích lũy được không ít sự ủng hộ của dân cư xung quanh. Chỉ có điều vì xây dựng quá lâu nên cơ sở vật chất cũ kỹ, phòng ốc nhỏ hẹp, nếu như rót vốn vào đầu tư xây dựng lại thì nhất định có thể mang đến một nguồn tiền lời không nhỏ.

Đầu tư vào ngôi trường này, sau này sẽ dễ dàng gặp được Mạch Bảo. Hằng năm còn kiếm được tiền, chuyện tốt như vậy thì sao Diệp Tử Phàm có thể bỏ qua?

Diệp Tử Phàm mỉm cười: “Nếu như bà không có ý kiến gì với bản kế hoạch nữa thì sẽ xem ngày, liên hệ với hai vị đổng sự kia ký hợp đồng.”

Viện trưởng gật dầu đáp: “Bàn kế hoạch không có vấn đề, tôi sẽ liên hệ với hai vị cổ đông kia, khi nào liên hệ được rồi tôi sẽ báo lại cho Diệp tổng.”

Hai người hàn huyên đôi câu, Diệp Tử Phàm đứng dậy chuẩn bị đi ra về. Viện trưởng tiễn Diệp Tử Phàm ra tận ngoài cửa thì vừa vặn đụng trúng cô Lý chạy xộc vào.

Viện trưởng không vui hỏi: “Tiểu Lý, em hấp ta hấp tấp chạy đi đâu vậy?”

Cô Lý nhìn Diệp Tử Phàm đứng bên cạnh viện trưởng, ấp a ấp úng không biết nên nói gì.

Viện trưởng lạnh mặt quát: “Nói đi, có chuyện gì?”

Cô Lý ấp úng nửa buổi mới nói: “Mạch Bảo đánh nhau với một học sinh trong lớp.” Nói xong liền nhanh như chớp chạy đi.

Diệp Tử Phàm nghe xong liền phát hỏa nhấc chân chạy theo.

Maksim: Tên đầy đủ là Maksim Mrvica (1975), một nhạc công piano người Croatia, chơi đàn piano từ năm lên 9, công diễn lần đầu tiên trong cùng một năm.

Exodus: 1 bản nhạc piano của Maksim, ai muốn nghe thì vào link https://www.youtube.com/watch?v=VrBZ0rGWXUk

Sói xám và sói đỏ: 2 nhân vật trong phim “cừu vui vẻ và sói xám”

s


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.