Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 77: Yêu em như vậy




Xung quanh khu nhà hàng quán rất đầy đủ, sát đường có sẵn một tòa nhà thương mại. Cả ba người cùng nhau ăn cơm ở một nhà hàng trong đó, sau đó Diệp Tử Phàm mạnh mẽ lôi kéo Mạch Tử đi mua sắm thêm vật dụng.

Cả ba người đi loanh quanh trong tòa nhà mua được cả đống đồ, đặt đống đồ xuống, Diệp Tử Phàm để cho Mạch Tử và Mạch Bảo đứng ở bên đường vừa trông đồ vừa đợi, còn mình thì đi lấy xe.

“Mạch Tử, Mạch Bảo, tại sao hai người lại ở đây?”

Một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước mặt hai cha con, Từ Hoằng Nghị mở cửa xe đi xuống.

Mạch Tử không ngờ lại tình cờ gặp Từ Hoằng Nghị ở đây, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Trong khi đó Mạch Bảo đã vội chạy đến chỗ Từ Hoằng Nghị kéo tay anh chào hỏi: “Chú Từ!”

Từ Hoằng Nghị bế Mạch Bảo lên xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của bé: “Sao Mạch Bảo lại ở đây?”

“Chú Diệp giúp ba và con chuyển nhà rồi dẫn đến đây mua đồ!”

Chú Diệp?

Từ Hoằng Nghị suy nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra được “chú Diệp” trong miệng của Mạch Bảo là ai.

Quan hệ của Mạch Tử không hề rộng, đại đa số những người xung quanh Mạch Tử Từ Hoằng Nghị đều biết. Thế nhưng anh hoàn toàn không có ấn tượng về người nào họ Diệp cả.

Là người Mạch Tử đã quen trong khi mình không ở đây ư?

Bỗng dưng Từ Hoằng Nghị cảm thấy hơi chua chua, càng thêm hiếu kỳ với người mà Mạch Bảo gọi là “chú Diệp” kia.

Diệp Tử Phàm vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì thấy bên cạnh Mạch Tử xuất hiện thêm một người đàn ông khá cao, Mạch Bảo thì bị người đó ôm vào trong lòng, biểu tình thân mật nói chuyện với anh ta, hiển nhiên là quan hệ không tồi.

Người đàn ông kia đột ngột xuất hiện khiến cho Diệp Tử Phàm trở tay không kịp, hắn hoàn toàn không ngờ Mạch Tử lại còn có người khác theo đuổi. Chung quy cũng vì tiếp xúc với Mạch Tử một thời gian dài vừa rồi hoàn toàn không thấy bên cạnh Mạch Tử xuất hiện bất kỳ người đàn ông nào.

Nhưng nếu như Mạch Tử có kết giao với người khác thì chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ dây dưa không rõ với mình. Còn nếu như người kia chỉ đơn giản là bạn bình thường với Mạch Tử thì Diệp Tử Phàm tự nhiên là sẽ không can thiệp.

Thế nhưng trên gương mặt anh tuấn cương nghị kia tràn ngập nét tươi cười cùng ấm áp, không hề che giấu tình cảm nồng đậm.

Sắc mặt của Diệp Tử Phàm nhất thời trầm xuống, hắn dám thề là gã đàn ông kia đang có ý đồ với Mạch Tử nhà mình. Trong đôi mắt của kẻ đó tràn đầy ***, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi Mạch Tử.

Diệp Tử Phàm triệt để mất bình tĩnh, mở cửa xe đi xuống.

“Mạch Tử, đi thôi!” Diệp Tử Phàm nở nụ cười, đi đến đứng bên cạnh Mạch Tử. Cự ly vừa đúng, không xa lạ mà lại có vẻ rất thân mật.

Nụ cười đang treo trên mặt Từ Hoằng Nghị ngay khi vừa nhìn thấy Diệp Tử Phàm thì lập tức chùng xuống. Anh không thể ngờ được “chú Diệp” trong miệng Mạch Bảo lại chính là Diệp Tử Phàm từng vứt bỏ Mạch Tử.

Tại sao Mạch Tử lại ở cạnh hắn ta?

Hai người họ gặp nhau từ khi nào?

Mạch Tử có phải đã nối lại tình cũ với hắn ta?

Vô số câu hỏi nhảy ra trong lòng khiến cho Từ Hoằng Nghị khó chịu bất an, anh tỏ ra khó hiểu nhìn Mạch Tử đang bối rối trước mặt.

Mạch Tử xấu hổ cắn môi dưới không biết nên làm sao giải thích với Từ Hoằng Nghị về Diệp Tử Phàm.

Thấy Từ Hoằng Nghị và Mạch Tử mắt đi mày lại, Diệp Tử Phàm rất khó chịu, hắn quyết định không thể ngồi chờ chết, vì vậy huých nhẹ tay Mạch Tử: “Mạch Tử, vị tiên sinh này là?”

Mạch Tử không trả lời, chỉ bảo: “Tôi còn có việc, anh mang Mạch Bảo về nhà trước đi!”

Diệp Tử Phàm thấy ánh mắt Từ Hoằng Nghị nhìn mình mang đầy ý xấu. Hắn cong khóe môi cười tà, cúi người thì thầm bên tai Mạch Tử: “Anh đợi em về!”

Hành động thân mật thành công thổi bùng lòng đố kỵ của Từ Hoằng Nghị, Diệp Tử Phàm thì nhướng mày cười với Từ Hoằng Nghị, trong nụ cười tràn ngập khiêu khích. Từ Hoằng Nghị siết chặt nắm tay, cố nén lửa giận trong lòng.

Diệp Tử Phàm cúi xuống nhấc chỗ đồ vừa mua sắm lên, vẫy tay với Mạch Bảo: “Bảo bối, đi thôi!”

Mạch Bảo ngoan ngoãn vẫy tay chào Từ Hoằng Nghị lẫn ba của bé rồi theo Diệp Tử Phàm về nhà.

Từ Hoằng Nghị xoay ly cà phê trong tay, anh vẫn duy trì trầm mặc, không dám mở miệng hỏi Mạch Tử về chuyện của Diệp Tử Phàm. Anh sợ phải nghe thấy đáp án mà mình không muốn nghe nhất.

Thấy Từ Hoằng Nghị trầm mặc không nói, Mạch Tử trầm ngâm một lát rồi mở miệng: “Anh Từ, trước khi khu nhà cũ cải tạo không bao lâu thì em gặp lại Diệp Tử Phàm.”

Trong mắt Từ Hoằng Nghị tràn đầy khó hiểu: “Mạch Tử, gã đàn ông đó đã từng thương tổn em như thế nào em đã quên hết rồi sao?”

Mạch Tử khuấy chất lỏng màu nâu trong ly, sắc mặt có hơi mất tự nhiên: “Em không có, em và Diệp Tử Phàm chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi!”

Nụ cười đầy khiêu khích của Diệp Tử Phàm lúc gần đi chợt hiện lên trong đầu, Từ Hoằng Nghị tuyệt đối không ngây thơ đến mức tin rằng Diệp Tử Phàm thật sự xem Mạch Tử như bạn bè.

Thế nhưng Mạch Tử luôn một mực khẳng định mình và Diệp Tử Phàm chỉ là quan hệ bạn bè, uyển chuyển cự tuyệt tất cả lời khuyên răn của Từ Hoằng Nghị.

Từ Hoằng Nghị cảm thấy rất bất lực, dù cho Mạch Tử và Diệp Tử Phàm có nối lại tình xưa thì anh cũng có thể làm được gì?

Tuy Mạch Tử không muốn thừa nhận nhưng Từ Hoằng Nghị vẫn biết trong lòng Mạch Tử vẫn yêu thương gã đàn ông từng tổn thương mình sâu đậm kia. Nếu không vì như vậy thì tại sao năm năm qua Mạch Tử vẫn một thân một mình.

Bên người Mạch Tử không thiếu người theo đuổi, tuy rằng cậu ấy không phải tuyệt sắc động lòng người nhưng lại thanh tú uyển chuyển, chỉ cần ai gặp mặt qua một lần đều ấn tượng sâu sắc.

Từ nhỏ ở trong thôn Mạch Tử đã có rất đông người theo đuổi, khi ra thành phố Từ Hoằng Nghị sợ Mạch Tử chịu thiệt thòi nên luôn lén lút giúp Mạch Tử ngăn chặn vô số hoa đào.

Thế nhưng chung quy không thể ngăn được vận mệnh trêu ngươi, Mạch Tử càng lúc càng cách xa mình, đến gần vòng tay của người nọ, ngã vào cạm bẫy của thợ săn.

Trên khuôn mặt cương nghị của Từ Hoằng Nghị ẩn ẩn hiện lên nét đau thương, Mạch Tử cảm thấy vô cùng áy náy.

“Anh, anh đừng phiền lòng về việc của em nữa!”

Từ Hoằng Nghị khổ sở lên tiếng: “Mạch Tử, em lớn rồi, không còn là cái đuôi nhỏ luôn chạy theo phía sau lưng anh nữa. Em có tư tưởng, có sự lựa chọn của riêng mình, anh vốn không nên can thiệp. Nhưng mà Diệp Tử Phàm thật sự không phải là người dành cho em, hắn ta có tiếng đào hoa, tình nhân vô số. Từ trước đến nay chỉ có người bị hắn vứt bỏ chứ không ai dám tùy tiện bỏ hắn. Em là người đầu tiên trước khi bị hắn chán ghét đã kiên quyết bỏ đi trước. Hắn đối với em chỉ e là…”

Mạch Tử cười khổ, sao cậu không nghĩ đến Diệp Tử Phàm chỉ là cảm thấy mình khác với những người trước kia nên mới kiên nhẫn cùng mình chơi trò chơi theo đuổi tình yêu lâu như vậy?

Nhưng Mạch Tử không quên được, không thể thoát ra được!

“Anh Từ, những gì anh nói em đều hiểu, chỉ là em…”

Từ Hoằng Nghị thật ra rất hiểu được tâm trạng của Mạch Tử, yêu đến đau đớn, ngay cả bản thân anh cũng mắc kẹt trong đó không cách nào thoát ra được thì sao có tư cách gì mà đi khuyên nhủ người khác?

“Mạch Tử, anh chỉ hy vọng em sống tốt! Phải biết tự bảo vệ mình, đừng để bị tổn thương…”

Diệp Tử Phàm không mang Mạch Bảo về nhà ngay mà dẫn Mạch Bảo đến một cửa hàng bánh ngọt gần đấy.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia khiến cho Diệp Tử Phàm cảm nhận được nguy cơ sâu sắc, vì thế Diệp Tử Phàm bức thiết muốn biết hết thảy về người này.

Diệp Tử Phàm ngại đi hỏi Mạch Tử, đành phải xuống tay từ chỗ Mạch Bảo.

Nhìn Mạch Bảo đang chiến đấu hăng hái với cái bánh chocolate, Diệp Tử Phàm cười lấy lòng: “Mạch Bảo, chú Diệp hỏi con, chú vừa rồi là ai thế?”

Mạch Bảo cắn thìa đáp: “Chú hỏi chú Từ ạ? Chú ấy là chú ở cùng thôn!”

“Vậy ba của con quen với chú ấy lắm à? Chú ấy có hay đến nhà tìm ba không?”

“Thường xuyên lắm! Chú Từ rất tốt với ba, hay mang thuốc đến cho ba, còn thường xuyên mang Mạch Bảo ra ngoài chơi nữa!”

Diệp Tử Phàm ngứa răng, gã đàn ông đó quả nhiên có ý đồ xấu mà.

“Vậy ba có tốt với chú ấy không? Chú ấy có từng ngủ lại nhà con bao giờ chưa?”

Diệp Tử Phàm vội vàng muốn biết hai người đó đã tiến triển đến mức nào, nếu như gã đàn ông đó dám nhúng chàm Mạch Tử nhà hắn thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Mạch Bảo uống một ngụm nước trái cây: “Chú Diệp, ý chú là muốn hỏi ba với chú Từ có phải đang kết giao không chứ gì?”

Bị Mạch Bảo nói toạc ra tâm sự, Diệp Tử Phàm có hơi xấu hổ nhưng vẫn gật đầu.

“Chú Từ thích ba nhưng ba thích chú Diệp!”

Diệp Tử Phàm liền vui đến hớn ha hớn hở: “Mạch Bảo, sao con biết ba thích chú Diệp?”

Mạch Bảo múc một muỗng bánh ngọt nhét vào miệng, nhắc nhở: “Công viên Disneyland!”

Diệp Tử Phàm làm dấu OK: “Không thành vấn đề, nói được làm được.”

Mạch Bảo nhảy xuống khỏi ghế đến bên cạnh Diệp Tử Phàm, kề sát bên tai hắn tỏ ra thần bí nói: “Ba có một cái rương, bên trong toàn là hình của chú Diệp không đó!”

Diệp Tử Phàm giật mình, khó trách lần đầu tiên Mạch Bảo gặp mình thì đã nói là biết mình!

“Mạch Bảo, ngoan, con nói cho chú biết cái rương đó đang ở đâu?”

Mạch Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Một cái rương nhỏ bằng da, nhét dưới gầm giường!”

Diệp Tử Phàm ngẫm lại một chút, đúng là khi giúp Mạch Tử chuyển nhà hắn có thấy một cái rương nhỏ bằng da. Nguyên vốn tưởng rằng trong đó có chứa quần áo, ai ngờ lại là cất giấu tình cảm sâu đậm của Mạch Tử dành cho mình.

Thấy Mạch Bảo đã ăn hết bánh, Diệp Tử Phàm vội vàng ôm bé chạy như bay về nhà.

Chỉ vào cái rương nhỏ bằng da trên sàn phòng khách hỏi Mạch Bảo: “Cái này phải không Mạch Bảo?”

Mạch Bảo gật đầu: “Là nó!”

Diệp Tử Phàm thấy trên nắp rương có một cái ổ khóa nhỏ, chạy vào trong bếp lục tìm một sợi thép nhỏ, xoay hai ba cái liền mở ra.

Bên trong cái rương nhỏ xếp gọn gàng từng xấp báo, tạp chí, toàn bộ bài viết bên trong đều là về Diệp Tử Phàm! Thông tin kinh tế, giải trí, cái gì muốn có đều có. Thậm chí chỉ có một mẩu tin ngắn ngủi cũng được Mạch Tử cẩn thận cắt ra dán vào trong sổ.

Đống sách báo tạp chí này đã mang đến chấn động không nhỏ cho Diệp Tử Phàm, hắn chưa từng nghĩ rằng Mạch Tử vẫn còn yêu thương mình như xưa, thậm chí còn không tình nguyện để mình ngày ngày quấn quýt si mê.

Khi Mạch Tử mở cửa phòng, vừa liếc mắt thì thấy Diệp Tử Phàm đang bận rộn bên trong bếp. Lúc này Diệp Tử Phàm đã cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi bên trong, trên lưng quấn một cái tạp dề in hình chú chó lớn, là cái tạp dề do Mạch Bảo nằng nặc đòi mua trong siêu thị.

Trang phục vốn không hòa hợp lại mang đến cảm giác ấm áp lẫn đáng yêu. Mạch Tử dựa vào cửa ra vào chỗ hành lang, không khỏi nở nụ cười.

Mạch Bảo đang chơi trong phòng thấy ba của bé đã về thì liền nhào đến: “Ba về rồi!”

Diệp Tử Phàm nghe thấy tiếng gọi của Mạch Bảo thì quay người lại:

“Mạch Tử, trong phòng khách có mấy thứ đồ của em, anh không biết cất ở đâu, em tự dọn nhé!”

Mạch Tử đổi sang đôi dép đi trong nhà, bế con trai lên rồi vào phòng khách.

“À, còn cái rương bằng da kia đựng cái gì thế?”

Diệp Tử Phàm lén lút đánh giá sắc mặt của Mạch Tử, thấy Mạch Tử trở nên gấp gáp chạy vào phòng khách, thấy cái rương vẫn hoàn hảo không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở phào.

“Chỉ là một ít quần áo cũ.”

Mạch Tử vừa nói vừa ôm cái rương lên đem vào trong phòng.

Diệp Tử Phàm cười gian trá, em có giấu cũng vô ích, anh thấy hết rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.