Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 75: Khoảnh khắc sợ hãi




Gió thu thổi đến, lá rụng đầy sân, mùa hè nóng bức lặng lẽ lùi đi, mùa thu chậm rãi đến gần.

Mạch Tử đóng cửa sổ, ngăn cơn gió thu lùa vào trong phòng. Ở trong phòng tắm, Mạch Tử đổ đầy nước ấm rồi mới gọi Mạch Bảo đang chơi ở bên ngoài.

“Con trai, nước xong rồi, mau vào tắm.”

Mạch Bảo hai ba cái liền cởi sạch quần áo, cầm theo một cái khăn in hình chú gấu nhỏ cùng với súng bắn nước, lắc lắc cái mông nhỏ chạy vào nhà tắm.

Mạch Bảo ngồi trong bồn tắm nhỏ chơi súng nước, Mạch Tử thì giúp bé tắm.

Khi hai cha con ra khỏi phòng tắm thì Mạch Bảo trèo ngay lên giường ôm chăn ngủ khì.

Vừa mới tắm rửa xong, Mạch Tử cảm thấy cả người uể oải, ngồi xuống bên cạnh Mạch Bảo rồi bất tri bất giác thiếp đi mà hoàn toàn quên mất ấm sắc thuốc trên bếp lò.

Thời gian từ chút từng chút trôi qua, ấm nước sôi lên ùng ục, hơi nóng không ngừng phun ra, nước trong ấm bắt đầu trào ra tưới xuống lớp than trong lò phát ra tiếng xèo xèo rồi nhanh chóng hóa thành từng làn khói phiêu tán trong không trung.

Mới đầu chỉ có vài giọt nước rồi dần dần nước trào ra càng lúc càng nhiều, không ngừng đổ xuống bếp than bên dưới, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trong lò. Một mùi hương kỳ dị dần dần lan từ nhà bếp lên đến phòng trên, hai cha con đang ngủ say hoàn toàn không ngửi thấy, vẫn tiếp tục say sưa giấc nồng.

Diệp Tử Phàm đứng trước cửa phòng của Mạch Tử gõ đến gần nát cánh cửa gỗ nhưng bên trong hoàn toàn tĩnh lặng không phát ra âm thanh.

Tại sao không có ai?

Hôm nay là cuối tuần, không lẽ Mạch Tử mang Mạch Bảo ra ngoài chơi?

Nghĩ đến đây, Diệp Tử Phàm liền bấm điện thoại gọi cho Mạch Tử đồng thời xoay người đi ra ngoài.

Tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên, Mạch Tử khó chịu lắc đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, mí mắt trĩ xuống, lông mi rung rung mấy cái rồi lại thiếp đi.

Diệp Tử Phàm mới đi được mấy bước thì chợt khựng lại, hơi cau mày quay lại trước cửa phòng của Mạch Tử, ghé vào trên cửa cẩn thận lắng nghe.

Vừa rồi rõ ràng mình nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là ảo giác sao?

Diệp Tử Phàm lại bấm gọi lại cho Mạch Tử, một tiếng nhạc rất nhỏ từ bên trong truyền ra.

Lần này Diệp Tử Phàm xác định quả thật mình không hề nghe nhầm, di động của Mạch Tử ở trong phòng.

Diệp Tử Phàm đập cửa gọi to: “Mạch Tử, Mạch Tử, em có ở trong đó không?”

Hoàn toàn không có tiếng ai đáp lại.

Diệp Tử Phàm hoảng sợ, hay là Mạch Tử và Mạch Bảo đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến đây, Diệp Tử Phàm giơ chân lên đạp vào cửa gỗ.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng động ầm ĩ vang lên trong hành lang yên tĩnh.

“Anh kia, anh đang làm gì thế?”

Một âm thanh bén nhọn truyền đến, cùng với đó là một người phụ nữ trung niên to béo chạy đến, là bà chủ của khu nhà trọ này.

“Tôi hỏi anh đang làm gì thế?”

Khi nhìn thấy cánh cửa gỗ đã có chiều hướng cong vẹo, người phụ nữ kia triệt để mất bình tĩnh mà giậm chân hét: “Cửa của tôi là cửa gỗ đúng tiêu chuẩn, anh dám đạp thành như vậy, mau bồi thường cho tôi!”

Diệp Tử Phàm nhướng mày nhìn bà ta, ánh mắt sắc lạnh khiến cho thân thể to béo của bà chủ nhà khẽ run rẩy.

Người đàn ông này thật đáng sợ!

Nhưng nghĩ đến cánh cửa nhà mình bị người này đạp cho thê thảm thì trong lòng bà lại đau nhói.

Đôi mắt xếch trợn ngược, giương cao bộ ngực đầy đặn, nghiến răng nghiến lợi quát: “Anh nhìn cái gì mà nhìn, hôm nay anh mà không bồi thường thì đừng hòng đi!” Nói đoạn lôi cánh tay của Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm giật tay ra, trầm giọng bảo: “Ắt hẳn bà phải có chìa khóa của tất cả các phòng cho thuê, mau mở phòng này ra cho tôi!”

Bà chủ nhà trợn mắt trừng Diệp Tử Phàm: “Anh là ai? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải mở cửa cho anh?”

Ánh mắt Diệp Tử Phàm quét qua người bà ta, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc: “Nếu như người trong phòng này không bị gì thì thôi, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần họ mất một sợi tóc thì tôi sẽ cho bà biết thế nào là địa ngục!”

Bà chủ nhà rất sợ hãi nhưng cố gắng lấy hết can đảm nói: “Anh đừng hòng dọa tôi, tôi cũng nói cho anh biết, nếu anh không đền cửa cho tôi thì tôi mới là người cho anh biết tay!”

Diệp Tử Phàm rất lo lắng cho Mạch Tử lẫn Mạch Bảo, trong lòng nôn nóng không thôi, không rảnh để tiếp tục đôi co với bà chủ nhà nữa. Diệp Tử Phàm giơ chân, dùng hết sức bình sinh mà đạp cánh cửa gỗ.

Rầm một tiếng, cánh cửa gỗ văng ra, đồng thời tiếng thét thất thanh của bà chủ cũng vang lên: “Cửa của tôi!”

Cửa bật mở, Diệp Tử Phàm chỉ liếc mắt qua thì thấy ngay Mạch Tử và Mạch Bảo đang bất tỉnh nhân sự trên giường. Diệp Tử Phàm vội lao đến ôm lấy hai người.

“Mạch Tử, Mạch Bảo! Mau tỉnh lại!”

Trong phòng tràn ngập mùi gay mũi.

Diệp Tử Phàm cầm lấy cái ghế gần đó quăng thẳng vào cửa sổ, xoảng một tiếng, gió thu ùa vào phòng làm tan bớt đi mùi hương khó chịu kia.

“Cửa sổ của tôi!”

Bà chủ nhà trọ trợn to mắt thiếu chút nữa thì thở không nổi, đến khi quay đầu lại thấy hai cha con đang bất tỉnh nhân sự trên giường thì hoảng sợ đến mức hai con mắt muốn lọt ra ngoài, tiếng thét the thé như heo bị chọc tiết thảm thiết vang lên: “Mẹ ơi, chết người!”

Một tiếng “chết” chẳng khác nào nhát búa tạ hung hăng đập vào trái tim của Diệp Tử Phàm, nỗi sợ hãi nháy mắt tràn ngập toàn bộ cơ thể cảu hắn. Diệp Tử Phàm phẫn nộ quay đầu gào lên với bà chủ nhà: “Câm miệng!”

Bà chủ nhà nhất thời nghẹn lời, không dám ho he thêm tiếng nào.

Lúc này Diệp Tử Phàm không còn hơi sức đâu nữa mà đi để ý đến bà ta, trước tiên hắn gọi cho xe cấp cứu rồi liên tục làm hô hấp nhân tạo cho hai cha con.

Tiếng thét khi nãy của bà chủ nhà thành công đánh động người thuê trong khu nhà, họ chạy đến, mấy người nhiệt tình hỗ trợ Diệp Tử Phàm đỡ hai người ra đến đường lớn chờ xe cứu thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.