Cưng Chiều Cả Đời

Chương 32




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đi về, Đường Tử Thiến đi sau, để Cố Hoành đi trước dẫn đường.

Đường Tử Thiến nói với anh Làng du lịch có những tiết mục giải trí gì, và đưa ra gợi ý ngày mai sắp xếp như thế nào.

Cố Hoành kêu cô làm chủ. Anh không có hứng thú với kỳ nghỉ phép, chỉ có hứng thú với cô, có thể ở bên cạnh cô, như thế nào cũng được.

Đường Tử Thiến chờ chính là những lời này, thật ra trong lòng cô sớm đã có ý tưởng, bây giờ nhận được lời xác định của Cố Hoành, cô liền nói ra kế hoạch của mình.

Cố Hoành đi chầm chậm ở phía trước, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu. Đường Tử Thiến đi theo bước chân của anh ở phía sau, nói rất nhập tâm.

Bỗng nhiên, Cố Hoành dừng lại, Đường Tử Thiến nhất thời không để ý, không kịp dừng lại, sau đó đầu đụng vào lưng anh.

Đường Tử Thiến nhíu mày xoa xoa cái trán bị đụng đau, lúc vừa định hỏi Cố Hoành tại sao dừng lại, thì thấy sắc mặt của anh cứng lại nhìn về phía xa.

"Làm sao vậy?" Cô hỏi, nhìn theo tầm mắt của anh, không có phát hiện điều gì không đúng.

Cố Hoành thu hồi tầm mắt: "Không có gì, đi thôi."

Đường Tử Thiến: "Ò."

Lúc này, bước chân của Cố Hoành nhanh hơn rất nhiều, Đường Tử Thiến phải đi rất nhanh mới có thể đuổi kịp anh.

Trở lại chỗ ở, Đường Tử Thiến hỏi: "Có phải có người chụp lén không?"

Cố Hoành: "Không thấy rõ." Anh luôn nhạy bén, vừa rồi phát hiện có một bóng người ở góc lầu của căn biệt thự đằng xa, lúc anh nhìn tới thì đột nhiên bóng người đó biến mất. Nếu không biến mất nhanh như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Đường Tử Thiến mím môi: "Vậy thì ngày mai chúng ta đi thôi, bây giờ trời đã trong, có lẽ ngày mai thời tiết đẹp rồi."

Cô vừa mới dứt lời, bầu trời đã tối xuống rồi đột nhiên xuất hiện một tia sáng, ngay sau đó là một tiếng sấm nặng nề.

Đường Tử Thiến: "..."

Xem ra ngày mai thời tiết không đẹp rồi.

Lời nói vừa nói ra đã bị một tiếng sấm đánh vỡ, Đường Tử Thiến không tránh được uất ức. Cố Hoành nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, khó hiểu có điểm buồn cười. Nhịn không được duỗi tay xoa xoa tóc cô, nói: "Không cần để ý mấy chuyện đó, chúng ta đến đây nghỉ phép, cho dù bị chụp lén, bị đưa ra ánh sáng, chúng ta cũng không sợ." Ngồi ngay hàng thẳng lối, sợ cái gì chứ?

Đường Tử Thiến ngẫm lại, cảm thấy rất có đạo lý: "Vậy mặc kệ, ngày mai vẫn đi câu cá?"

Trong Làng du lịch có một con sông nhỏ bắt ngang, câu cá sông chính là tiết mục giải trí lớn của Làng du lịch. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Căn cứ vào nội dung tuyên truyền, mỗi năm Làng du lịch đều thả cá con xuống, chỉ là sau khi thả xuống thì mặc kệ, sẽ không bỏ mồi cho cá ăn gì đó, vì vậy những con cá đó đều coi như cá hoang.

"Ừm."

"Yeah!" Đường Tử Thiến phấn khích lần nữa: "Tôi muốn câu một con hấp, một con kho tàu, một con nấu canh, còn có... Những con cá nhỏ một chút thì đem đi chiên, rải chút hành thái, ngon ngon. Tôi đột nhiên đói bụng."

Cố Hoành bị sự chuyển hướng của cô làm cho cười ra tiếng, chỉ là, anh không thể không để cô đối mặt với hiện thực: "Em có thể câu được cá hay không, vẫn là một ẩn số."

Đường Tử Thiến từng câu cá vài lần, kỹ thuật câu cá của cô rất tệ, tổng cộng câu ba con, cộng lại cũng chưa được 1kg.

"Không phải còn có anh sao?" Cô nhen nhóm hy vọng.

Cố Hoành: "Tin tưởng tôi như vậy?"

Đường Tử Thiến kiên định gật đầu, Cố Hoành là ai chứ? Cố Hoành chính là boss vừa ra mắt đã đỏ thẩm đại tím(*), vừa cao vừa đẹp trai vừa lợi lại của cô a. Đến nay bây giờ, cô còn chưa phát hiện có chuyện gì có thể làm khó anh, loại chuyện câu cá nhỏ nhoi này, nhất định không thành vấn đề.

(*) Đỏ thẫm đại tím: chỉ vật được người ta chú ý.

Nhưng mà Cố Hoành nói: "Em tốt hơn vẫn là không nên ôm hy vọng quá lớn."

Một câu nói này, sinh sôi đánh Đường Tử Thiến trở về nguyên hình. Cố tiên sinh, tự tin của ngài đâu?

Tuy rằng hơi thất vọng, nhưng đi theo Cố Hoành thì không cần lo lắng, Đường Tử Thiến tắm rửa đi ngủ thật sớm, buổi tối mưa cả đêm, thời tiết như vậy thích hợp nhất là đi ngủ, nên Đường Tử Thiến ngủ say sưa. Đồng hồ báo thức của cô đã bị tắt đi, buổi sáng là bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô lười biếng không muốn động, lăn một vòng, buồn bực ngủ tiếp. Mấy năm nay, chỉ có đồng hồ báo thức mới có thể làm cô thanh tỉnh trong nháy mắt, trong tiềm thức của cô, đã ngầm thừa nhận đồng hồ báo thức vang lên mới là cần thức dậy.

Tiếng gõ cửa vang lên một trận, rồi ngưng.

Chưa đến 1 phút, bỗng nhiên Đường Tử Thiến ngồi dậy. Rốt cuộc cô ý thức được người gõ cửa là Cố Hoành, cho dù là nghỉ phép, cũng là boss nghỉ phép, cô cũng là làm việc phục vụ kỳ nghỉ phép của boss.

Cô lấy tốc độ nhanh nhất thay đồ ngủ đi ra ngoài, ngại ngùng nói với Cố Hoành đang xem tạp chí: "Chào buổi sáng, Cố tiên sinh."

Cố Hoành: "Không còn sáng." Bây giờ cũng sắp 10:00.

Đường Tử Thiến: "... Hả, ngài ăn sáng chưa?" Mỗi lần phạm lỗi cô đều dùng kính ngữ.

Cố Hoành lật một trang tạp trí, hời hợt nói: "Chưa ăn, chờ em."

Đường Tử Thiến đầu tiên là thụ sủng nhược kinh, tiếp theo là áy náy khó chịu: "Ngài đừng chờ tôi, đói bụng thì tự mình mình ăn trước."

Cố Hoành quay đầu nhìn về phía cô: "Một người ăn thú vị gì."

Đường Tử Thiến nhất thời không nói gì. Không thú vị sao?

Trên bàn có một phần cháo hải sản nấu bằng nồi niêu(1) rất giữ ấm, vẫn còn nóng hổi. Thời tiết vẫn hơi âm u, cũng may đã tạnh mưa.

Ăn bữa sáng xong, Đường Tử Thiến và Cố Hoành mang theo dụng cụ câu cá, cùng nhau đi đến bờ sông Điếu Ngư Đài.

Đường Tử Thiến đã nghĩ thông suốt, nếu hai người bọn họ thật sự câu không được cá, thì xúi Cố Hoành mua hai con, tự cô xuống bếp.

Sự thật chứng minh, Cố Hoành lừa cô, anh câu cá rất lợi hại, bắt đầu chưa đến nửa tiếng, đã câu được ba bốn con cá, có một con lớn, mấy con khác nhỏ chút. Còn cần câu của Đường Tử Thiến, sừng sững trên bờ, an tĩnh nửa tiếng.

Đường Tử Thiến rất muốn đi nhìn xem cá Cố Hoành câu lên có phải là con cái không, bởi vì ham mê sắc đẹp của Cố Hoành, cho nên cam tâm tình nguyện cắn câu của anh.

Thật là không cho cô mặt mũi rồi!

Một lát sau nữa, cần câu của Cố Hoành lại có động tĩnh, hơn nữa động tĩnh khá lớn.

"Có mưa có cá!" Đường Tử Thiến kích động nói, lo lắng con cá bị dọa chạy, cô không dám lớn tiếng, chỉ có thể bắt lấy tay của Cố Hoành lắc lắc vài cái nhắc nhở anh.

Cố Hoành bình tĩnh thu dây, một con cá Trắm cỏ(2) nặng khoảng 1,5kg bị kéo lên.

Đường Tử Thiến cực kỳ phấn khích, bắt con cá đó nói: "Con này đem kho tàu!"

Cố Hoành cười nói: "Chỉ sợ con cá này đã bị em dọa sợ tới mức gan cũng nát."

"Sao có thể." Đường Tử Thiến xấu hổ, cô nào có đáng sợ như vậy, nhưng mà con cá trong tay giãy giụa quá kịch liệt, cô không thể không thả nó vào thùng cá.

Con cá trở lại trong nước lần nữa, vui sướng bơi lội tới lui. Nhưng dưới tình huống này, Đường Tử Thiến luôn có một cảm giác phấn khích khi nó chạy thoát khỏi ma chưởng để được tái sinh. Điều này làm trong lòng cô cảm thấy có lỗi, vì thế ngồi xổm bên cạnh thùng cá, nghiêm túc nói với con cá Trắm cỏ mập mập đó: "Để cho cưng tiêu dao một hai tiếng nhé, buổi trưa chị hầm cưng."

Cố Hoành: "... " Tiểu Tử Thiến của anh sao lại trở nên hung dữ như vậy?

Nhưng mà, thật đáng yêu.

"Thật trùng hợp nha, hai người cũng tới câu cá."

Một giọng nói đột nhiên làm nhớ tới, Kế Hạo Nhiên.

Anh ta mặc một bộ đồ đơn giản màu trắng, tóc giống ngày thường, được chải chuốt cẩn thận. Thời tiết không có ánh nắng mặt trời, anh ta đeo một cái kính mát. Ừm, rất ngầu rất đẹp trai, rất có khí phách minh tinh.

Chỉ là, Đường Tử Thiến vẫn cảm thấy Cố Hoành mặc áo sơ mi màu xanh lam và quần tây đen, tóc không dài không cần chải chuốt đẹp trai hơn.

"Xin chào Kế tiên sinh." Đường Tử Thiến đứng lên, lịch sự chào hỏi.

Cố Hoành gật đầu tỏ ý với Kế Hạo Nhiên, anh thả lưỡi câu vào trong nước lần nữa. Loại chuyện câu cá này, phải duy trì yên tĩnh. Anh không nói lời nào, lời ở trong ý.

Đường Tử Thiến hạ giọng nói với Kế Hạo Nhiên: "Chúng ta đừng làm ồn anh ấy câu cá."

Kế Hạo Nhiên gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.

Đây là một phần khu vực câu cá, cứ 10 – 20 mét có một bộ bàn ghế đá, còn có một cây dù cầu vòng che nắng rất lớn. Kế Hạo Nhiên chọn chỗ kế bên hai người, làm một loạt công tác chuẩn bị, bọn họ cũng bắt đầu câu.

Mà lúc này, Cố Hoành đã lại câu một con cá lớn và một con cá nhỏ lên.

"Câu thêm con nữa là đủ ăn." Đường Tử Thiến đã bỏ mặc cần câu của mình, dù sao nó cũng không động. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ở bên cạnh Cố Hoành trông chừng, mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm cần câu của anh. Mỗi lần nhìn thấy có động tĩnh, cô sẽ kích động một chút.

Cố Hoành đang thở dài trong lòng, thầm nói tính cách của cô như vậy thật sự không thích hợp câu cá.

Rốt cuộc một con cá lớn chậm chạp không mắc câu, chỉ có cá nhỏ, cũng may cuối cùng vẫn câu lên được.

Có thể kết thúc công việc rồi!

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô của Kế Hạo Nhiên. Đường Tử Thiến nhìn qua, bọn họ cũng treo một con cá lớn lên, cũng không xê xích bao nhiêu so với con cá Trắm cỏ trước đó họ câu.

Bầu trời mây đen kéo tới, trông có vẻ lát nữa lại muốn mưa.

Nguyên liệu nấu ăn của Đường Tử Thiến và Cố Hoành cũng đã đủ rồi, bọn họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

"Hình như trời sắp mưa, chúng ta cũng trở về đi." Kế Hạo Nhiên nói với trợ lý của anh ta.

Hình như bọn họ đồng thời thu dọn xong, lúc cùng nhau rời khỏi khu câu cá, Kế Hạo Nhiên đi song song với hai người.

"Chỗ hai người ở cách đây không xa, phải không?" Kế Hạo Nhiên hỏi Cố Hoành.

Cố Hoành: "Không xa không gần. Chỗ anh ở cách đây cũng không xa."

Kế Hạo Nhiên cười cười: "Ít người không náo nhiệt, hiếm khi chúng ta có duyên chọn cùng nơi nghỉ phép thế này, không bằng hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi, tôi mời."

Cố Hoành nhìn nhìn thùng cá trong tay, con cá bên trong đang quay cuồng: "Buổi trưa chúng tôi ăn mấy con cá này, vừa vặn đủ hai người ăn."

Kế Hạo Nhiên: "Chúng tôi vốn dĩ cũng định câu cá ăn, nhưng mà của chúng tôi ít quá. Haiz, hay là chúng ta cùng nhau ăn đi, sau đó làm thêm chút đồ ăn khác, tôi xuống bếp. Nói một câu khoe khoang, tài nghệ của tôi rất được."

Cố Hoành đương nhiên không thích có người đến quấy rầy thời gian riêng tư của anh và Đường Tử Thiến, vừa rồi cũng ám chỉ, chẳng qua Kế Hạo Nhiên đã nói đến mức này, anh cũng không tiện từ chối.

"Đến chỗ hai người?" Kế Hạo Nhiên hỏi như vậy, người bình thường đều nói "Được", nhưng Cố Hoành nói: "Vẫn là đến chỗ hai người đi." Ngay cả lý do cũng không có.

Trong lòng Kế Hạo Nhiên hơi thất vọng, song không biểu hiện ra ngoài.

Vì thế, một nhóm 4 người đi về phía tiểu Dương Lâu.

Tiểu Dương Lâu cách khu câu cá hơi xa một chút, đi hơn 10 phút mới thấy căn hộ bọn họ ở. Khi còn phải đi thêm 2 phút nữa, thì nước mưa ào ào rơi xuống, Kế Hạo Nhiên và trợ lý của anh ta không chút nghĩ ngợi chạy đi, còn Cố Hoành và Đường Tử Thiến... Bọn họ lấy ra một cây dù xếp.

Dù là của Đường Tử Thiến, rất lớn, đủ che hai người, chỉ là cây dù này cô dùng hơn nửa năm có đáy màu đen, phủ đầy trái tim màu hồng.

Cây dù này, nên đổi.

__________

(1) Cháo hải sản nồi niêu:

(2) Cá Trắm cỏ:

__________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.