*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối liên hoan, cũng chỉ có mười mấy hai mươi người đến.
Cảnh diễn tối nay chỉ có hai diễn viên chính là Cố Hoành và Chu Mạn Di, nhưng Chu Mạn Di không có đến, bởi vì bữa tối thịnh soạn đối với nữ minh tinh mà nói là điều cấm kỵ cho nên cô ta quay về khách sạn ngủ bù. Còn mấy người khác vì hiếm khi được kết thúc công việc sớm, nên đi hẹn hò thì đi hẹn hò, nên đi nơi khác thì cũng đi nơi khác.
Nhân viên chủ lực của đoàn phim chỉ có đạo diễn, Cố Hoành và Lục Đan Ny, vì vậy Lý Húc và Chung tỷ cũng ngồi chung bàn.
Đường Tử Thiến đang đi đến bàn của tổ Kịch vụ(*) bên kia thì bị Lý Húc gọi lại: "Tử Thiến! Qua đây ngồi nè."
(*) Kịch vụ: là người cung cấp diễn viên quần chúng cho các hãng phim.
Đường Tử Thiến xua tay: "Tôi ngồi ở đây được rồi."
Lý Húc dứt khoát đi qua chỗ Đường Tử Thiến: "Qua đây đi, chúng ta đã mấy ngày không gặp, tôi rất nhớ cô đó."
Lý Húc này, nói chuyện rất thẳng thắng, không khéo léo gì cả.
Người của tổ Kịch vụ đa phần là nam, nghe được lời nói này của Lý Húc đều đang ồn ào lên, đàn ông hiểu đàn ông nhất, nên bọn họ bèn giúp Lý Húc, kêu Đường Tử Thiến qua đó ăn cơm, bàn này đông quá rồi.
Phương Lan cũng ở bên đó kêu gọi Đường Tử Thiến.
Đường Tử Thiến phát hiện Cố Hoành đang nhìn mình, nội tâm rất kháng cự nhưng mà không có cách nào.
Đường Tử Thiến đi qua bàn kế bên với Lý Húc, thấy hai vị trí bên cạnh Cố Hoành đều trống không.
Cố Hoành cầm chai nước ép trái cây ở trên bàn lên, rót một ly, sau đó đặt ở chỗ bên cạnh, ngẩng đầu nói với Đường Tử Thiến: "Ngồi đi."
Lý Húc đang kéo cái ghế trống thứ hai phía bên phải Cố Hoành thì buông tay ra, đổi lại kéo cái ghế gần bên cạnh Cố Hoành nhất: "Tử Thiến, mau ngồi."
Đường Tử Thiến không muốn ngồi cạnh Cố Hoành!
Ba lần bốn lượt công khai ám chỉ nói cô ham ăn, cô làm sao có thể ở trước mặt anh chuyên tâm ăn uống đây.
Nhưng mà, có rất nhiều chuyện không theo ý cô được.
Ảnh đế nhiều tiền, mời khách ăn cơm đương nhiên rất hào phóng. Nhà hàng này cũng rất biết làm ăn, biết có nhiều minh tinh đến, không thiếu tiền, nên các món ăn trong thực đơn hầu hết đều đắt đỏ, tất nhiên về chất lượng thì khỏi phải bàn.
Trên bàn rất mau đã bày ra đủ loại mỹ thực: tôm hùm Australia(1), cua lớn(2), bào ngư(3), canh ba ba, v.v...
Xem ra cũng rất ngon.
Cuối cùng, Đường Tử Thiến vẫn là ăn rất no, Lý Húc gắp cho cô rất nhiều đồ ăn và ánh mắt của mọi người nhìn vào bọn cô cũng rất mờ ám, điều này khiến cho cô hơi bị hoảng sợ, vì thế lịch sự từ chối Lý Húc. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cuối cùng, Cố Hoành giúp cô nói một câu, Lý Húc mới không gắp nữa.
Chung tỷ ăn cơm tối xong thì rời khỏi, Đường Tử Thiến và Phương Lan đều ăn rất no, tình cảm giữa các cô cũng bởi vì đồ ăn tạo dựng nên. Phương Lan không mập không gầy, ăn nhiều sẽ cảm thấy tội lỗi, vẫn luôn oán niệm thật sâu đối với dáng người ăn hoài không mập của Đường Tử Thiến.
Lúc này, trong phòng khách sạn, Đường Tử Thiến đang nằm lỳ ở trên giường không muốn cử động, còn Phương Lan thì đi tới đi lui trong phòng.
"Ăn xong liền nằm như chết, tại sao cô không mập ra chứ." Phương Lan oán hận nói.
Đường Tử Thiến cười với cô ta: "Sắp rồi."
Phương Lan liếc cô một cái: "Nhìn không thấy mập ra chút xíu nào hết."
Đường Tử Thiến: "Nói cho chị biết một bí mật, thật ra khi còn nhỏ tôi là một bé gái mập mạp."
"Thật à?" Phương Lan hoài nghi.
Đường Tử Thiến gật đầu: "Mẹ tôi cả ngày đều nhắc đến khi còn nhỏ tôi mập mạp a, đáng yêu a, thậm chí hôm qua bà vẫn còn nhắc tới. Chỉ là một chút ấn tượng tôi cũng không có, không biết lúc tôi mập trông như thế nào."
Phương Lan: " Xem ảnh chụp là biết liền, đừng nói với tôi rằng cô không có tấm ảnh nào nhé, hay là chỉ mập lên một khoảng thời gian ngắn, nên không kịp chụp."
"Mẹ tôi nói, từ khi tôi sinh ra đã mập hơn những đứa trẻ khác, đến năm sáu tuổi thì mới gầy đi, sau đó gầy đến bây giờ. Đến nổi ảnh chụp, ảnh chụp trước kia cũng không có." Một tia ưu thương trong mắt Đường Tử Thiến thoáng qua rồi biến mất.
"Sao lại không có? Hư rồi? Ảnh cũ quả thật rất khó giữ gìn."
"Đúng vậy." Đường Tử Thiến không giải thích quá nhiều.
"Nhưng mà vẫn may là còn giữ lại, ảnh chụp khi còn nhỏ của tôi còn vài tấm là đẹp, mặc dù có rất nhiều chỗ cũng loang lổ phai màu, nhưng vẫn có thể xem được. Bây giờ, với công nghệ có thể khôi phục lại ảnh cũ, nếu những ảnh chụp ở nhà cô chưa bị hư nhiều quá..."
"Thật đáng tiếc, chúng không còn nữa." Đường Tử Thiến không muốn tiếp tục nói về đề tài này, từ trên giường bò dậy: "Tôi cũng vận động một chút với chị, nếu không sẽ thật sự biến thành tiểu mập mạp."
Phương Lan từ chối: "Cô vẫn cứ nằm ở đó đi, tôi muốn nhìn thấy cô biến thành hình dáng tiểu mập mạp."
"Chị không có lòng tốt, tôi mới không muốn mập lên."
Hai người cùng nhau vận động nửa tiếng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" Phương Lan vừa đi về phía cửa vừa hỏi.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Lý Húc: "Là tôi, Lý Húc."
Phương Lan dừng chân, quay đầu nghiền ngẫm nhìn Đường Tử Thiến một cái: "Cô ra mở cửa?"
Đường Tử Thiến lắc đầu: "Chị mở đi."
Vừa rồi Phương Lan đem cô ra trêu ghẹo, nói Lý Húc đang theo đuổi cô.
Phương Lan mở cửa ra, Lý Húc nở nụ cười tươi: "Tử Thiến đâu?"
Ánh mắt của Phương Lan di chuyển xuống, nhìn cái túi lớn trong tay anh ta. Là người ăn vặt lâu năm, cô ta vừa liếc mắt đã nhìn ra rất nhiều đồ ăn.
Đường Tử Thiến đi tới, lịch sự lại khách sáo hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lý Húc giơ cái túi trong tay lên: "Tôi đem những thứ này xuống cho cô."
Đường Tử Thiến cũng vừa nhìn đã biết bên trong toàn là đồ ăn, túi nilon lớn gần như chứa đầy. Cô lập tức biết được túi này có lẽ là do Cố Hoành kêu Lý Húc đưa tới, vì thế cô kiên quyết từ chối: "Tôi không cần, chúng tôi đang vận động giảm cân, anh đem đồ ăn vặt tới đây chính là đang hại chúng tôi."
Lý Húc cười khanh khách: "Tử Thiến, đừng học theo mấy vị minh tinh kia, đã gầy đến da bọc xương mà còn muốn giảm cân. Cho cô biết, đàn ông sẽ không thích các cô gái như vậy. Các cô chỉ là vì đứng trước ống kính đẹp mắt một chút, nhưng trên thực tế thì không đẹp chút nào. Thật ra dáng người giống như chị Phương Lan mới là hoàn mỹ nhất."
Nghe được câu nói cuối cùng của cậu ta, Phương Lan rất vui vẻ, nhưng mà cô ta phải giả vờ rụt rè: "Chúng tôi lại không phải vì để cho đàn ông thích."
Đường Tử Thiến hoàn toàn đồng ý với lời nói này: "Đúng vậy, chúng tôi là vì bản thân mà giảm cân." Đường Tử Thiến cũng không phải thật sự muốn giảm cân, chẳng qua đây là một cái cớ hay để từ chối mà thôi.
Thái độ của hai cô hết sức kiên quyết, lần này Lý Húc không biết làm sao: "Hai người lấy đi, mỗi ngày ăn một chút là được mà, sẽ không bị mập đâu."
Vừa rồi lúc Lý Húc giơ cái túi lên, Phương Lan đã nhìn thấu qua túi nilon và thấy được đồ ăn vặt bên trong, trông nó không giống đồ ăn vặt trong siêu thị, mà là hàng nhập khẩu.
Phương Lan dao động, ban nãy cô ta lập lời thề nửa tháng không ăn vặt với Đường Tử Thiến, bây giờ cô ta định loại bỏ nó khỏi bộ nhớ của mình.
Nhưng cô ta còn chưa kịp lựa chọn, thì Đường Tử Thiến đã đi tới giữ lấy cánh cửa, chặn ở trước mặt.
"Lý Húc, hồi nãy trong lúc ăn cơm anh gắp cho tôi nhiều thức ăn như vậy, bây giờ lại cho đưa tôi nhiều đồ ăn vặt nữa, anh như thế, tôi sẽ không vui."
Lý Húc ngại ngùng sờ mũi một cái, vừa rồi đã có tiền bối chỉ dạy cho anh ta, trên bàn cơm biểu hiện quá rõ ràng, sẽ làm cho con gái sợ hãi, hơn nữa gắp thức ăn quá nhiều, chén cũng chứa không đủ. Đường Tử Thiến đã từ chối khéo mấy lần mà anh ta vẫn không hiểu, như vậy là không tốt. Tiền bối còn nói, muốn theo đuổi con gái, không thể quá nghĩ đến bản thân mình, phải hiểu và tôn trọng mong muốn của con gái.
Cuối cùng, Lý Húc xách túi đồ ăn vặt đó quay về tầng 16.
Cậu ta gõ cửa phòng Cố Hoành, nhiệm vụ không hoàn thành, phải bàn giao với boss.
"Tử Thiến nói muốn giảm cân, kiên quyết từ chối nhận đồ ăn vặt." Lý Húc buồn phiền nói.
Lúc kêu Lý Húc xuống dưới đưa đồ ăn vặt, Cố Hoành cố ý căn dặn anh ta đừng nói là anh đưa, suy cho cùng vẫn có Phương Lan ở đó, để cô ta biết được thì không tốt. Dù sao chỉ cần Đường Tử Thiến biết là anh đưa mà không phải Lý Húc đưa là được rồi.
Túi đồ ăn vặt nhập khẩu này là hai ngày trước, khi Cố Hoành đi gặp mặt một tiền bối đã mua, lúc đó còn bị fans vây xem một trận.
Cố Hoành nhíu mày: "Cô ấy gầy như vậy giảm cân cái gì?"
"Đúng vậy." Lý Húc tán thành: "Nhưng mà cô ấy kiên quyết không muốn, tôi cũng không thể miễn cưỡng nhét vào, cho nên đành phải đem về."
"Không lấy thì thôi vậy."
"Vậy những thứ này làm thế nào?"
Mấy đồ ăn vặt này đều là loại ngon, giá trị dinh dưỡng cao, Lý Húc đã ăn một bịch rồi, quả thực là ngon.
"Để lại đi."
Chờ mãi không nghe thấy câu "Cho cậu ăn" của Cố Hoành, Lý Húc khá thất vọng, rất muốn nói cho anh biết đàn ông cũng có sở thích ăn vặt.
*****
《 Độc Bộ Giang Hồ 》 khai máy được hai tháng, đã đi vào quỹ đạo. Có rất nhiều nhân vật trong bộ phim này, chỉ là phần diễn của một nửa nhân vật cũng không nhiều lắm, thường thì mất mười ngày hay một hai tháng là đủ. Cơ bản buổi diễn đều đã được định sẵn, chỉ cần đúng hạn vào đoàn quay là được.
Còn có rất nhiều nhân vật đều là diễn viên quần chúng, mỗi ngày đều có người chuyên môn chọn diễn viên quần chúng dựa theo nhân vật trong phim, sau đó chỉ dạy đơn giản một chút, tập luyện một hồi, trong quá trình quay giảm bớt NG(*) không cần thiết.
(*) NG: là "No Good". Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.
Lát nữa chính là cảnh quay ác bá cường hào cướp đoạt con gái nhà lành, nam chính thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, vì thế đắc tội với quản gia của ác thiếu(*).
(*) Ác thiếu: trẻ hư, thiếu niên hư hỏng.
Cô gái thường dân có diện mạo xinh đẹp dịu dàng, cho nên sau khi ác thiếu nhìn thấy nàng đã kêu thuộc hạ đoạt người. Diễn viên quần chúng này là do phó đạo diễn tự mình đi chọn, vất vả lắm mới chọn được một người thích hợp, đã ký hợp đồng xong xuôi, đều đã chỉ dạy xong, biểu hiện cũng không tệ. Nhưng mười phút trước khi bắt đầu quay, thì cô gái đó lại bị té xỉu. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nguyên nhân là do giảm cân nên hai bữa rồi chưa ăn cơm, lúc tập luyện lại bị nhét vào bao bố khiêng tới khiêng lui, dẫn đến tuột huyết áp thêm hô hấp không thông, vì vậy cô gái xinh đẹp bất tỉnh.
Đạo diễn sụp đổ.
Mặc dù nhân vật này dùng diễn viên quần chúng, nhưng vẫn rất quan trọng. Bây giờ đi tìm lần nữa thì không kịp, quay cảnh khác lại càng không kịp.
"Kêu Đường Tử Thiến tới diễn đi." Cố Hoành nói với Ngô đạo diễn.
Ánh mắt của Ngô đạo diễn sáng lên, vỗ đùi một cái, gọi chuyên viên trang điểm nhanh chóng hóa trang cho Đường Tử Thiến.
Cảnh này quay xong là đến lượt Lục Đan Ny diễn, lúc này Lục Đan Ny đang ở trong phòng trang điểm hóa trang, Đường Tử Thiến cũng ở đây.
Chuyên viên phục trang đi vào, vừa giải thích vừa kéo Đường Tử Thiến vào phòng thay quần áo: "Đạo diễn kêu cô đóng một nhân vật nhỏ."
"Hả?" Đường Tử Thiến sợ ngây người: " Tôi không được đâu, tôi không biết diễn!"
"Cô chưa từng diễn làm sao biết được? Đừng dài dòng nữa, mau thay quần áo đi." Chuyên viên phục trang bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Đường Tử Thiến ra.
Đường Tử Thiến nắm lấy cổ áo mình, bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn.
"Nhanh lên đi, mọi người đều đang chờ cô đấy, nếu không tối nay lại phải kết thúc công việc muộn. Hạnh phúc của toàn bộ đoàn phim đều gửi gắm vào người cô." Chuyên viên phục trang không lớn hơn Đường Tử Thiến bao nhiêu tuổi, bày ra vẻ mặt van xin.
Đường Tử Thiến khóc không ra nước mắt.
Thật may đây là cô gái thường dân, đồ trang sức đơn giản, trang điểm cũng không cần quá cầu kỳ, hơn nữa ngũ quan của Đường Tử Thiến vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, tùy tiện trang điểm một chút cũng đủ đạt được hiệu quả điềm đạm đáng thương.
Sau khi Đường Tử Thiến bị kéo đến phim trường, Lục Đan Ny lạnh mặt. Dùng người của cô ta, cũng không hỏi cô ta một tiếng, cô ta bất mãn.
__________
(1) Tôm Hùm Australia:
(2) Cua lớn:
(3) Bào ngư:
(4) Canh baba: Có hình nhưng Hi không chèn vào đâu, nhìn thấy nó tội tội, ghê ghê