Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 8: CHƯƠNG 8: DŨNG CẢM LÀ PHẢI TRẢ GIÁ




CHƯƠNG 8: DŨNG CẢM LÀ PHẢI TRẢ GIÁ

Editor: Luna Huang

Không bao lâu, trong phòng khôi phục an tĩnh, tiểu Cẩm ngồi ở mép giường, lấy lại tinh thần chuyện thứ nhất chính là thương thế của chủ tử.

Đôi mắt của Mộ Dung Tuyết chuyển động, nhìn cửa trống rỗng, như trước không hiểu rõ trong hồ lô của ác ma rốt cuộc bán thứ thuốc gì?

Kéo tay của chủ tử, trên mặt tiểu Cẩm một trận sùng bái, vui vẻ hô: “Chủ tử, người vừa. . . Vừa quá dũng cảm.”

“Dũng cảm là phải trả giá.” Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói, còn không biết ác ma kia kế tiếp dùng thủ đoạn đáng sợ gì đối phó bản thân?

“Chủ tử. . .” Nụ cười trên mặt Tiểu Cẩm cứng lại, trong lòng một trận áy náy. Nếu là vừa rồi cẩn thận một chút, sẽ không liên lụy đến chủ tử lại chịu khi dễ.

Ai. . .

Thở dài, thân thể suy yếu của Mộ Dung Tuyết cũng không chịu nổi nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Chủ tử. . .” Tiểu Cẩm còn muốn nói chút gì, thấy chủ tử nhắm mắt lại, đứng dậy, ngồi xổm xuống, nàng nhặt từng mảnh khăn lựa bị xé rách trên đất.

. . .

Đêm, lại tới, vắng vẻ, cũng không an bình.

Cuồng phong kéo tới, lá cây phi lạc, cành cây bị gió rơi, nguyên bản viện sạch sẽ nhìn qua có chút mất trật tự. Những viện khác bọn hạ nhân đều bận rộn đem chậu hoa xinh đẹp chuyển chỗ tránh mưa, duy chỉ có Mộng viên cùng ban ngày một dạng vắng vẻ.

Tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, từng đạo ngân quang muốn đem bầu trời xé rách một dạng, chiếu sáng bên cạnh phía trên gian nhà của Mộng viên. Gian nhà đèn đen, có một người đứng bên giường, lẳng lặng nhìn mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ, trên mặt lại dường như bình tĩnh dường như hồ nước vậy.

“Chủ tử, thân thể người còn chưa khỏe, gian phòng này nặng mùi quá, người. . .” Tiểu Cẩm không rõ vì sao chủ tử sau khi tỉnh lại liền đến nơi này?

“Ngày mai dọn dẹp một chút, từ nay về sau bổn cung muốn ở nơi này.” Mặt của Mộ Dung Tuyết không thay đổi phân phó, đường nhìn không rời khỏi một mảnh đen nhánh ở góc.

“Chủ tử, ngài là nghiêm túc?” Tiểu Cẩm chỉ chỉ gian nhà đen như mực, bất khả tư nghị đưa ngón tay rơi vào giữa không trung.

Suy nghĩ, bị tiểu Cẩm cắt đứt. Mộ Dung Tuyết đem trí nhớ của kiếp trước chôn dưới ở chỗ sâu trong đáy lòng, đỡ cửa sổ chuyển thân. Dưới điện quang, tóc dài theo gió phiêu khởi, lộ ra một bộ mặt tràn đầy âm trầm, trong con ngươi chảy ra hàn quang, phảng phất dáng dấp như ác quỷ từ địa ngục đến, sợ đến tiểu Cẩm liên tục lui về phía sau mấy bước.

“Gương mặt này của bổn cung cùng có cái gì khác nhau?” Nàng tự giễu nói.

“Không không không. . . Là tiểu Cẩm vô dụng, tiểu Cẩm. . . Thương tổn đến tâm của chủ tử.” Tiểu Cẩm chăm chú khăn lụa trong tay, vội vàng tiến lên cố hết sức đỡ lấy chủ tử.

Mộ Dung Tuyết rút ra bị tiểu Cẩm khoác tay, chậm rãi từng bước một đi về phía trước. Đi ra khỏi phòng, đi tới hành lang bên cạnh.

Mưa, càng lúc càng lớn, hoa lạp lạp giống như cây đậu phơi nắng một dạng. Góc viện gốc cây khô bị đánh gãy, nhìn như đơn bạc ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở đó.

“Tiểu Cẩm, ngươi nói qua đêm nay cây có thể hay không chết?” Chỉ chỉ góc cây kia, Mộ Dung Tuyết không chớp mắt mở thanh.

Tiểu Cẩm chạy lên trước, theo ngón tay của chủ tử nhìn lại, thấy cây nhỏ hầu như chỉ còn một thân cây. Mưa này càng lúc càng lớn, sợ rằng không cần mấy canh giờ cũng sẽ bị gió to thổi ngã, còn có thể bị nhổ tận gốc.

“Ngươi đã cảm thấy cây kia không qua được đêm nay đúng không?” Mộ Dung Tuyết không thấy tiểu Cẩm cũng đã đoán được suy nghĩ trong lòng nha đầu này.

Ân!

Tiểu Cẩm nặng nề mà gật đầu, không rõ lời này của chủ tử đại biểu cho có ý tứ?

“Hôm nay bổn cung chính là cây kia, nếu không thể ngẩng đầu ưỡn ngực sừng sững trong mưa rền gió dữ, liền chỉ có một con đường chết.” Mộ Dung Tuyết híp nửa mắt, cố hết sức đi phía trước cất bước, đáp lời mưa gió thẳng tắp đi hướng cây đại thụ kia ở góc tường.

“Chủ tử. . . Chủ tử. . .” Tiểu Cẩm hô, chạy về gian nhà xuất ra một cây phiến, mở phiến vọt tới bên người chủ tử.

Nước mưa, từ lâu ướt y phục cùng mặt của Mộ Dung Tuyết, không cảm giác được nước mưa nàng ngẩng đầu lên, đẩy phiến ra, nàng nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ lễ rửa tội mưa to. Từ da, đến toàn bộ vết thương còn chưa khép kín. Đau nhức, loại đau này để cho nàng khắc cốt minh tâm nhớ kỹ sỉ nhục trong lòng.

Ha ha ha! Ha ha ha!

“Không hổ là người của Mộ Dung gia chúng ta, quả nhiên là có cốt khí!” Một thanh âm ầm ầm trong tiếng sấm vang lên, lập tức chỉ thấy một nam nhân cả người hắc y rơi vào phía sau Mộ Dung Tuyết.

Tiểu Cẩm nghe được cái thanh âm này, cả khuôn mặt từ trắng đến đen, đến hô hấp nhìn qua đều có chút khó khăn, tay cầm phiến run càng rất lợi hại.

Nhìn ở trong mắt, Mộ Dung Tuyết nhướng mày, chậm rãi quay đầu lại. Đập vào mi mắt hé ra mặt thập phần anh khí, mũi cao thẳng, môi dày, lông mày rậm mắt to, giữa hai lông mày mười phần sát khí. Đó là một loại sát khí đáng sợ, phảng phất chỉ cần đi tới bên người của hắn, cũng sẽ bị loại sát khí này ăn mòn.

“Thế nào? Mấy ngày không gặp đến ca ca cũng không nhận ra?” Nam nhân trên mặt lạnh như băng nổi lên cười, nhưng cười này nhìn qua vẫn còn mang theo vài phần âm.

Nam nhân này tâm cơ rất nặng, chìm nổi rất sâu, phi thường mang thù, nhưng lại thủ đoạn độc ác.

Ở trong lòng Mộ Dung Tuyết kết luận nam nhân tự xưng ca ca này, tiểu Cẩm đề cập qua Mộ Dung Thanh Phong người ca ca này, đối với người nào đều gương mặt lạnh lùng. Nhưng, trên người hắn tán phát sát khí cùng khí tức âm trầm, người không có can đảm cũng sẽ từ xa xa nghĩ thoát đi, chớ nói chi là chống lại một đôi mắt như vậy.

Ba!

Một tát tai vang dội ném trên mặt tiểu Cẩm, lực đạo nặng đến để miệng tiểu Cẩm đầy máu, quỳ rạp trên mặt đất. Không kịp lau khóe miệng, nàng đứng lên quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu với Mộ Dung Thanh Phong.

Mộ Dung Tuyết lại càng hoảng sợ, tốc độ xuất thủ của ca ca quá nhanh, giống như một trận gió thổi qua, nàng cũng không phát hiện hắn là khi nào xuất thủ?

Mộ Dung Thanh Phong dùng dư quang ngắm Mộ Dung Tuyết một mắt, tiến lên hướng về phía tiểu Cẩm đạp một cước, một cước này để tiểu Cẩm nôn ra máu, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển một hồi lâu lại bò dậy quỳ trên mặt đất.

Mộ Dung Tuyết cũng không dám há hốc mồm sững sờ ở tại chỗ nữa, mắt thấy ca ca lại muốn đối với tiểu Cẩm hạ thủ, nàng giang hai cánh tay che ở trước mặt: “Tiểu Cẩm đến cùng đã làm sai điều gì? Ngươi vừa thấy mặt đã muốn động thủ với nàng?”

“Ngươi…” Mộ Dung Thanh Phong từ trong kẻ răng bức ra chữ kia, tiến lên ngăn Mộ Dung Tuyết, hắn hướng về phía tiểu Cẩm lại giơ tay lên.

“Không!” Mộ Dung Tuyết cố gắng lần thứ hai dùng thân thể cản, đem tiểu Cẩm miệng đầy máu kéo vào trong lòng: “Người không thể trách nàng, muội muội mất đi ký ức, rất nhiều thứ không nhớ rõ, còn thỉnh ca ca trước xin bớt giận.”

Mộ Dung Thanh Phong níu lại cổ áo của Mộ Dung Tuyết, thấy vết thương đầy người của Mộ Dung Tuyết, tay dần dần buông ra, đáy mắt tức giận cũng dần dần tán đi, khẩu khí cũng hòa hoãn xuống tới: “Ngươi mất đi ký ức, nha đầu này không có, nàng thậm chí ngay cả chuyện quan trọng nhất chưa từng nói rõ với ngươi, nếu là ca ca trễ chút nữa trở về, còn không biết sẽ hỏng đại sự gì của cha.”

Đại sự?

Đại sự gì so với cái mạng này còn quan trọng?

Nàng nằm trên giường vài ngày, ngoại trừ tiểu Cẩm, nhà mẹ đẻ không có bất kỳ người nào xuất hiện. Mà, nhìn vừa xuất hiện nhìn vết thương đầy trên người mình, không hỏi tới thương thế, lại nói đến nhiệm vụ, lẽ nào người của Mộ Dung gia đều lãnh huyết như vậy, đến cốt nhục của mình cũng không xem là người?

“Đại thiếu gia, tiểu Cẩm… Tiểu Cẩm chẳng qua là cảm thấy thương thế của chủ tử quá nặng, muốn… Chờ… Chờ mấy ngày nữa chủ tử khỏi hẳn mới nói nói những thứ này nữa. Là lỗi của Tiểu Cẩm, tiểu Cẩm nguyện ý bị phạt, còn thỉnh đại thiếu gia đừng giáng tội chủ tử nữa, thân thể của chủ tử sẽ không chịu đựng được.” Tiểu Cẩm sợ chủ tử bị liên lụy, đem đầu gối đi đến bên chân Mộ Dung Thanh Phong, nặng nề mà hướng hắn dập đầu.

Mộ Dung Thanh Phong nhìn hình dạng thất thần của Mộ Dung Tuyết, đưa tay bắt mạch cho nàng, mạch đập mất trật tự, hơn phân nửa là vết thương trên người nhiễm trùng ảnh hưởng trạng huống thân thể. Lại nhìn, vết thương trên mặt nàng, trong đầu hắn hiện ra mâu tử rót đầy sát khí của Long Vân Khiếu.

Ngực nhất khởi nhất phục, động tác lớn đến để Mộ Dung Tuyết đều cảm giác được trong lòng ca ca dâng lên sợ hãi. Định thần nhìn hắn, nàng đem ngờ vực vô căn cứ trong lòng tạm thời buông xuống, lạnh lùng hỏi: “Nếu là gương mặt này của muội muội bị hủy, có đúng hay không thì không thể tiếp tục vì cha hoàn thành nhiệm vụ?”

Mộ Dung Thanh Phong thác lăng một chút, lông mi bị nước mưa xối như sương mù làm mờ tầm mắt của hắn. Tim của hắn là lạnh, nhưng duy chỉ có đối đãi cô muội muội này vĩnh viễn đều mang chút ấm áp như vậy.

Muội muội trời sinh thông minh, còn có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, từ nhỏ lớn lên giống búp bê chọc người thương yêu. Hắn không rõ vì sao cha không thích cô muội muội này, càng không rõ cha biết rõ Long Vân Khiếu sẽ không đối xử tử tế cới muội muội, vẫn còn đem nàng gả tiến vương phủ?

Trầm mặc, nghe tiếng mưa rơi cách cách cách cách, cảm thụ được mưa to ướt đẫm y phục, ướt đẫm thân tình băng lãnh, Mộ Dung Tuyết rất nhanh tìm được đáp án không muốn đối mặt nhất.

Quân cờ, đây là quân cờ, lúc vô dụng thì không đáng một đồng. Trước đây cảm thấy thân tình không có liên hệ máu mủ không đáng tin cậy, hiện tại nàng đã biết, dù cho có liên hệ máu mủ, lợi ích trước mặt đồng dạng không đáng tin cậy.

Đối diện ánh mắt đồng tình của ca ca, đường nhìn của nàng dần dần không rõ, tâm bị gió lạnh thổi, dường như đao cắt đau nhức. Thân thể lung lay sắp đổ sắp ngã, thể lực chống đỡ hết nổi ngã xuống trong mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.