Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 74: CHƯƠNG 74: ĐỂ TỨ GIA CHẤN KINH




CHƯƠNG 74: ĐỂ TỨ GIA CHẤN KINH

Editor: Luna Huang

Thu được tin tức tam gia hồi phủ, Lạc Khê cũng không ngồi yên nữa. Đối với mê hoặc nam nhân, chiêu số của nàng tuy rằng không ít, nhưng, nam nhân ưu tú như tam gia vậy. Trong viện những nữ nhân khác cũng đều không phải là tỉnh du đích đăng, nàng ân tình một chút, miễn cho ở vương phủ đứng không vững chân.

“Đêm đã khuya, gió lớn, đừng để bị lạnh.” Tam gia nhịn không được tiến lên ôm tay của Lạc Khê, đến hương khí trên người nàng đều cùng Tử Huân một dạng. Nếu như nàng là người của Mộ Dung Cuồng, hắn không thể không bội phục dụng tâm của Mộ Dung Cuồng rồi.

“Gia, người uống rượu?” Lạc Khê mang theo nũng nịu, tiến đến bên mép tam gia ngửi ngửi.

Giọng nói của nàng vì sao giống như Tử Huân vậy, ngay cả biểu tình nũng nịu đều giống nhau, đây là lão Thiên đang dằn vặt bản thân? Hay là vi cho mình cơ hội trả nợ tình?

Tam gia chuyên chú nhìn Lạc Khê, đưa tay xoa mặt của Lạc Khê, trong miệng cũng thấp nam một cái tên khác: “Tử Huân, Tử Huân!”

“Tam gia nếu là thích, vậy gọi Lạc Khê vi Tử Huân là được? Phản chính, chỉ có thể làm bạn bên người tam gia, muốn Lạc Khê làm cái gì đều nguyện ý.” Trong lòng Lạc Khê có chút không hài lòng, nhưng, nàng minh bạch thân phận của mình, nàng chính là vì đảm nhiệm nữ nhân tên Tử Huân kia.

Trong đầu không ngừng tòng chỉ lệnh cấp trên, nàng bất đắc dĩ ghé vào trong ngực của hắn, nghe tâm của nam nhân này đập. Trên người hắn có loại hấp dẫn, hấp dẫn không rõ, tựa hồ chỉ cần nữ nhân tiếp cận hắn đều không thể chống cự.

“Canh giờ không còn sớm, bổn vương cũng mệt mỏi, hầu hạ bổn vương nghỉ đi?” Tam gia miên man suy nghĩ, thầm nghĩ dùng nữ nhân này hảo hảo mà ngủ một giấc, những chuyện khác chờ sau khi tỉnh lại mới nói tiếp.

Trời canh tư, lăn qua lộn lại Mộ Dung Tuyết thủy chung vô pháp đi vào giấc ngủ. Cha trong lúc bất chợt để người tiến đến, vì sao đại ca cũng không thông báo một tiếng. May là, nàng biết lai lịch của Lạc Khê, bằng không còn không biết phải trúng thứ gì?

Cửa sổ mở ra, Tiểu Bạch từ sau khi trời tối mất tung ảnh. Nàng thỉnh thoảng nhìn cửa sổ mở, tổng dự cảm trứ khẳng định có khẳng định có bái phỏng.

Đặng đặng đặng!

Tiếng bước chân từ đỉnh phòng truyền đến, nàng bén nhạy giật giật cái lỗ tai, chỉ thấy bóng đen từ cửa sổ nhảy vào. Người đến không có ý định che giấu cái gì, sau khi rơi xuống đất trực tiếp đi tới bên giường.

“Đại ca, thật là ngươi!” Mộ Dung Tuyết mừng rỡ vạn phần ngồi dậy, trên mặt băng gạc còn chưa rút đi, cổ thảo dược vị nồng nặc tràn ngập trong gian phòng.

“Tuyết nhi!” Mộ Dung Thanh Phong đau lòng nhìn muội muội, nhìn qua lần này so sánh với những lần trước bị thương quá nặng, để đầy ngập lửa giận tức giận mắng: “Hỗn đản! Quả thực chính là hỗn đản! Hắn… Hắn tại sao có thể đối với người như vậy? Đi! Đại ca giúp ngươi phân xử!”

“Đại ca!” Mộ Dung Tuyết nắm tay đại ca, mỗi lần cảm thụ được quan tâm của đại ca, lòng của nàng đã cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Người sống, không chỉ có cần ánh dương quang, càng cần âu yếm của thân tình nữa. Thấy đủ cười, nàng nắm tay đại ca, không hoảng hốt không chậm nói rằng: “Đại ca, không thể bởi vì ta làm hỏng đại sự của cha. Nếu không, những nhục nhã này của Tuyết nhi xem như không công.”

Mộ Dung Thanh Phong cố nén đau nhức trong lòng, đau lòng nhìn mặt của Mộ Dung Tuyết, đối với tam gia có bao nhiêu hận thấu xương, càng kích động nói không ra lời.

Nắm tay đại ca, có thể rõ ràng cảm giác được đại ca tức giận. Mộ Dung Tuyết nhanh lên nói sang chuyện khác, hỏi việc của Lạc Khê: “Đại ca, Lạc Khê kia đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Lạc Khê!” Mộ Dung Thanh Phong lẩm bẩm tên này trong miệng, sắc mặt đại biến nhớ ra cái gì đó?

“Đại ca chẳng lẽ không biết việc cha phái người tiến đến?” Mộ Dung Tuyết biết đại sự không ổn. Trong lòng cảm giác nguy cơ mộng nhiên mà sinh, đây để cho nàng ý thức được có đáng sợ nào đó tập kích bản thân.

Mộ Dung Thanh Phong lắc đầu, cha chưa hề đề cập qua an bài những nữ nhân khác đến bên người tam gia với bản thân. Chuyện lớn như vậy không cùng bản thân thương lượng, đây cũng không phải là một triệu chứng tốt?

Mộ Dung Tuyết đem sự tình Lạc Khê cùng Tử Huân lớn lên giống nhau như đúc báo cho đại ca biết, rất là không vui đi tới bên cửa sổ, bắt đầu vì tương lai của đại ca lo lắng.

“Cha vì sao phải làm như vậy?” Mộ Dung Thanh Phong nghĩ bể đầu cũng nghĩ không thông chuyện cha làm lần này.

“Đại ca, ta phải nhắc nhở ngươi lần nữa, cẩn thận Mộ Dung Đồ, tâm cơ của hắn rất sâu, cẩn thận có một ngày hắn không chỉ có tính kế ngươi, còn mang cha cùng ta cùng tính một lượt.” Mộ Dung Tuyết nói rất trực tiếp, hy vọng đại ca có thể lần thứ hai thận trọng cân nhắc việc này.

Nếu là lúc trước nói, Mộ Dung Thanh Phong khẳng định cho là Mộ Dung Tuyết đa nghi. Nhưng hôm nay, cha có thể gạt mình chuyện trọng yếu như vậy, có thể thấy được cha rất là nghi vấn năng lực của mình.

“Đại ca!” Mộ Dung Tuyết thấp hô một tiếng.

“Hiểu, vậy muội muội hiện tại có tính toán gì không, cũng không thể lại bị tên khốn kia khi dễ?” Mộ Dung Thanh Phong nói đến tam gia, không khỏi lần thứ hai kích động. Nếu như không phải sợ cãi lời cha cha sẽ làm nương cũng bị liên lụy, hắn hiện tại đã muốn mang theo muội muội ly khai.

Mộ Dung Tuyết cực lực lắc đầu, cha giao nhiệm vụ cho mình đến bây giờ nửa điểm manh mối cũng không có, tất cả mọi người yên lặng ở hậu viện tranh giành tình nhân, căn bản là không có nghe tam gia đề cập qua bất luận cái gì về bí mật kỳ lân kiếm.

Buồn bực thở dài, đầu nhìn ánh trăng đêm nay. Vốn có kinh qua việc lục gia nếu muốn vững chắc địa vị trong vương phủ liền khó khăn, hôm nay lại thêm một Lạc Khê cùng Tử Huân lớn lên giống nhau như đúc, để tam gia tam gia thấy cảnh thương tình, sẽ chỉ làm địa vị của mình trở nên càng thêm nhỏ bé.

“Ta sẽ đi hỏi rõ cha đến cùng muốn làm cái gì?” Mộ Dung Thanh Phong có chút tức giận nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu khác, hạ giọng nói rằng: “Đúng rồi, nghe nói ngày ấy giang hồ tiến bãi tha ma bị người giết, thi thể bên trong bãi tha ma.”

“Phải không?” Con ngươi Mộ Dung Tuyết bay lộn, người thứ nhất nghĩ tới tự nhiên là Mộc Hưu. Nhưng, lần trước Mộc Hưu nói qua đi xa nhà một đoạn thời gian thật lâu, liền cảm giác nên do người khác làm.

“Cha hoài nghi giết bọn hắn khả năng chính là người của tam gia, ngươi chú ý một chút, ban nãy ta thấy tứ gia cùng ngũ gia đều đến vương phủ.” Mộ Dung Thanh Phong thiếu chút nữa đã quên chính sự, suy nghĩ kỹ một chút, hắn còn nói thêm: “Cha để cho ngươi thương lần này, nghĩ biện pháp lần thứ hai khơi mào cừu hận của tam gia đối với lục gia.”

“Vì sao?” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc không thôi.

Lần này tam gia thiếu chút nữa muốn tính mạng của mình, cha cư nhiên không vấn sống chết của mình, còn để cho mình tiếp cận lục gia, lẽ nào cha thực sự đối với mình mất đi lòng tin, tình nguyện mang hy vọng đặt ở trên người sát thủ như Lạc Khê vậy?

Xoay người, nàng đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt đại ca, nắm tay đại ca, đau khổ cầu khẩn nói: “Đại ca, mặc kệ phát sinh chuyện gì? Xin ngươi nhất định phải bảo vệ tốt nương ta.”

“Tuyết nhi, đừng như vậy!” Mộ Dung Thanh Phong nhanh lên khom lưng nâng Mộ Dung Tuyết dậy, nghi ngờ nặng nề nói: “Kỳ thực muốn đem nhị nương từ tướng phủ lén ra cũng không khó, chỉ là nhị nương nếu là ly khai tướng phủ, sợ rằng sau này liền phải sống cuộc sống đóa đóa tàng tàng.”

“Tuyết nhi cũng không muốn như vậy, nhưng, ai cũng đoán không ra trong lòng cha suy nghĩ cái gì? Cha hôm nay đối với Tuyết nhi chỉ sợ không phải tín nhiệm như vậy, sớm muộn có một ngày sẽ hạ thủ với nương. Đại ca, ngươi liền đáp ứng ta đi?” Mộ Dung Tuyết lại muốn lần thứ hai quỳ xuống, lại bị đại ca kéo lên.

“Ta đáp ứng ngươi!” Mộ Dung Thanh Phong không đành lòng nhìn nhãn thần thương tâm của muội muội, từ trên người móc ra một xấp ngân phiếu dày đưa cho muội muội: “Những thứ này ngươi cầm, hắn đối với ngươi bất hảo, ngươi phải học tự đối tốt với mình, biết không?”

“Đa tạ Cám ơn đại ca, Tuyết nhi sẽ không bạc đãi mình.” Mộ Dung Tuyết không khách khí chút nào nhận lấy ngân phiếu, nhìn theo đại ca từ nhảy cửa sổ ly khai, nàng nắm ngân phiếu dày bán híp mắt lại.

Là lúc nên vì mình tim đường lui. Các ngươi đã đối với Mộ Dung Tuyết ta như vậy, vậy đừng trách Mộ Dung Tuyết cũng vô tình rồi.

Sau giờ ngọ ánh dương quang xán lạn, hôm nay không cần lâm triều, tối hôm qua mấy huynh đệ ở kỹ viện uống say không còn biết gì. Phơi nắng ba sào, tứ gia cùng ngũ gia cuối cùng là từ trên giường bò dậy. Lương thúc sớm có phân phó, bọn hạ nhân cũng không dám đắc tội hai chủ thân phận đặc thù này.

Ngũ gia ngày mai sẽ phải ly khai, ngày hôm nay chuyện cần làm rất nhiều. Đứng dậy, phân phó hạ nhân vài câu, hắn an vị mã xa ly khai Khiếu vương phủ.

Tứ gia biết ngũ gia có việc, nghe xong bẩm báo của hạ nhân, đó là lúc dùng qua đồ ăn sáng, bỏ lại hạ nhân thẳng đi bộ trong vương phủ.

Sau giờ ngọ ánh dương quang thật ấm áp, chiếu lên trên người rất thoải mái. Trong viện nơi nơi sắc màu rực rỡ, hương khí của hoa bay vào hơi thở, tứ gia tinh thần sảng lãng hái một cành hoa, vừa đi vừa ngửi mùi hoa.

Mộng viên, sáng nay Lý Huyền vì Mộ Dung Tuyết gỡ băng gạc trên mặt xuống, hôm nay bắt đầu đeo lên sa cân hắc sắc. Sở dĩ chọn hắc sắc, là bởi vì tâm nàng đã chết, không muốn vì mỗ nam nhân mà thương tâm.

Lúc này, nàng đang ngồi ở trong sân phơi nắng, dáng dấp nhìn như thảnh thơi, kỳ thực trong lòng nghĩ việc đại ca đem nương từ tướng phủ lén ra. Nghe được tiếng bước chân vang lên bên ngoài viện, nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy tứ gia xuất hiện bên ngoài viện cảm giác ngoài ý muốn sâu sắc.

Tứ gia là bất tri bất giác đi tới đây, bởi vì mùi hoa của ngôi viện này đặc biệt nồng, đứng ở bên ngoài đều có thể ngửi được mùi hoa nồng nặc. Tứ gia là người yêu hoa, phủ đệ mình cũng trồng không ít hoa cỏ quý báu, ngửi được mùi hoa đặc biệt, hắn liền kìm lòng không đặng đi đến.

“Nghĩ không ra biệt viện lãnh cung của bổn cung như vậy cũng sẽ nghênh đón khách nhân cao quý như tứ gia vậy.” Mộ Dung Tuyết thâm biểu tôn trọng đứng lên, rất là khách sáo đi đón.

Tứ gia mãnh ngẩng đầu một cái, Mộ Dung Tuyết mang hắc sa sợ đến hắn liên tiếp lui về phía sau. Thác lăng một trận, chỉ vào Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nói: “Ngươi… Ngươi là tam… Tam hoàng tẩu?”

“Để tứ gia chấn kinh, bổn cung người làm hoàng tẩu này thật là hữu thẹn.” Mộ Dung Tuyết nói chuyện khẩu khí mang theo châm chọc, ngu ngốc đều nghe được đối tượng châm chọc là ai?

Hô. . .

Lần này tam ca thực sự là làm được quá độc ác, dưới hắc sa mơ hồ có thể thấy được vết thương đáng sợ. Vết thương như vậy ở trên mặt một nữ nhân, đối nữ nhân mà nói so với chết càng đáng sợ hơn, tam ca có thể nào hạ thủ được?

Mộ Dung Tuyết xem thấu tâm tư của tứ gia, đơn giản tháo hắc sa trên mặt xuống, khẩu khí bình thản nói rằng: “Tứ gia cũng hiểu được gương mặt này của bổn cung đáng sợ sao?”

“Là tứ đệ thất lễ, vọng hoàng tẩu thứ lỗi!” Tứ gia chắp tay, nếu tam ca không định gặp Mộ Dung Tuyết, nhưng nàng vẫn là nguyên phối phụ hoàng chỉ hôn, hắn không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.

“Khó có được tứ gia còn có thể nhận thức bổn cung hoàng tẩu này, bổn cung đa tạ rồi.” Mộ Dung Tuyết thê lương cười, mặt hoàn toàn thay đổi tạo thành một đoàn, giữa hai lông mày chảy ra âm trầm khí không che giấu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.