Không biết bao lâu sau, đang lúc An Nhạc chống cằm ngẫn người, bỗng nhiên sau lưng cô vang lên một giọng nam “Thì ra em ở đây!”
An Nhạc ban đầu có chút bối rối nhưng rồi cũng không quá để ý, dù sao bên cạnh cũng có rất nhiều người đều đang nói chuyện, ai biết được là đang nói chuyện với người nào. Lúc này, một bàn tay vỗ vào vai An Nhạc, đồng thời giọng nam xa lạ mang theo chút thân mật lọt vào tai cô
“Vẫn còn đang tức giận à?” Giọng nói đó trầm ổn có chút ưu nhã hoa lệ, âm cuối cùng còn cố ý lên hơi cao.
An Nhạc quay về phía vị soái ca này, thanh âm tuyệt vời cùng với trên vai bị vỗ một cái cuối cùng cũng làm An Nhạc đang thất thần hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhưng mà An Nhạc không nhớ ra mình từ lúc nào lại quen với người này, phản ứng đầu tiên của cô chính là nổi giận: Làm cọng lông gì a, cô lớn lên rất đại chúng sao? Khuôn mặt rất giống của người qua đường hả? Thế này mà cũng bị nhận nhầm, có lầm không vậy?
“Anh không có não…..”An Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác, lời mắng chửi chỉ nói được một nửa, từ chối đối diện với đôi mắt đen chứa ý cười kia, với người có gương mặt tuấn tú như thế này, lời muốn nói toàn bộ đều nuốt lại vào trong.
An Nhạc cũng từng nhìn thấy rất nhiều soái ca, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người có mắt một mí kết hợp cùng các bộ phận khác lại có thể tạo ra khuôn mặt hài hòa như vậy. An Nhạc nhìn đôi mắt một mí, cánh mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng, cuối cùng dừng lại trên mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoán khoái của hắn.
Thật đẹp trai! Trong lúc An Nhạc còn đang ngây ngẩn, cô đã bị người con trai đó kéo ra xa mấy mét.
An Nhạc cho dù có bị sắc đẹp mê hoặc một hồi, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, bị kéo ra một khoảng xa như vậy không thể nào vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa đẹp thì có thể làm cơm ăn sao? Sự an nguy của bản thân quan trọng hơn nhiều.
Vì vậy An Nhạc rất quyết đoán hất cánh tay của hắn ra, căm tức nhìn người con trai xa lạ cao hơn cô một cái đầu, cảnh giác hỏi “Này, anh làm cái gì vậy?”
Cố Tử Mặc liếc người đàn ông vẫn còn đang lẩn quẩn cách đó không xa, không nhìn sự tức giận trên khuôn mặt An Nhạc, không nhanh không chậm hỏi ngược lại “Cô cảm thấy là như thế nào?”
Hmm? Hắn hỏi cô? An Nhạc cảm thấy mình đang nghe cậu chuyện buồn cười nhất năm nay, hắn có bệnh phải không vậy?
An Nhạc đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới, quần bò sáng màu, áo sơ mi trắng thả hai chiếc nút ở trên cùng, bên ngoài khoác áo len cổ chữ V, đơn giản nhưng rất đẹp!
Người như vậy nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng đầu óc có bệnh, chẳng những không giống mà khi đi trên đường nhất định trở thành tiêu điểm. Nhưng là mọi chuyện đều không thể chỉ nhìn bên ngoài, An Nhạc nghĩ ông trời hiển nhiên rất công bằng, sự thật chính là cho hắn dáng vẻ hoàn mỹ lại khiến hắn đại não có bệnh.
Vì vậy, An Nhạc nhìn hắn, thật tâm khuyên giải.
“Anh có bệnh thì mau đi chữa trị, đừng ra ngoài dọa người, OK, cẩn thận không tôi báo cảnh sát bắt anh đấy.” Hung hăng quăng ra một câu, An Nhạc liếc hắn một cái, mặt kệ kẻ điên này xoay người đi tìm đám Đại Ngọc Nhi.
Cố Tử mặc không phải lần đầu tiên nhìn thấy cô gái miễn dịch với hắn, nhưng cô gái vô lý như vậy thì là lần đầu nhìn thấy, đương nhiên là không tính tới cái vị gặp trong trò chơi kia.
Hắn khẽ mỉm cười, hời hợt nói “Tôi có phải đi chữa bệnh hay không cô không cần phải quan tâm, cô nên quan tâm đến ví tiền của mình thì tốt hơn.”
Cái gì? An Nhạc nghe thấy hắn nói theo phản xạ cúi đầu nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào trên cái túi cô phải mất đến 300 tệ mới mua được lại có một vết rách thật dài, đồ đạc bên trong đều lộ ra ngoài. An Nhạc vội vàng kéo khóa ra kiểm tra, thấy ví tiền vẫn còn đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tình trạng thế này là thiếu chút nữa bị trộm mất rồi, kháo! Nhất định là vừa rồi cô thất thần không để ý đến người bên cạnh khiến cho kẻ xấu thừa cơ, mà soái ca lúc nãy hiển nhiên là muốn giúp cô, vậy mà cô lại oan uổng người ta, phải đi xin lỗi mới được!
An Nhạc ngẩn đầu nhìn bên cạnh, người kia đã không còn đứng đó nữa rồi, cô đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng của hắn ở hướng bên phải. Thật tốt là hắn đi chưa quá xa, An Nhạc thở dài một hơi ôm túi xách chạy chậm đuổi theo, cho dù cử động này của cô dẫn tới rất nhiều người liếc mắt nhìn, An Nhạc cũng không thèm quản.
Rất nhanh, An Nhạc liền đuổi kịp người đó, cô đang tính mở miệng thì thấy hắn cầm lấy điện thoại di động nói chuyện, không biết là đang nói với ai, trong giọng mang theo chút bất đắc dĩ.
“Tôi đến rồi, đừng hối nữa.”
“Biết rồi.”
An Nhạc ngại quấy rầy người ta, đành phải cẩn thận đi theo phía sau hắn, nhưng cũng vì bộ dáng cẩn thận này trong mắt người ngoài lại giống như cô vợ nhỏ đang thỉnh cầu lão công tha thứ.