An Nhạc hoàn toàn không để lời của Không Say trong lòng, học trưởng là hạng người gì cô không thể nói vô cùng hiểu, nhưng An Nhạc rình coi hắn đã lâu, theo góc độ của cô, ít nhất học trưởng có thể khiến cho cô yêu mến, như vậy đã đủ rồi.
Vì vậy An Nhạc mỗi ngày đều login, trừ làm vài nhiệm vụ thông thường ra chính là tận lực tìm cơ hội nói chuyện với Công Tử. Vừa vào trò chơi, chuyện thứ nhất An Nhạc làm chính là tổ đội đám Không Say, sau đó tùy tùy tiện tiện phát cho hắn một tin nhắn hỏi hắn có muốn đi phụ bản không!
Chiêu này của An Nhạc dùng rất tốt, chưa từng thất bại, năm người họ dường như đã trở thành một đội ngũ đi phụ bản cố định. Bên trong phụ bản, bọn họ đi đằng trước tiêu diệt quái, cô đi phía sau nhặt đồ, lâu lâu lại cùng bọn họ nói vài câu linh tinh. Mặc dù nội dung nói chuyện phiếm phần lớn đều liên quan đến phụ bản, hoặc đơn giản nói vài câu, trêu chọc vài câu, nhưng như vậy cũng đủ khiến An Nhạc hài lòng.
Nếu như cần phải nói có thứ gì không hài lòng, đó chính là cái tên ‘ Sói Xám thích ăn Cừu Lười’ kia, không biết có phải là vì chuyện lần trước cô hại hắn chết hay không, thỉnh thoảng khi cô ra bên ngoài làm nhiệm vụ, hắn sẽ đột nhiên xuất hiện rồi công kích. Nếu hắn trực tiếp đem cô giết chết thì không có gì để nói, nhưng hết lần này đến lần khác đều chừa lại cho cô chút máu, đợi cô bắt đầu phản kích thì hắn lại ngồi tọa kỵ bỏ chạy. Bỏ chạy rồi thì thôi đi, đằng này hắn còn phát tới một cái khuôn mặt nhe răng cười, bảo cô cố gắng lên!
Kháo! Có người ấu trĩ tới mức đó sao?
An Nhạc đuổi theo công kích không có cưỡi tọa kỵ, đi bộ đuổi không kịp, nếu ngồi tọa kỵ đuổi thì còn phải mất công leo xuống mới công kích được, cho nên cô không làm gì được người nọ, cái này đúng là khi dễ người mà!
Vì chuyện này, An Nhạc ngồi trong phòng ngủ kể lể với Đại Ngọc Nhi, nha đầu kia lại nắm hai vai cô, vẻ mặt như tên trộm nói “Đây không phải là trần trụi đùa giỡn sao?”
An Nhạc không khách khí đáp trả “Đùa giỡn em gái cậu, trong trò chơi tớ là con trai”
Đại Ngọc Nhi lại trả lời một câu khiến người hộc máu “Được rồi, có lẽ người đó thích đàn ông!”
Về vấn đề này, An Nhạc suy tư một hồi, có lẽ đúng như lời Đại Ngọc Nhi nói, tên kia là Gay, phỏng đoán này làm An Nhạc nhất thời hưng phấn. Mặc dù cô là ngụy hủ nữ, chỉ nảy sinh cảm tình với soái ca, nhưng khi biết đối phương có thể là Gay, đầu óc lại tự động vận chuyển suy đoán xem đối phương là công hay là thụ.
Ngày hôm đó, mạng trong trường có vấn đề, An Nhạc cùng Đại Ngọc Nhi chạy đến tiệm net, tính thức suốt đêm, không ngờ lại nhìn thấy học trưởng bên trong, hắn đi cùng vài người bạn ngồi ở hàng thứ hai.
An Nhạc nhìn thấy bóng dáng của học trưởng, hơi sửng sờ một chút, trong lòng gào thét mình thật may mắn, đây không phải duyên phận sao? Duyên phận! Đúng lúc, Tiêu Thịnh cũng nhìn thấy hai cô liền hướng hai người khẽ mỉm cười.
Trong đầu An Nhạc lập tức hiện ra mấy chữ ‘xuân về hoa nở’, mặc dù hiện tại gần đến mùa đông rồi, còn nữa, rất nhanh sẽ đến kì nghỉ đông!
An Nhạc lập tức mỉm cười, lễ phép gật đầu với học trưởng, đồng thời lôi kéo Đại Ngọc Nhi ngồi vào vị trí đối diện hắn, hai bên mặc dù đối diện nhưng khi ngồi xuống lại đưa lưng về phía nhau. Mặc dù thế, An Nhạc sau khi ngồi xuống vẫn thở ra một hơi, cô nhấn nút khởi động máy, vừa thẳng lưng lên đã nghe thấy thanh âm của học trưởng ngay phía sau.