Mấy lời này đương nhiên là An Nhạc cố ý nói, cô muốn xem xem Công Tử có lộ mặt nói chuyện không, nếu như hắn nói chuyện, như vậy cô có thể cùng hắn đáp lời.
[Bang phái] Tiểu Yêu Tinh Vô Tình: Hắc hắc, không dám! Công Tử bận rộn như vậy làm sao có thời gian chỉ điểm cho đám tôm nhỏ như chúng ta chứ.
Lời này của Tiểu Yêu Tinh, An Nhạc rất đồng cảm, nhớ ngày đó cô đối với mấy đại thần cũng một lòng kính sợ, nhưng sau này phát hiện ra có một vài đại thần là nhờ RMB đắp lên nên mới thành đại thần, vì thế tâm tình kính sợ cũng phai nhạt dần.
Nhưng mà hiện tại nhìn mấy vị đại thần thao tác phong tao, cô thật sự rất sùng bái, giống như Công Tử, cô thật không nghĩ tới học trưởng lại có kỹ thuật tốt như vậy. Không chỉ vậy, cô cảm thấy Công Tử trên mạng hơi lạnh nhạt, từ lúc cô vào bang đến giờ không thấy hắn nói một câu.
An Nhạc lại chơi một lúc, đột nhiên nhìn thấy bên góc trái có nhắc nhở
[Hệ thống] Bạn tốt Công Tử Thế Vô Song đã logout.
An Nhạc nhìn thời gian, đã 11 giờ rồi, cô cười một cái, xem ra học trưởng là bé ngoan nha, ngủ sớm dậy sớm a! An Nhạc nhớ đến sáng mai mình cũng có tiết nên làm thêm một cái nhiệm vụ rồi cũng tắt máy leo lên giường ngủ. Tối hôm đó, An Nhạc nằm mơ thấy mình đánh quái, cuối cùng cũng không biết mình giết được bao nhiêu con. Ngày hôm sau hồi tưởng lại giấc mơ, An Nhạc nghĩ chắc mình chơi game nhiều quá nên mới nằm mơ thấy giấc mơ như vậy.
Đến buổi trưa cô cũng không nhìn thấy học trưởng, xế chiều, khi đi qua sân bóng rổ lại ngoài ý muốn phát hiện học trưởng đang ở đó, bàn tay bất giác lôi kéo Đại Ngọc Nhi dừng bước. Hứa Ngọc nhìn thoáng qua sân bóng, sau đó nghi hoặc nhìn An Nhạc, nói “Từ lúc nào cậu lại có hứng thú với bóng rổ vậy?”
An Nhạc nhìn học trưởng mồ hôi đầm đìa, có chút chột dạ, nhưng vẫn tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng trả lời “Tự nhiên bây giờ có hứng thú được không, lúc học trung học tớ cũng từng ở trong đội bóng rổ”
Câu này của An Nhạc không phải nói dối, lúc học trung học cô thực sự là đội trưởng đội bóng rổ nữ, trong cuộc thi bóng rổ toàn năm, cô dẫn đội ngũ đi tham gia còn giành được giải ba. An Nhạc còn đang nói, quả bóng bất thình lình bay tới, nhắm thẳng vào đầu cô, An Nhạc theo phản xạ nhảy lên tiếp được trái bóng. Mặc dù làm như vậy có thể tránh bị đập đến chật vật, nhưng mà lúc nhảy lên trái bóng đập vào ngực làm cô đau đến hít một hơi, trong lòng đã muốn chảy nước mắt, đã biết chỗ nào đó của cô nhỏ rồi còn muốn đập thành cái sân bay sao?
“Mỹ nữ, ném qua đây nào!” Một nam đồng chí vẫy tay với cô, đứng ở cửa nói lớn, An Nhạc ngẩng đầu nhìn, thấy học trưởng cũng nhìn về phía cô rồi, lại còn cười với cô nữa chứ. Nụ cười đẹp đẽ ấy lại khiến cho An Nhạc kích động, vì thế máu dồn lên não, cô nhắm vào chiếc rổ quăng bóng tới, không ngờ lại trúng.
Người ở chỗ này đều trợn mắt, có vài nam sinh giơ ngón cái với cô, nam sinh đứng ngay cửa cười một cái, khoe ra hàm răng trắng “Mỹ nữ ném bóng cũng không tệ nha!”
An Nhạc khoát khoát tay, Hứa Ngọc ở bên cạnh cô lại mắng “Kháo! Cậu đúng là vận cứt chó!”
Đối với lời của Hứa Ngọc, An Nhạc cũng không thừa nhận, nếu nói là vận cứt chó, không bằng nói là sức mạnh tình yêu thì đúng hơn. Đương nhiên An Nhạc cũng biết nếu đem câu này nói ra, Đại Ngọc Nhi không nôn chính cô cũng sẽ nôn, vì thế An Nhạc quẹt mũi, hung hăng nói “Thiết! Đây chính là sức mạnh của tỷ tỷ ta đó có biết chưa!” Nói xong lời này An Nhạc mới phát hiện học trưởng vẫn còn đang nhìn theo hướng các cô.