Cục Cưng Của Tổng Giám Đốc

Chương 2




Nhìn người hưởng ứng lệnh triệu tập khắp phòng, Nhược Phù không khỏi cúi đầu lần thứ n thở dài.

Không ngờ chỉ là buổi hưởng ứng lệnh triệu tập trợ lý bộ phận nghiệp vụ liền đã có nhiều người như vậy tới giành chén cơm, hơn nữa tại trải qua sơ bộ sàng lọc sau, người lưu lại tiếp nhận phỏng vấn hưởng ứng lệnh triệu tập điều kiện đều vô cùng được, đối mặt cạnh tranh kích liệt thế này, cô thật sự không có nắm chặt có thể lấy được phần công tác này.

Nhưng không tìm phần công việc thực sự không được, bởi vì tối hôm qua lúc ba về nhà thế nhưng tuyên bố nói ông ấy đã bị công ty vô tình giảm biên chế rồi. Một khi ba không có việc làm, bọn họ cả nhà liền mất đi nguồn kinh tế duy nhất, phí nghỉ việc là chống đỡ không được bao lâu, đến lúc đó nhà bọn họ tiền mướn phòng, sinh hoạt phí cùng học phí của Dung Dung chờ đợi áp lực kinh tế sẽ cuốn sạch mà đến, cho nên cô không thể không có đến phần công việc này!

Nếu như giáp đệ thứ n lần ôn tập phỏng vấn lúc đó có thể sẽ có vấn đề, rốt cuộc tên của cô được kêu đến.

Cô tâm thần thấp thỏm đi tới văn phòng phỏng vấn, âm thầm sau khi hít sâu một hơi, liền tại trước mặt quản lý nhân sự ngồi xuống.

“Chân Nhược Phù tiểu thư, cô trên bảng lý lịch viết cô mới từ tốt nghiệp đại học, nhưng công ty chúng tôi muốn thuê trợ lý nghiệp vụ là phải có kinh nghiệm làm việc.” Quản lý nhân sự nhìn xong bảng lý lịch của cô rồi nói ra.

Nhược Phù kinh ngạc một phen, nuốt vào nghĩ muốn hỏi vặn hỏi ngược lại anh ta “Vậy anh tại sao còn cho tôi biết tới phỏng vấn”, vội vàng mà trả lời, “Mặc dù tôi không có kinh nghiệm làm việc, chẳng qua tôi năng lực học tập rất tốt, rất nhanh sẽ có thể tiến vào bắt đầu.” vì cả gia đình, cô phải hết sức tranh thủ.

Quản lý nhân sự trầm ngâm một chút, lại nhìn bảng lý lịch của cô, “A! Cô từng học qua quốc tế lễ nghi cùng khiêu vũ. . . . . . Oh! Chân tiểu thư, cô vô cùng may mắn, công ty chúng tôi có một mục mệnh lệnh nhân sự còn chưa thông báo, chức vị cùng đãi ngộ đều so với trợ lí nghiệp vụ tốt hơn, có lẽ cô thích hợp phần công tác này hơn.”

Nhược Phù lần nữa ngạc nhiên. Tới hưởng ứng lệnh triệu tập trợ lí nghiệp vụ lại còn có thể nhảy công tác? Nhưng có thể lấy được công việc yêu thích cùng nhận tiền lương rất cao khiến cho cô không chút do dự gật đầu đồng ý, “Tôi nguyện ý tiếp nhận phần công tác này.”

“Như vậy, Chân tiểu thư, cô hôm nay có thể bắt đầu đi làm, hiện tại mời trực tiếp đến tầng 26 tìm Tổng giám đốc trình diện.” Quản lý nhân sự cười nói cho cô biết.

“Tìm. . . . . . Tổng giám đốc trình diện?” Nghe vậy, Nhược Phù ngây ngốc tại chỗ.”Đúng, Tổng giám đốc của chúng tôi vừa đúng muốn mời một vị thư ký, điều kiện của cô cùng trình độ học vấn đều phù hợp, hơn nữa những khóa học cô đã từng học qua cũng thường thích hợp bồi Tổng giám đốc tham gia các loại hội nghị cùng tiệc thương mại. Ừ! Đây là tập tài liệu về quy định cùng tiền lương và ngày nghỉ trong công ty, cô có thể tại lúc đáp thang máy nhìn một chút.” Quản lý nhân sự cười đem một xấp tài liệu nhét vào trong tay cô, cũng phân phó trợ lí bên cạnh đưa cô đi đáp thang máy.

Nhược Phù có chút mờ mịt lại không thực tế đi tới thang máy, tại đem tập tài liệu nhét vào túi xách thì cô kinh ngạc liếc lên con số tiền lương hiện ở trong tài liệu.

Oa! Này tiền lương quả thật hậu đãi không thể tin được, số tiền này cơ hồ cùng cha phấn đấu nửa đời mới có thể có được một dạng.

Thoáng chốc, cô càng mờ mịt. Cô là không phải đang nằm mộng? Hay là ngày hôm nay thật chính là vận may của cô? Phần công tác này cùng tiền lương quả thật chính là quà tặng may mắn mà ông trời ban tặng cho cô!

Không lâu, thang máy liền dừng ở tầng 26, cửa thang máy vừa mở, Nhược Phù đã nhìn thấy một vị quần áo chỉnh tề, người phụ nữ xinh đẹp lão luyện đứng ở đằng kia.

“Tôi là là Sunny, cũng như cô là thư ký Tổng giám đốc, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp.” Sunny cười hoan nghênh cô.

Tiếp đó, cô ấy dẫn Nhược Phù đi qua hành lang, cuối cùng dừng lại ở trước một cánh cửa.

“Tổng giám đốc đang chờ cô ở bên trong, mau vào đi thôi!” gõ cửa một tiếng sau, Sunny mở cửa nói.

Nhược Phù tâm tình thấp thỏm bước tới, không gian trang hoàng quý khí cùng rộng rãi sáng sủa là ấn tượng đầu tiên cô đối với căn phòng làm việc này.

Cửa phòng “phanh” một tiếng bị đóng lại, cô vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra mà tính phản xạ quay đầu lại thì một đôi cánh tay rắn chắc liền từ phía sau ôm lấy cô.

Nhược Phù kinh hãi thẳng muốn kêu, một giây kế tiếp, cái miệng nhỏ nhắn của cô lập tức bị hai mảnh cánh môi nóng rực che phủ.

Người đàn ông cuồng tứ lưỡi không chậm trễ chút nào dò vào nơi hương thơm giữa răng môi cô trêu đùa lật khuấy, quyến rũ quấn quanh cái lưỡi thơm của cô.

Nhược Phù kinh hoàng trợn to hai mắt nhìn hắn, nhận ra được chủ nhân có đôi mắt thâm thúy tà mị này là ai sau, cô bắt đầu ra sức giằng co.

Đáng ghét! Cái tên đàn ông vừa hạ lưu vừa không có tiết tháo này lại dám lần nữa chiếm đoạt nụ hôn của cô! “Buông tôi ra!”

Thật vất vả từ dưới cái hôn nồng nhiệt cuồng tứ của hắn mà thoát khỏi được, Nhược Phù tức giận đẩy hắn, nhưng hắn vẫn như cũ siết chặt eo nhỏ của cô, không chút nào đem sự chống cự của cô nhìn ở trong mắt.

“Tôi chỉ là hướng em đòi lại một cái hôn em nợ tôi thôi.” Tả Ti Phong dương lên khóe môi cười nói. “Tôi làm ăn luôn luôn không thích thua thiệt, mà bây giờ cái này chính là ‘ lợi tức ’.” Nói xong, hắn lại đột nhiên hôn cô.

Lần này hôn so mới vừa hôn càng cuồng dã kịch liệt hơn, hắn siết chặt eo nhỏ của cô, nâng cái ót của cô không tha cô kháng cự mãnh liệt, làm cho cô gần như sắp không thở nổi.

Tay của hắn cũng không an phận chỉ là ôm hông của cô nữa, dọc theo đường cong thướt tha trên người cô, trêu đùa dao động ở trên lưng cô.

Nhược Phù vẫn liều mạng kháng cự, nhưng lồng ngực hắn là như vậy cường tráng cứng rắn, cánh tay của hắn lại là như vậy rắn chắc có lực, cô căn bản không rung chuyển được hắn chút nào.

Mà đầu lưỡi tà tứ của hắn không ngừng trêu chọc lửa lòng cô, cô không muốn có phản ứng, cố tình không tự chủ được đáp lại hắn, khi bàn tay hắn bắt đầu không chút kiêng kỵ vỗ về chơi đùa lưng cô thì toàn thân cô liền giống như là có loại nhiệt hỏa nóng lan tràn không dứt.

“Dừng tay. . . . . .” Nhược Phù suy yếu thở dốc kháng nghị nói.

Thế nhưng hắn lại chỉ là để cho cô hô hấp một hớp không khí sau, lại lần nữa thật sâu hôn cô, vốn là cái tay nâng cái ót cô ngược lại mò về nơi đẫy đà trước ngực cô, cách áo xoa lấy cặp mềm mại mẫn cảm của cô.

Tuyết phong của cô tại dưới sự âu yếm của hắn càng thêm trở nên đầy đặn nhạy cảm,

Hắn hơi thở nặng nề, trong cổ khẽ hô như dã thú gào thét, “Ông trời, bảo bối, em luôn là khiến cho tôi như thế điên cuồng. . . . . .”

Hắn thô lỗ vội vàng cởi ra nút áo cô, cách áo lót đói khát vuốt ve nơi mềm mại của cô.

Vừa đụng tới cô tựa như lửa đốt đống cỏ khô một dạng, hắn rốt cuộc không cách nào ngăn chặn ham muốn mãnh liệt, kể từ lúc gặp được cô ở trong căn phòng khiến hắn nhớ mãi không quên đó sau rốt cuộc vào hôm nay lấy được an ủi, hắn tận tình mà điên cuồng ở trên người cô thăm dò buông thả.

Tại trên lưng cô tay trượt vào trong quần áo cô, yêu thương an ủi da thịt trơn mềm nhẵn nhụi của cô sau, liền cởi ra móc áo ngực cô, cặp nhũ phong đầy đặn của cô phút chốc hắn không hề giữ lại bật lên về phía trước ở trong không khí.

Trầm mê ở kỹ xảo khiêu tình cao minh lão luyện của hắn sau, Nhược Phù bỗng nhiên cảm thấy trước ngực chợt lạnh, cúi đầu vừa nhìn, xấu hỏ đỏ mặt đến lại lần nữa kịch liệt kháng cự hắn. “Không! Không cần. . . . . .”

Cô la lên ngay sau đó bị nụ hôn nóng bỏng của hắn toàn bộ nuốt hết, dưới ánh mặt trời tuyết phong tròn trịa no đủ của cô, hình dáng hoàn mỹ, đầu v* nho nhỏ phấn hồng càng thêm mê người có chút rung động.

Tả Ti Phong không ngừng kích động gầm nhẹ, nóng lòng bàn tay không thể chờ đợi tại trên phong nhũ trắng mịn mềm mại vê vuốt.

“Phù, bảo bối của tôi, tôi không thể tiếp tục để em rời đi.” Gầm nhẹ xong,

Hắn đột nhiên cúi người ngậm mút chặt nụ hoa hồng hào của cô, uốn lượn vòng quanh. Một cỗ điện lưu trước nay chưa có xông vào trong thân thể, thoáng chốc, toàn thân cô nóng, hư mềm vô lực, mặc dù như thế, trong đầu cô còn sót lại không nhiều lắm lý trí vẫn khiến cho cô liều mạng đẩy đầu của hắn, muốn cách xa loại tiếp xúc mắc cỡ này.

“Buông, buông tôi ra. . . . . . Mau dừng tay. . . . . .:” Nhược Phù dùng sức khước từ, lại lay động hắn không được chút nào.

Hương thơm ngọt ngào mất hồn tư vị khiến Tả Ti Phong thất tâm trí, ngay từ cái đêm gặp gỡ ở Ám Dạ đó bắt đầu, trong đầu óc của hắn chứa không được người phụ nữ nào ngoài cô ra. Tại chốn biển tình ái dục chìm nổi đã lâu, hắn rốt cuộc vào thời khắc này khát khao cấp thiết có thể trèo lên trên đỉnh hòn đảo nơi thuộc về hắn.

“Tôi sẽ không buông em ra...em liền là tôi muốn! Tôi muốn vĩnh viễn lưu lại em!” Tả Ti Phong vong tình kêu lên.

Hắn mút ngậm đầu v* phấn hồng đứng thẳng của cô, tham khát lại cuồng dã hút mút, đầu lưỡi linh hoạt khiêu tình ở trên nhũ phong của cô vẽ vòng tròn, mê luyến gầm nhẹ không gián đoạn từ cổ của hắn phát ra.

Tình dục quá mức kích thích từ môi lưỡi của hắn chuyền qua tới toàn thân cô, tay của cô mặc dù vẫn lý trí làm động tác đẩy hắn, nhưng cô bị dục triều bao phủ thân thể lại càng lúc càng đối với hắn kích tình vỗ về chơi đùa nổi phản ứng, cô cả người nóng không thôi, ái dịch động tình chưa bao giờ có cũng lặng lẽ ở trong hoa kính của cô lan tràn. . . . . .

“Không. . . . . . Không cần. . . . . .”

Trong tiếng kháng cự của cô kèm mang theo thở dốc yêu kiều không cách nào ngăn chặn, nghe vào lỗ tai hắn không khỏi làm hắn càng thêm điên cuồng.

“Phù, bảo bối của tôi – “ Bàn tay to của hắn hướng tới nơi vườn hoa bí mật tìm kiếm, tìm kiếm hỉ nhạc chi nguyên (Ed: Chỗ này ta chưa tìm đc từ thích hợp, các nàng giúp ta nhé. ), lại tại đụng chạm tới đùi non da thịt mềm mại của cô khi đó cơ hồ mất hồn.

Ở trong bóng tối, cô đối với hắn lực hấp dẫn đã đủ để làm cho hắn điên cuồng, mà ở dưới ánh mặt trời ôm lấy cô thân thể mỹ lệ làm lòng người say mê, hắn hoài nghi mình sẽ hay không tại trong đỉnh điểm điên cuồng chết đi.

Hắn cách quần lót xoa nắn hai cánh mảnh mai của cô, hài lòng dò chạm được một mảnh xuân triều tràn lan.

Nhược Phù lại giống như bị điện giật một loại toàn thân mềm nhuyễn vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn càn rỡ tà nịnh xoa nắn cánh hoa của cô. Bởi vì hắn trêu chọc mà vô tình nổi lên lửa tình dục tại thân thể cô cháy lan, mắt thấy liền muốn đem lý trí cùng phòng ngự của cô thiêu đốt hết rồi.

“Dừng, dừng tay. . . . . .” Còn sót lại một tia lý trí để cho cô lớn tiếng ngăn lại hắn.

Giống như là hòa cùng cô một loại, tiếng chuông thông báo truyền tin khẩn khác biệt trên bàn làm việc của hắn cũng tại lúc này vang lên.....

Công ty xuyên quốc gia, tập đoàn Uy Đạt ở thế giới tất cả ngành quan trọng đều có điểm góp mặt tham gia kinh doanh, đạo vệ tinh hệ thống truyền tin khẩn cấp gào thét vang lên kia đang bày tỏ trong đó một vụ làm ăn nào đấy xảy ra vấn đề.

Thân là người đứng đầu tập đoàn Uy Đạt hắn liền tính dù như thế nào dục hỏa đốt người, cũng phải lấy công sự làm trọng. Hắn cố đè xuống ham muốn tình dục của mình, khó khăn cực kỳ buông cô ra, đứng dậy trở về bàn làm việc đè xuống hệ thống truyền tin.

Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc giữ được mình trong sạch Nhược Phù còn lại là thừa dịp lúc hắn xử lý công chuyện, hốt hoảng mà nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Cô hoảng hốt bối rối bỏ chạy về nhà, tự giam mình ở trong phòng.

Không ngờ Tả Ti Phong lại là Tổng giám đốc tập đoàn Uy Đạt, cô thế nào cũng không cách nào đem hắn tuổi trẻ cùng hành vi phóng đãng cùng hắn chức vụ quyền cao chức trọng vẽ lên ngang bằng.

Xem ra, công việc ở tập đoàn Uy Đạt cô không thể nhận rồi, đây tất cả căn bản là hắn an bài tốt, hắn chỉ là đối với cô có ý đồ bất lương mới có thể an bài một cái công việc điều kiện như vậy hậu đãi cho cô.

Cô tuyệt đối không thể lại đi tập đoàn Uy Đạt rồi, này không khác là tự chui đầu vào lưới, cô bé quàng khăn đỏ tự động nhảy vào trong miệng con sói lớn.

Tim đập vẫn như đánh trống một loại cô quả thật không dám suy nghĩ tiếp chuyện hắn ý đồ đối với cô làm, cô xấu hổ trách cứ chính mình cư nhiên đối với hắn trêu đùa khiêu khích có phản ứng. Hắn tà ác sức quyến rũ quá đáng sợ, cô căn bản không đỡ được kỹ xảo khiêu tình cao minh của hắn, hôm nay nếu như không phải là đúng lúc vang lên tiếng chuông cứu cô, cô rất có thể sẽ để cho hắn được như ý rồi, sẽ có một lần cô như vậy may mắn nữa sao?

Rút tài liệu nhân sự trong túi xách tay ra, Nhược Phù ngó cũng không thèm ngó một cái liền nhanh chóng đem nó ném tới thùng rác.

Đang lúc cô lại chuẩn bị viết bảng lý lịch tìm phần công việc tiếp theo thì liền nghe được tiếng động ba mẹ về đến nhà–

“Trông giữ xe ban đêm cái công việc này ông làm được đến sao? Chẳng những công việc nặng nề còn phải thức đêm, ông à, tôi sợ thân thể của ông sẽ chịu không nổi.” Không giống thường ngày lớn giọng một loại, mẹ Chân lấy ngữ điệu ôn nhu nói.

“Mỹ Lệ, thân thể của tôi sẽ không có vấn đề, ngược lại bà phải đi quán mì thịt bò rửa chén thật làm cho tôi không nỡ. Mỹ Lệ, đều là tôi không được, nếu không phải là tôi bị cắt giảm biên chế, bà cũng sẽ không phải đi theo tôi chịu khổ như thế này.” Ba chân tràn đầy áy náy dịu dàng nói.

“Ông à, ông nói cái gì lời nói càn, chúng ta là vợ chồng, khổ nữa cũng cần phải cùng nhau vượt đi qua, chỉ là những chuyện này không cần khiến Nhược Phù cùng Dung Dung biết, tránh cho chúng đi theo lo lắng.”

Nghe đến mấy cái đối thoại này, Nhược Phù tâm tình kích động liền xông ra ngoài. Ba mẹ vì nuôi nấng hai chị em các cô đã rất vất vả rồi, cư nhiên bây giờ còn phải làm những thứ công việc lao động kia để duy trì sinh kế của gia đình, thậm chí vẫn còn giấu giếm các cô, không để cho các cô lo lắng, so với ba mẹ hy sinh, cô vẫn là một chút uất ức lại coi là cái gì, cô hẳn là nên vì trong nhà làm chút chuyện mới đúng.

Không ngờ cô vừa mở cửa ra, lại lúng túng thấy ba mẹ đang nhiệt tình ôm hôn, làm cho mặt cô nhịn không được đỏ hồng. Cô cũng không biết ba mẹ tình cảm thì ra là tốt như vậy.

Hai người bọn họ cuống quít tách ra, mẹ Chân cố làm ra vẻ trấn định nhìn chằm chằm Nhược Phù nói: “Con như thế nào ở nhà?”

“Con tìm được công việc.” Nhược Phù vội vàng lấy lại tinh thần, hướng ba mẹ thông báo cái tin tức tốt này. “Ba có thể từ từ tìm việc làm mới, mẹ cũng không cần đi ra ngoài giúp người ta rửa chén, tiền lương của con có thể ứng phó một nhà lớn nhỏ chi tiêu.”

“Nhược Phù, con biết trong nhà một tháng cần phải bao nhiêu tiền không? Chút tiền lương đó của con thế nào đủ?” mẹ Chân thở dài một hơi.

Nhược Phù nhanh chóng chạy về phòng nhặt lên tài liệu nhân sự trong thùng rác đưa cho ba mẹ nhìn.

“Tập đoàn Uy Đạt là một Công Ty lớn, trả con tiền lương rất cao. Ba, mẹ, hai người không cần lại vì tiền phiền não rồi.” Nhược Phù thân thiết mà nói.

Ba Chân cùng mẹ Chân lúc này mới tươi cười rạng rỡ, chân mày không lại bởi vì vấn đề cuộc sống phải phiền não mà thật chặt khóa.

Theo thang máy càng lúc càng đến gần tầng 26, Nhược Phù tâm tình cũng càng lúc càng nặng nề.

Cô muốn đối mặt ra sao với cái người đàn ông phóng đãng, vừa tà mị vừa nguy hiểm đó?

Lấy điều kiện của hắn nhất định có rất nhiều phụ nữ sẽ chủ động đối với hắn ôm ấp yêu thương, mà lần ở bữa tiệc đính hôn đó hắn thiếu chút nữa cùng vị hôn thê của người khác vụng trộm, cũng có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu lạn tình tùy tiện, bạn giường của hắn nhất định có nhiều đến đếm không hết.

Cô thật sự không hiểu hắn tại sao phải dây dưa cô như thể, hắn tuyệt sẽ không thiếu đối tượng có thể để cho hắn thỏa mãn dục vọng, hắn đối cô chấp nhất hẳn chỉ là nhất thời mê luyến thôi.

Vì cuộc sống, cô cần phải có được phần công tác này, chỉ là, cô thầm ở trong lòng âm thầm thề, tuyệt sẽ không vì hắn làm cho mê hoặc, mặc kệ điều kiện của hắn tốt bao nhiêu, mặc kệ bóng dáng tà mị của hắn có phải hay không thường thường xuất hiện tại trong đầu cô, cô đều phải vững vàng nhớ kỹ hắn là không đáng tin , yêu hắn chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Thang máy chậm rãi ở tầng 26 dừng lại, cô chần chờ một hồi lâu sau, mới đi về phía phòng làm việc của Tả Ti Phong đi.

Cùng Sunny lên tiếng chào hỏi, Nhược Phù ngay sau đó gõ cửa phòng làm việc Tổng giám đốc, tính toán cùng Tả Ti Phong ngay mặt đem lời trước tiên là nói về rõ ràng.

“Tổng giám đốc ngày hôm qua mở xong hội nghị khẩn cấp sau, liền đến Kuala Lumpur đi. ’ Sunny tốt bụng nói cho cô biết.

Nghe vậy, Nhược Phù thần kinh căng thẳng lập tức liền buông lỏng xuống, Tả Ti Phong không có ở đây làm cho cô thở hắt ra một hơi thật lớn, mặc dù sớm muộn cũng phải đối mặt hắn, nhưng chậm một chút chạm mặt dù sao cũng hơn lập tức đối mặt hắn tròng mắt tà mị được lắm.

“Tổng giám đốc lúc nào thì trở lại?” Nhược Phù liền vội vàng hỏi.

“Không nhất định, chỉ là, ngài ấy bình thường đều ở dừng lại Kuala Lumpur trên dưới 3, 4 ngày.” Sunny cười trả lời.

Nhược Phù thầm nghĩ, hôm nay là thứ năm, chỉ cần chống nổi hôm nay cùng ngày mai, cô là có thể kéo dài tới tuần tới mới phải đối mặt hắn, cô cũng có thể có nhiều hơn thời gian suy nghĩ thật kỹ, làm như thế nào cùng hắn làm rõ cô cũng không muốn trở thành một người trong đám bạn giường đông đảo của hắn.

“Nếu như cô có việc gấp muốn tìm Tổng giám đốc, tôi có thể giúp cô liên lạc với ngài ấy.” Sunny lại nói.

“Không, tôi làm sao có thể có việc gấp tìm ngài ấy!” Nhược Phù vội vàng lắc đầu một cái.

Vì vậy, thuận lợi qua hai ngày tại học tập cùng thích ứng trong công việc thư ký, một cái chớp mắt, đã là thứ sáu thời gian tan tầm.

Cùng Sunny nói qua gặp lại sau, Nhược Phù không kịp chờ đợi chạy về nhà.

Tại trong cao ốc Uy Đạt, cô luôn là cảm thấy bóng dáng của Tả Ti Phong dường như lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện, hại cô luôn là đứng ngồi không yên, tâm thần có chút không tập trung. Cô không hiểu, tại sao cô sẽ như vậy quan tâm một tên đàn ông vừa phóng đãng tà mị vừa thích xâm phạm cô đâu? Cô thật là càng lúc càng không hiểu rõ chính mình rồi.

Nhược Phù lần nữa lắc đầu một cái, ý đồ xua đi bóng dáng hiện lên trong đầu cô, cô đã thề không thể yêu hắn, hắn chỉ là cấp trên của cô, cô ngàn vạn phải nhớ kỹ điểm này!

Đi ra thang máy sau, thanh âm mạt chược chà xát quen thuộc, tiếng trẻ nít khóc rống, âm thanh TV phát ra từ bốn phương tám hướng truyền vào trong tai cô.

Tòa cao ốc này hiệu quả cách âm cực kém, sát vách người ta có việc gì động, cả tòa lầu người đều có thể nghe được rất rõ ràng, cô đã sớm thành quen rồi.

Cô đè xuống chuông cửa, chờ Nhược Dung tới mở cửa.

Trong nhà mơ hồ có tiếng cười cùng giọng nói truyền tới, chỉ là, tại ’ uy lực ’ của tạp âm từ bốn phía, cô cũng không phải nghe được rất rõ ràng.

Không bao lâu, Nhược Dung liền giúp cô mở cửa, vừa thấy được cô liền trực tiếp nói: “Chị, tất cả mọi người đang đợi chị về nhà ăn cơm tối a! Nhanh lên đi vào.”

“Có khách đến nhà chúng ta sao?” Nhược Phù vừa cởi giày vừa hỏi.

“Chị còn giả bộ ngu, người ta cũng đuổi theo chị đuổi kịp tới trong nhà. Mẹ giống như rất vừa ý hắn đó!” Nhược Dung cười đóng cổng lại.

Thoáng chốc, giọng nói này trầm thấp lại tràn đầy sức quyến rũ phái nam của Tả Ti Phong liền trở nên rõ ràng vô cùng, “Ngày mai sẽ dời đi như thế nào? Cháu có thể phái người tới đây giúp một tay.”

“Vậy thì tốt quá, nơi này lại ồn ào, tiền mướn phòng lại đắt, càng sớm dọn nhà càng tốt.” mẹ Chân vui vẻ phụ họa

Nghe được tiếng nói của Tả Ti Phong, Nhược Phù lập tức giống như bay vọt vào phòng khách.

“Nhược Phù, em trở lại, đi làm đã quen thuộc chưa?” nhìn thấy Nhược Phù, Tả Ti Phong không khỏi ánh mắt sáng lên cười nói.

“Nhược Phù, làm sao con không có nói cho chúng ta biết con ở công ty của Ti Phong đi làm?” mẹ Chân nhẹ giọng trách cứ.

Mới vừa rồi bà thừa cơ hỏi thăm thân thế bối cảnh của Tả Ti Phong, bà mới biết hắn nhiều có giá trị con người, như loại rể rùa vàng khó cầu này bà nên dạy Nhược Phù nhanh đưa hắn cho thu phục, đời này liền không sầu ăn mặc rồi.

“Con. . . . . .” không để ý muốn đáp lại mẹ Chân, Nhược Phù nhìn chằm chằm khuôn mặt mỉm cười của Tả Ti Phong hỏi tới, “Anh không phải nên là còn đang ở Kuala Lumpur sao? Anh tới nhà tôi làm cái gì?”

“Anh trở lại trước thời gian một ngày, anh muốn sớm một chút gặp lại em.” Hắn không e dè thổ lộ đối cô nhớ nhung.

“Chị, chúng ta phải dọn nhà.” Nhược Dung hưng phấn chen lời nói. Cô bé đã sớm chịu đủ cái nơi vừa ầm ĩ lại loạn này rồi!

“Dọn nhà?” cô nhìn về hướng mẹ Chân, “Chúng ta muốn dọn đi nơi nào? Con thế nào hoàn toàn cũng không biết việc chúng ta muốn chuyển nhà?”

Nhìn thấy Tả Ti Phong lòng của cô đã sớm rối thành một nùi, hắn ngay tại trong phòng trước mặt người nhà cô đối với cô biểu lộ tình yêu càng làm cho cô tay chân luống cuống,

Mà bây giờ tin tức muốn dọn nhà lại khiến cho cô giật mình không thôi.

Trời ạ! Vì sao tất cả mọi chuyện đều muốn chen chúc tại cùng nơi xảy ra đây?

“Ti Phong sợ ầm ĩ, cho nên đem phòng ốc gần nhà hắn nhất cho mua lại, căn phòng ốc đó đã trống không 3, 4 năm, cho nên Ti Phong đề nghị chúng ta cả nhà dời đi qua.” mẹ Chân trái một câu Ti Phong, phải một câu Ti Phong, hình như đã sớm đem hắn thành con rể chuẩn để đối đãi.

“Bác gái, cháu thật sự vô cùng cảm tạ các người có thể thuận tiện giúp cháu chăm sóc phòng ốc, căn nhà kia không thể mướn cũng không thể bán vẫn làm chi cháu rất nhức đầu, hiện tại có nhà bác làm hàng xóm, cháu liền có thể yên tâm.” Tả Ti Phong không khỏi may mắn chính mình ở bốn năm trước có mua được ngôi biệt thự kia, nếu không hắn bây giờ phải như thế nào lấy phương pháp ‘cận thủy lâu đài ’ bắt lấy được trái tim mỹ nhân!

Nhìn Tả Ti Phong lại nhìn xem mẹ Chân một chút, Nhược Phù nóng lòng mà hỏi:

“Mẹ, người nói là chúng ta muốn dọn đi sát vách nhà hắn?”

“Có thể làm hàng xóm với em, anh cảm thấy rất vinh hạnh cũng rất vui mừng.” Tả Ti phong cười thay mặt mẹ Chân trả lời.

Nhìn thấy hắn đáy mắt sâu nồng đậm dục vọng, Nhược Phù hơi bị chấn động, lập tức phản đối nói: Tôi không dời đi, chúng ta ở chỗ này ở được thật tốt, tại sao muốn dọn nhà? “

Mỗi lần cùng Tả Ti Phong tiếp xúc, cô liền, đánh loạn không dứt, đi tập đoàn Uy Đạt đi làm phải đối mặt hắn đã đủ khiến cho cô tâm tình bách chuyển thiên hồi, cô như thế nào còn có thể cùng hắn làm hàng xóm đâu?

Nhược Dung lại lạnh lùng kéo phía sau cô, “Chị, người không phải là nói sát vách tiếng mạt chược thường làm cho chị mất ngủ, tiếng khóc rống của trẻ con cùng tiếng chỏ sủa cũng sẽ khiến cho chị không ngủ ngon, còn nữa, chúng ta dưới lầu cách vài bước đường thì có một đống chó đại tiện. . . . . . Em không muốn ở tại loại địa phương này nữa rồi !”

Mẹ Chân cũng phụ họa nói: “Nơi này vừa ồn ào lại loạn không nói, tiền mướn phòng lại đắt đến dọa người. Ti Phong ý tứ nói chỉ thu chúng ta một chút tiền mướn phòng, cứ như vậy, mẹ tiết kiệm được tới tiền bạc sẽ có thể giúp hai chị em các con lưu đồ cưới rồi.”

“Mẹ, nhưng chúng ta không thể vô duyên vô cớ đi đến ở phòng ốc của người khác a!” Nhược Phù vẫn còn chưa từ bỏ ý định cố gắng thuyết phục mẹ mình.

“Nhược Phù, các người có thể ở tại nơi đó chính là giúp anh rồi, lại nói, anh là muốn thu tiền mướn phòng, các người cũng không phải ở suông phòng ốc của anh.” Tả Ti Phong cười phản bác cô.

“Nhưng. . . . . .” Nhược Phù không biết nên nói thế nào mới phải, chỉ có thể hung hăng nhìn hắn chằm chằm. Hắn rốt cuộc đang có ý đồ gì? Tại sao lại muốn cả nhà bọn họ dời đến sát vách nhà hắn? Còn nữa, hắn muốn cái gì phụ nữ không có, vì sao cố tình muốn trêu chọc cô đây?

“Không cần lại nhưng là, mẹ với ba con đã quyết nhất định phải dời đến sát vách nhà TI Phong, ăn cơm no sau sẽ bắt đầu sửa sang lại hành lý, ngày mai sẽ dời đi.”

Vì vậy, tại mẹ Chân kiên trì, ba Chân trầm mặc ủng hộ, cùng với Nhược Dung hưng phấn hùa theo, việc chuyển nhà cứ như vậy quyết định rồi.

~~~ Hết Chương 2 ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.