Cửa Xoay Tròn

Chương 80: - Kết thúc (Hoàn)




Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngô Tranh kêu Kỷ Niệm dậy, đi rửa mặt xong xuôi rồi đến bệnh viện.

Ngô Tranh nhớ ngày hôm qua trước mộ mẹ Kỷ Niệm nhìn thấy một đám hoa hướng dương lớn. Ði ngang qua cửa hàng hoa, gọi dừng xe, vài bước chạy vào tiệm hoa. Lúc đi ra, đã ôm một bó hoa hướng dương to lớn. Nhụy hoa và cánh tụ lại cùng nhau, phảng phất một khuôn mặt tươi cười, vàng rực chói lóa, khuôn mặt Ngô Tranh xán lạn ngời ngời.

Chỉ là nhìn thấy bó hoa màu vàng đó, dường như tâm trạng cũng đỡ hơn một chút.

Đã tới một lần, nên cứ trực tiếp từ phòng tiếp nhận bệnh đi thẳng lên phòng nội trú. Cả tầng lầu yên tĩnh, mỗi bước đi đều có thể nghe thấy tiếng vang.

Đứng ngay cửa phòng bệnh, tay cô đang cầm lấy tay cửa, Kỷ Niệm hơi do dự . Đã nhiều năm, những gì cô làm chỉ để tránh mặt người đó, cô không quen cùng với người đó ở chung.

"Em ở đây chờ chị, chị đi mua đồ ăn sáng rồi quay trở lại." Kỷ Niệm nói câu tiếp theo, rồi quay người đi lại đường cũ.

Có thể kéo dài một phút cũng đở một phút, cô cần thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm nhanh chóng rời khỏi, biến mất ngay chỗ cua quẹo ở hành lang, rồi nhìn trong ngực nàng một bó hoa hướng dương to, cười một cái đẩy cửa vào, nàng cũng muốn vào một mình cùng người kia nói chuyện.

Kỷ Thiệu Hoa lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, rèm cửa được kéo ra. Mặt trời sáng rực chiếu đầy gian phòng, ấm áp thoải mái.

Nghe thấy có người đẩy cửa, Kỷ Thiệu Hoa mở mắt nhìn. Ánh mắt hờ hững, nhưng khi nhìn thấy hoa hướng dương liền sáng lên, phảng phất hào quang.

Ngô Tranh mỉm cười đi qua, giống như quen biết nhiều năm, rồi nói: "Niệm Niệm đi mua đồ ăn sáng cho chú rồi, một chút nữa sẽ đến." Vừa nói, vừa đem hoa hướng dương bày ở ngăn tủ cạnh đầu giường.

Kỷ Thiệu Hoa nhìn hoa hướng dương vàng rực rỡ kia, không trả lời Ngô Tranh, rồi chỉ trên cửa có cái bình hoa: "Đem hoa cắm vào chỗ đó đi."

Ðây là lần đầu tiên Ngô Tranh nghe Kỷ Thiệu Hoa mở miệng, tiếng nói trầm thấp đầy nam tính, nhưng mơ hồ có cảm giác ấm áp. Ngô Tranh bỗng nhiên có chút nghi ngờ, người này là người mà Kỷ Niệm nói hơn hai mươi năm luôn lạnh nhạt với mình sao?

Bình hoa nhỏ đặt bên cửa sổ, nhìn rất vừa vặn..

Ngô Tranh sắp xếp cẩn thận, rồi thay nước, xong mới đặt hoa vào.

Rồi nhìn Kỷ Thiệu Hoa, Ngô Tranh không biết có phải là ảo giác không, trên môi người đàn ông này giống như đang mỉm cười.

Kỷ Thiệu Hoa không nói nữa, chỉ là chăm chú nhìn hoa hướng dương. Ngô Tranh ngồi im trên cái salon nhỏ. Trong lòng nhất thời an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có. Ngô Tranh híp mắt nhìn những hạt bụi tung bay trong ánh nắng, toàn thân đều rất thoải mái.

Hai người như vậy yên lặng cả buổi, Ngô Tranh mới nghe được Kỷ Thiệu Hoa hỏi: "Cô có biết hoa hướng dương có nghĩa gì không?"

Ngô Tranh nhìn về Kỷ Thiệu Hoa, nghiêm túc suy nghĩ: "Là cố chấp yêu sao?"

Kỷ Thiệu Hoa cười lên, thật sự đang cười. Ánh mặt trời đang chiếu lên người ông, nên đường nét dường như rất dịu dàng. Chẳng phải người đang bệnh nặng: "Có người nói là tình yêu thầm kín, có người nói là dũng cảm yêu. Nhưng ta vẫn thích nhất ý nghĩa, cả đời chờ đợi."

Cả đời chờ đợi?

Ngô Tranh gật đầu, nàng cũng rất thích ý nghĩa này. Nhìn về hoa hướng dương cạnh cửa sổ, nhụy hoa vàng rực như ánh mặt trời, có cảm giác hạnh phúc ngập tràn.

Kỷ Thiệu Hoa phảng phất rõi vào hồi ức: "Lần đầu tiên ta gặp em ấy, là bên một cột sông nhỏ ở Lệ Giang. Cô có biết cột sông không?" Thấy Ngô Tranh gật đầu, ông lại nói tiếp: "Khi đó Lệ Giang vẫn chưa được khai phá, càng khỏi nói cột sông. Ðó chỉ là một cái làng nhỏ rất cũ kỷ, mỗi một phiến đá đều thấm đọng qua năm tháng, có lịch sử tang thương. Nhưng xung quanh làng, lại có rất nhiều hoa hướng dương, cứ như đang truyền sức sống cho cái thôn nhỏ này. Khi đó là cuối tháng tám, mặt trời chói chang, tất cả hoa hướng dương đều ngẩng đầu đón nắng. Em ấy đứng đó, nhắm hai mắt ngẩng đầu, giữa rừng hoa hướng dương, xinh đẹp không gì tả được."

Ngô Tranh lại gật đầu, nhìn nụ cười ấm áp của Kỷ Thiệu Hoa, không khí trong phòng đều dừng lại, thời gian cũng ngừng lại, giống như hạnh phúc đang bắt đầu đi tới.

Kỷ Thiệu Hoa nhắm mắt: "Cứ như bản thân cảm nhận được cái chết, ta bỗng nhiên có chút hiểu được em ấy."

Ngô Tranh hiểu lời nói của Kỷ Thiệu Hoa từ "Em ấy" là nói mẹ của Kỷ Niệm, cũng không hiểu ý của mấy lời này, không tiện mở miệng hỏi, chỉ im lặng nhìn Kỷ Thiệu Hoa.

Thiệu Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi, chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, Ngô Tranh liền đi tới đỡ ông ta dậy.

Kỷ Thiệu Hoa ngồi thẳng dậy, nhìn nét mặt Ngô Tranh cả buổi, chợt lắc đầu, rồi tự giễu: "Nhìn cô rất giống với em ấy."

Ngô Tranh giơ khóe môi lên, mỉm cười, đứng ở bên giường.

Kỷ Thiệu Hoa tập trung nhìn Ngô Tranh, bên môi ý cười nhạt. Dường như ông đã suy nghĩ rất lâu, chậm rãi nói: "Cô có thể mỗi năm đều đem hoa hướng dương đến cho em ấy không?"

Ngô Tranh ngẩn người, khi tỉnh lại, có chút luống cuống. Mặt nhanh chóng đỏ lên, tim đập thình thịch, cứ như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cảm giác thoải mái lúc nãy đã biến mất, lưng nàng thẳng tắp, hai chân cũng khép lại.

Kỷ Thiệu Hoa nói như vậy, xem như đem Kỷ Niệm giao phó cho nàng sao?

Ngô Tranh gật đầu, gật đầu, không ngừng gật đầu, liên tục gật đầu.

Dường như nàng đang dùng sinh mệnh để hứa hẹn, vẻ mặt Ngô Tranh vô cùng nghiêm túc: "Cháu có thể! Cháu bảo đảm!"

Kỷ Thiệu Hoa ung dung cười lên, thoải mái dựa vào đầu giường: "Nói thì phải làm được nhé. Có cơ hội, hai người cũng đến cột sông đi, hoa hướng dương nói đó thật sự rất đẹp."

Ngô Tranh không thể tin nhìn Kỷ Thiệu Hoa, như vậy là đang chúc phúc sao? Rốt cuộc hai người cũng được thả rồi sao?

Cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ tới, được người này chúc phúc lại đơn giản như vậy!

Kỷ Thiệu Hoa nhìn Ngô Tranh cười thật lòng, nhắm mắt im lặng rất lâu, mới chậm rãi nói: "Gan của cô, ta không cần."

"Hả?" Ngô Tranh liền ngạc nhiên, cả buổi còn chưa kịp phản ứng, coi có nghe lầm không, miệng hơi mở rộng trừng mắt Kỷ Thiệu Hoa. Hôm qua khó khăn lắm Kỷ Bác mới dễ dàng đồng ý, hôm nay người trong cuộc lại không đồng ý ! Tại sao người của Kỷ gia đều kỳ lạ và cố chấp như vậy?

Lời khuyên mới vừa ra bên miệng, Kỷ Thiệu Hoa liền ra dấu, dừng Ngô Tranh.

Ông ta cũng hơi cười cười. Nhiều năm trước, trước khi vợ của ông đi vào phòng sinh thì nói đùa, nếu như sau này xảy ra chuyện gì, ông nhất định phải sống cho thật tốt.

Lúc đó ông nghỉ đó chỉ là lời nói đùa. Nếu ông đã đồng ý, thì ông nhất định sẽ làm được.

Rốt cuộc ngày này cũng đến, ông ngoại trừ nhẹ nhõm, vẫn là nhẹ nhõm.

"Sáng hôm nay, bác sĩ đã báo có một lá gan tốt, cứ tưởng là sẽ không có.... Sau khi biết, ta liền gọi điện thoại từ chối." Kỷ Bác lắc đầu, nhìn Ngô Tranh: "Cô cũng đừng khuyên ta, ngày này, ta thật sự đợi rất lâu rồi."

Kỷ Thiệu Hoa nói ra, cửa phòng liền bị đẩy mạnh vào. Ngô Tranh và Kỷ Thiệu Hoa đồng thời nhìn ra, Kỷ Niệm đang tiêu sái đi vào. Ngô Tranh thấy viền mắt Kỷ Niệm có chút đỏ, mới ý thức được là lời này ông nói cho Kỷ Niệm nghe. Lòng dạ thâm hiểm ác độc.

Kỷ Niệm cũng không nói gì, cũng không thèm nhìn Kỷ Thiệu Hoa đang nằm ở trên giường, đi tới nắm lấy tay Ngô Tranh, nắm tay nàng xoay người, chuẩn bị rời khỏi.

"Niệm Niệm!" Kỷ Thiệu Hoa nằm trên giường, ở sau lưng vội vàng kêu một tiếng.

Ngô Tranh dùng sức níu Kỷ Niệm lại, cô cũng không quay đầu nhìn lại.

Nghe được cái tên từ miệng người kia thốt ra, Kỷ Niệm từng trận chua xót. Hơn hai mươi năm, ông chưa từng gọi cô như vậy, lúc này gọi được gì? Đây chính là cái người ta nói, khi sắp chết mới tốt lành sao? Nhưng tốt thế này cô không nhận được.

Kỷ Thiệu Hoa muốn nói lời xin lỗi, câu nói này đã ở trên môi rất lâu. Ông cố gắng há miệng, cố gắng cùng khoang miệng và đầu lưỡi phối hợp. Rốt cuộc, giọng nói trầm thấp cũng vang lên: "Xin lỗi."

Đời này của ông, chỉ vì một người vợ, mà có lỗi với người của toàn thế giới, nhưng người có lỗi nhất, chính là Kỷ Niệm.

Mặc dù biết sẽ không được tha thứ, ông cũng không dám mong được tha thứ, nhưng lúc ông bị bệnh ông vẫn cố chấp chờ đợi, chờ để thấy được Kỷ Niệm, nói với cô ba chữ này.

Vành mắt Kỷ Niệm đỏ lên, cúi đầu, siết chặt tay, hít thật sâu. Cô cắn môi không nói gì, cắn đến sắp bật máu, cũng không chịu buông. Dường như chỉ có như vậy, mới kiềm chế được chua xót trong lòng.

Không khí xung quanh giống như bị hút cạn, Kỷ Niệm cảm thấy nghẹt thở. Cô không muốn ở đây, dùng hết khí lực nắm tay Ngô Tranh, bước nhanh ra khỏi cửa.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Kỷ Thiệu Hoa ngẩng đầu nhắm mắt, nước mắt rơi. ông cũng không lau, để mặc cho nó cứ rơi mãi.

Hoa hướng dương bên cửa sổ, đan cùng ánh nắng mặt trời. Cứ như hè tháng tám rực rỡ đó, có một khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười xán lạn.

Ði thẳng qua hành lang, đi vào thang máy. Trong tay Kỷ Niệm vẫn còn cầm điểm tâm vừa mua, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Không biết tại sao, ánh mắt của cô cứ mơ hồ, tai cũng ong lên. Từng câu nói cứ như dội ngược vào não, nhưng cô vẫn cố gắng nói rất vững vàng: "Đúng lúc, chị muốn đến thành phố T, đi cùng chị nha. Có ông nội bên này, thì để ông giải quyết đi."

"Niệm Niệm..."

Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh, bình tĩnh nói: "Ông ta cũng cố chấp, không khuyên nỗi, thì cứ vậy đi. Dù sao, chị cũng không muốn động dao kéo lên người em. Thật ra vậy cũng tốt, coi như hoàn thành giấc mơ của ông, còn em thì được khỏe mạnh." Sợ Ngô Tranh tiếp tục khuyên, Kỷ Niệm nhanh chóng nói: "Em không cần nói gì cả, không nên nói gì cả."

Ngô Tranh thấy ánh mắt Kỷ Niệm đau đớn, cuối cùng mới nuốt tất cả xuống. Đi đến cạnh chị ấy, nhẹ nhàng nắm chặt tay chị ấy, cúi đầu, không ngừng vuốt ve bàn tay đang siết chặt kia, cố gắng mở từng ngón tay của chị ấy. Từ từ, cảm giác tay của chị ấy đã thả lỏng, Ngô Tranh mới đan tay mình vào, sau đó siết chặt.

Đang chờ máy bay cất cánh, ánh sáng màu xanh ngoài cửa sổ thật làm người ta đau mắt. Kỷ Niệm lúc này mới tỉnh táo lại, hào quanh sáng chói mới trở lại. Lúc này mới phát hiện, cổ tay của Ngô Tranh bị cô nắm đến tím tái. Cô nhăn mày, đau lòng liên tục vuốt ve.

Vẻ mặt Ngô Tranh u buồn: "Niệm Niệm, nhưng ông ấy là ba của chị, hơn nữa em cũng từng nói với chị..."

"Ngô Tranh." Kỷ Niệm không ngẩng đầu lên, nhưng nhanh chóng cản Ngô Tranh, giọng nói cũng đau đớn: "Chị biết em có lòng tốt, nhưng không phải ai cũng có thể cứu. Hạnh phúc của ông ấy không ở trên thế giới này, từ trước đến nay đều không có. Nên cũng không cần bận tâm buộc ông ấy ở lại."

"Nhưng mà......." Vừa nói được một chút, Ngô Tranh cũng không biết nói gì. Dù có suốt ruột, dù nàng đành trơ mắt nhìn ba Kỷ Niệm như vậy rời đi. Nhưng nàng không có cách nào phản bác.

"Tranh." Kỷ Niệm bưng mặt Ngô Tranh lên, để nàng nhìn mình: "Mỗi người đều có hạnh phúc của mỗi người, hạnh phúc của ông ấy là muốn tìm người an nghĩ dưới đất kia, hạnh phúc của chị là muốn em khỏe mạnh an toàn cùng chị đi hết cuộc đời này. Chị cũng không muốn em hiến gan cho ông ấy, ông ấy cũng không muốn ở lại đối mặt với cái thế giới này, vậy chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, có được không! Có được hay không?"

Giọng nói Kỷ Niệm càng ngày càng lớn, câu cuối cùng có được hay không, làm tất cả mọi người đều nhìn qua, Kỷ Niệm cũng không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ngô Tranh, cô đang chờ đợi câu trả lời.

Trong lòng Ngô Tranh buồn phiền khó chịu, nhưng lại không nói ra. Cố dời tầm mắt, siết chặt tay Kỷ Niệm.

Máy bay một giờ đã hạ cánh xuống thành phố T. Ra khỏi sân bay, thì nhìn thấy Ninh Tường, Tiểu Nhiễm cũng ở đó, đi đến bãi đỗ xe, mới phát hiện Thương Như Quân cùng Giản Mặc đã lâu không gặp mặt cũng ở đây.

Kỷ Niệm đi qua lần lượt ôm từng người, Ngô Tranh đứng ở sau lưng Kỷ Niệm, mỉm cười gật đầu.

Thương Như Quân nhìn Ngô Tranh từ trên xuống dưới, cười lên, nhàn nhạt nói một câu: "Trưởng thành rồi." Vừa dứt lời, liền bị Tiểu Nhiễm đẩy ra: "Cậu cũng đừng nói đùa với tiểu Tranh, Niệm Niệm giết cậu bây giờ!"

Tất cả mọi người đều cười lên, Kỷ Niệm rất tự nhiên nắm tay Ngô Tranh, nhìn một chút rồi mỉm cười với Ngô Tranh.

Kỷ Niệm biết vì chuyện của ba, trong lòng Ngô Tranh cũng không thoải mái, thật ra làm sao cô có thể thoải mái nhanh như vậy. Chỉ là sau này, sau này, một ngày nào đó cũng sẽ rời khỏi.

Sáu người chia ra hai chiếc xe đi đến nhà giam ở ngoại thành, hai bên đường rất vắng vẻ, không khí trong xe rất im lặng khó chịu.

Là người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mọi người không nghĩ đến lại có kết cục như vậy.

Đến nơi cần đến, một bước tường dài bao quanh, có chút không nhìn thấy phần cuối. Tường cũng không cao, lưới sắt chỉ là dựng lên theo thói quen, tất cả đều có cảm giác tang thương.

Mọi người xuống xe, Kỷ Niệm nhìn qua Ngô Tranh đang đứng đó, nhìn nàng mỉm cười, thay nàng chỉnh lại khăn quàng cổ cho tốt, rồi khoát áo lên cho nàng, nhẹ nhàng nói một câu: "Chờ chị."

Ngô Tranh cười gật đầu.

Kỷ Niệm theo Ninh Tường ra khỏi bãi đậu xe, lúc chuyển qua góc tường, quay đầu nhìn lại. Cô gái bé nhỏ của cô vẫn đứng đó, đang vẫy tay với cô.

Kỷ Niệm cũng phất phất tay, liền bị Ninh Tường trêu chọc: "Tại sao mình lại không biết, cậu lại dính người như vậy chứ."

Kỷ Niệm liền không dám chậm trễ: "Không cần phải tiếp xúc chứ."

Ninh Tường lắc đầu, hình như có chút bất đắc dĩ.

Kỷ Niệm cũng biết cậu ấy không thể nào hiểu được, tại sao ở trên người đàn ông lại không tìm được cảm giác như vậy, mà lại tìm được cảm giác trên người một cô nhóc. Nếu như người khác nói như vậy với cô, cô cũng không thể nào hiểu được.

Vả lại, đây mới là chỗ kỳ diệu của tình yêu?

Theo Ninh Tường đi vào trong cửa sát nặng nề, lại đi qua cảnh vệ canh gác, xuyên qua rất nhiều cửa nhỏ, mới được đưa tới chỗ thăm tù. Không giống trong TV là cách hai tầng kính, đây chỉ là một căn phòng nhỏ, hai cái ghế sopha và một cái bàn trà được chất đầy.

Kỷ Niệm vừa ngồi xuống, còn chưa kịp quan sát căn phòng nhỏ này, giám ngục liền mang theo Tôn Vân Viễn đi tới.

Khi nhìn thấy Tôn Vân Viễn, Kỷ Niệm liền hơi ngẩn ra. Tại sao người đàn ông lúc nào cũng ấp ám như ánh mặt trời, lúc này cùng bộ đồ tù và tóc ba phân, lại nhìn có vẻ chán chường.

Tôn Vân Viễn ngồi đối diện, cằm của hắn đã có râu tua tủa, dường như rất ít tắm nắng, nên sắc mặt có chút trắng xanh. Tôn Vân Viễn cố gắng giấu đi cái còng tay, nhưng vẫn phát ra tiếng leng keng.

Kỷ Niệm nghe giọng nói này, cảm thấy có chút không thoải mái, ngồi thẳng người dậy.

Tôn Vân Viễn đã lên tiếng trước, phá vỡ im lặng, ánh mắt tràn đầy tỉnh táo: "Em cùng cô ta có tốt không?"

Kỷ Niệm gật đầu.

Tôn Vân Viễn liền bật cười: "Vậy là tốt rồi, Kỷ Thuần có làm khó dễ em không?"

Kỷ Niệm lắc đầu. Nhớ lại cái email không tên, quả nhiên là Tôn Vân Viễn gửi sao?

Không có chủ đề, Tôn Vân Viễn nhìn Kỷ Niệm, cũng im lặng. Kỷ Niệm cũng không nói chuyện, ánh mắt dời đi, trong lòng rất nhiều thắc mắc, cũng không muốn hỏi.

Im lặng rất lâu, trong gian phòng nhỏ chỉ có thể nghe thấy tiếng răng rắc.

Tôn Vân Viễn đột nhiên bật cười, nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ và tự giễu: "Anh không thể ở đây lâu, thời gian chỉ có nửa tiếng. Có lẽ, đây là lần cuối cùng anh gặp em phải không? Niệm Niệm, cảm ơn em đã đến thăm anh."

Tôn Vân Viễn tham lam nhìn ngắm Kỷ Niệm. Kỷ Niệm thật gần, cơ thể có chút run rẩy. Hắn hít thở sâu, để kiềm chế sự run rẩy, nói tiếp: "Anh đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng cái thế giới bên kia, anh thật sự không biết thế nào. Huống chi, anh đã làm tổn thương em, chắc sẽ phải xuống Địa Ngục. Anh không biết tới bên kia, có thể quên được em không. Vì thế, anh không muốn chết."

Ánh mắt Kỷ Niệm vẫn nhìn vào tường, Tôn Vân Viễn lắc đầu, nụ cười dần nhạt phai, từ từ ủ dột đau khổ: "Nhưng chỉ cần thấy em, thấy em ở cùng người khác, anh liền không thể kiềm chế mối hận. Sự hận thù này làm anh mất lý trí, để anh không thể khống chế hành vi, tự tay hủy diệt tất cả, mất luôn cả cơ hội làm bạn với em. Đêm nào anh cũng gặp ác mộng, đều là mơ thấy anh tổn thương em, những ác mộng này làm anh vạn kiếp bất phục. Vì đó anh nghĩ, chỉ có rời xa khỏi em, anh mới có thể bình tĩnh. Vì thế, kết quả này đúng là tốt đẹp rồi."

Kỷ Niệm nhíu lông mày lên, rốt cuộc ánh mắt cũng nhìn về phía Tôn Vân Viễn.

Tôn Vân Viễn chỉ là mỉm cười, mỉm cười: "Bây giờ, cuối cùng anh có thể chúc phúc cho em. Niệm Niệm, em nhất định phải hạnh phúc."

Chúc phúc, hai từ cầu chúc này thật sự chân thành, làm tim Kỷ Niệm đập mạnh.

Ngẩn ra, giám ngục đi vào. Kỷ Niệm thấy Tôn Vân Viễn đứng lên, chỉnh lại quần áo, sau đó bước đi.

Có lẽ, do mấy ngày nay Ngô Tranh nói quá nhiều đừng nên hận, nên không biết từ đâu nhô ra ý nghĩ kỳ quái, làm Kỷ Niệm đứng lên. Muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Đi tới cửa, Tôn Vân Viễn ngừng bước, quay lại nhìn Kỷ Niệm. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng, chiếu lên nụ cười an nhiên của Tôn Vân Viễn: "Niệm Niệm, nếu có thể, em hãy quên dáng vẻ này của anh có được không?"

Tôn Vân Viễn cũng không đợi Kỷ Niệm gật đầu, liền mở cửa rời khỏi phòng.

Trong trại giam quá nhiều oán khí, Kỷ Niệm cảm thấy có chút khó chịu.

Một người đặc biệt đã rời khỏi cô. Cô quay lại nhìn Ninh Tường, Ninh Tường thấy Kỷ Niệm có chút thất thần, liền biết buổi gặp mặt có kết quả, cậu ta đi tới, cái gì cũng không nói, chỉ như một người bạn ôm Kỷ Niệm.

Kỷ Niệm gật đầu. Nhẹ nhàng thoải mái.

Ra khỏi cửa trại giam, phóng tầm mắt nhìn tới. Một mảng hoàng hôn màu da cam, đã nhuộm nửa bầu trời, từ từ khuất bóng ở phía tây.

Kỷ Niệm nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận gió thổi qua. Trong lòng hoàn toàn yên tĩnh.

Nếu như lòng người có thể rộng lớn như đất trời này, thì còn có gì mà không thể bao dung? Còn có gì gọi là hận cả đời không xóa được?

Giống như Ngô Tranh nói, không nên hận không nên oán, mới có thể có cuộc sống vui vẻ được.

Tuy bây giờ cô còn chưa làm được, nhưng có Ngô Tranh ở bên cạnh, ngày đó nhất định sẽ tới.

Khi đi qua góc tường cao, Kỷ Niệm liếc thấy Ngô Tranh đứng đó. Không biết ở đâu tìm ra một bông hoa hướng dương vàng rực, đang vẫy tay với cô.

Gió thổi vào tóc nàng, cũng không che được nụ cười ấm áp trên gương mặt nàng.

Rõ ràng là đang mùa đông, vậy mà Kỷ Niệm lại cảm giác được giống như mùa hè ấm áp.

Kỷ Niệm nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem tất cả chuyện buồn phiền đều ném ra sau đầu, cười lên, sải bước đi về phía Ngô Tranh.

Nơi đó, có nàng mọi thứ đều hạnh phúc, mọi thứ đều vui vẻ.

----------Hoàn Chính Văn---------

Cũng tội TVV vì yêu thành hận, bởi vì chỉ có yêu mới có hận, ko yêu thì làm sao hận được, cũng xui cho anh vào thế giới này thì phải chịu đi anh à, trong này ko có chỗ cho anh đâu, hi vọng kiếp sau anh được tác giả cho vào Ngôn Tình nhé, chúc anh xé lịch vui vẻ. hehehe.

Còn 1 cái phiên ngoại nữa là Hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.