Cưa Vợ, Cưa Chồng

Chương 43




Editor: Rùa Lười

Beta: Hà Mễ

Buổi sáng lúc Triệu Mộc Thanh tỉnh dậy đã là 10 giờ, cô cảm thấy giấc ngủ này của mình đầy mệt mỏi, bị ai đó giày vò đến nỗi eo nhức lưng đau, đầu cũng lâng lâng.

Nhớ lại buổi họp lớp ngày hôm qua, trí nhớ cuối cùng của cô dừng lại lúc uống rượu với Kim Liên rồi sau đó là phục vụ tên thổ phỉ siêng năng cày cấy kia đến kiệt sức.

Bên ngoài vọng đến tiếng xào rau, mùi thơm của đồ ăn cũng từ từ bay đến, bụng Triệu Mộc Thanh kêu vang, cô vén chăn xuống giường, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo.

Quả nhiên anh đang bận việc trong bếp, Triệu Mộc Thanh nhẹ tay nhẹ chân đi đến sau lưng, kiễng mũi chân, vươn tay che mắt anh.

"Meo.”

Anh mỉm cười không nói tiếng nào.

Cô khẽ cười, buông tay bịt mắt ra ôm eo anh.

"Chồng ơi, em đói quá."

Từ Cảnh Tu vỗ tay cô, "Sắp xong rồi, nốt bát canh nữa là xong, giúp anh lấy bát đũa đi."

"Không thích, em muốn ôm anh cơ."

"Ngoan, anh đang nấu canh, lỡ như bị bỏng thì sao, ra bàn ăn ngồi đi."

Cô vẫn ôm anh bất động, không có cách nào, anh đành ôm cô rời khỏi phòng bếp đến nhà ăn, đặt cô lên ghế.

Từ Cảnh Tu ngồi xổm xuống xoa trán cô, "Còn chóng mặt không?"

"Ừm." Cô gật đầu.

"Con sâu rượu! Ai bảo em uống nhiều như vậy?"

Cô hơi chột dạ, không dám đáp lời.

Từ Cảnh Tu mỉm cười dịu dàng, "Anh đi nấu canh đã, lát nữa tính sổ với em."

Rõ ràng Triệu Mộc Thanh nghe ra được chút hờn giận trong lời nói của anh, thầm nghĩ bình thường mình say rượu cũng không có hành động khác thường gì, chắc tối hôm qua cũng không phát điên chọc giận anh đâu nhỉ?

Đồ ăn đã xong, Triệu Mộc Thanh gắp một miếng cá nếm thử, cố ý cường điệu giơ ngón cái lên, "Chồng ơi, anh ngày càng lợi hại."

Từ Cảnh Tu múc một bát canh cho cô, "Đừng ăn cơm vội, uống chút canh trước đi."

Cô ngoan ngoãn vâng lời, cầm thìa uống canh.

Ăn xong cơm, Từ Cảnh Tu đặt đũa xuống.

"Thanh Thanh, em còn nhớ chuyện hôm qua ở Hải Hân không?"

"Có chuyện gì sao ạ? Em uống say, đúng rồi, ai đưa em về vậy? Hay là anh đón em về?"

Từ Cảnh Tu không có ý định giấu giếm, anh phải để cô biết bản thân đã từng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm đến thế nào, không thể lúc nào cũng không có lòng cảnh giác như vậy.

Anh thuật lại từ đầu đến đuôi chuyện tối qua.

Triệu Mộc Thanh không ngờ rằng chuyện lại nghiêm trọng như vậy, nghĩ lại mà sợ, "Tại sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ Kim Liên hận em vì chuyện ở hiệu làm tóc sao? Đổng Khâu cũng không phải người xấu..."

Từ Cảnh Tu gõ ngón tay xuống mặt bàn, "Triệu Mộc Thanh! Xã hội này không giống với những gì em tưởng tượng, nếu dục vọng quá mãnh liệt sẽ có người bí quá hóa liều."

Anh nghiêm túc nhìn cô, "Anh muốn em hứa với anh một chuyện."

Cô lúng túng hỏi, "Chuyện gì ạ?"

"Sau này không được uống rượu, trừ khi có anh ở đó. Bây giờ em nhắc lại lời anh một lần nữa đi."

Triệu Mộc Thanh cũng biết uống rượu hỏng việc nên ngoan ngoãn nói: "Sau này chỉ khi nào có mặt Từ Cảnh Tu em mới được uống rượu."

"Nếu như vi phạm, bị phạt một năm không ăn đồ ăn vặt và đồ cay."

Cô há hốc miệng, "... Như thế nghiêm khắc quá! Một tháng có được không anh?"

Anh mỉm cười nhìn cô.

Triệu Mộc Thanh cười gượng, cô giơ ngón tay, "Ba tháng?" Còn đung đưa người làm nũng.

Từ Cảnh Tu hừ lạnh, "Không nói đúng không? Anh nghĩ buổi chiều phải đi thăm bố mẹ vợ để nghiêm túc thảo luận hình phạt thích đáng."

"Em nói, em nói! Nếu vi phạm sẽ phạt em một năm không ăn đồ ăn vặt và đồ cay." Nếu nói cho bố mẹ biết thì một người sẽ nhai chết cô, người còn lại đánh chết cô.

Từ Cảnh Tu hài lòng xoa đầu cô, "Được rồi, còn một miếng ăn nốt đi."

Thu dọn bát đũa xong, Từ Cảnh Tu gọi điện thoại cho Hứa Duy Kinh.

"Hai người kia sao rồi?"

"Đang ở trong cục cảnh sát!"

"Bình thường tình huống này sẽ xử thế nào?"

"Đây thuộc về hành vi cưỡng hiếp không thành, bình thường đều cân nhắc mức phạt khá nhẹ nhàng, cùng lắm hai ba năm thôi, phần lớn là hai bên đồng ý hòa giải thì mức phạt sẽ càng nhẹ hơn, cô Kim kia cũng không phải lần đầu tiên, lần trước cô ta cưỡng hiếp thành công, chắc cũng nhét cho đối phương không ít tiền nên sau này họ mới rút đơn kiện."

"Anh biết rồi, hôm qua cảm ơn em."

"Còn khách sáo với em làm gì? Anh định thế nào?"

"Giới hạn thấp nhất của anh là hai năm, trong hai năm xảy ra rất nhiều chuyện, ai biết sẽ có chuyện gì. Thời gian vậy là đủ rồi."

"... Vậy cũng được." Hứa Duy Kinh biết rõ hai người kia xui xẻo rồi.

Tối qua, anh ta và anh trai dẫn theo kẻ tình nghi đến cục công an, còn cảm khái rằng chưa từng thấy Từ Cảnh Tu tức giận như vậy bao giờ, lúc cuối vành mắt đỏ lên, anh ta đã biết Từ Cảnh Tu sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.

Kim Liên và Đổng Khâu bị tách ra rồi tạm giam. Kim Liên luôn miệng la lối yêu cầu gọi luật sự của cô ta, bố cô ta phản ứng cũng rất nhanh, nhanh chóng phái luật sư tới.

Ngược lại, Đổng Khâu không có bất kỳ sự chống cự nào, sau khi kể lại mọi chi tiết thì vẫn cúi đầu im lặng không nói gì thêm.

Luật sư Dương mặc âu phục chỉnh tề, anh ta hít một hơi thật sâu đi vào phòng giam, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh ta biện hộ cho Kim Liên.

Kim Liên nhìn thấy luật sư Dương thì lập tức thả lỏng, bố cô ta chỉ có duy nhất một đứa con là cô ta, hơn nữa còn có ông bà ngoại, họ không thể bỏ mặc mà không lo cho cô ta được.

Luật sư Dương mở laptop ra, "Cô nói đi, kể hết chuyện tối qua cho tôi biết."

"Nói cái gì, không phải tối qua họ đã thẩm vấn rồi sao, chính là thế đấy."

"Cô không muốn thanh minh gì sao?"

"Không."

Được rồi, luật sư Dương thầm thở dài, anh ta không nên ôm bất kỳ hy vọng nào.

"Chuyện này thì có cái gì, chẳng phải cuối cùng vẫn chưa làm gì cô ta sao? Chuyện này đơn giản hơn nhiều lần trước! Nếu cô ta còn ầm ĩ, cho cô ta ít tiền là được, dù sao mẹ tôi cũng để lại rất nhiều tiền."

Luật sư Dương thầm khinh thường, không biết mẹ cô ta để lại nhiều tiền thế là thương hay hại cô ta nữa?

Nhưng mà anh ta vẫn vui lòng lấy tiền của người khác.

Cô Kim hất hàm ra lệnh, "Anh mau đưa tôi ra khỏi đây, tôi không muốn ở chỗ này."

"Tôi sẽ cố gắng, tôi còn phải gặp họ nói chuyện xem sao đã."

"Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này anh cũng làm không xong hả? Cô gái kia còn chẳng mất sợi tóc nào!"

"Không đơn giản thế đâu, chắc họ cũng không thèm quan tâm chút tiền này, tôi đã nhìn thấy luật sư của họ, là Hứa Duy Kinh."

"Cái gì? Văn phòng của anh ta tiếp nhận vụ này?"

"Anh ta tự mình phụ trách vụ này."

"Tôi nhớ rồi, tối hôm qua anh ta cũng ở đó, đi cùng Từ Cảnh Tu."

"Tôi biết rồi, chắc hai người này là bạn bè."

Hứa Duy Kinh ra khỏi cục công an, chuẩn bị trở về văn phòng thì bị người ta gọi lại.

Anh ta quay lại, tháo kính râm xuống.

"Luật sư Hứa, tôi có thể nói chuyện với anh không?"

Anh ta nhận ra người này, là luật sư riêng của nhà họ Kim.

"Vì chuyện của Kim Liên sao?"

"Đúng, người thông minh không nói vòng vo, tôi muốn biết chuyện này có thể thương lượng lại không."

"Tôi khuyên anh đừng phí công nữa, sợ rằng cô ta ngồi tù là cái chắc rồi." Nói xong, Hứa Duy Kinh đeo kính lên rồi rời đi.

Luật sư Dương suy nghĩ, đối phương cứng rắn như vậy, anh ta đã nhận loại án này mấy lần, bình thường chỉ cần thương lượng rồi đưa ra một con số là giải quyết được, nói gì đến lần này còn chưa tạo ra tổn thương gì.

Chẳng lẽ cô nàng nhị thế tổ (1) kia chọc phải người không nên chọc? Xem ra anh ta phải cẩn thận kiểm tra lại một chút, không thể để lúc đó lại liên lụy đến mình.

(1) Nhị thế tổ: Dùng để chỉ những người thế hệ trước giàu có và có quyền thế, còn đến thế hệ sau lắm tiền nhiều của nhưng chỉ biết ăn chơi trác táng, sống phóng túc, là loại người vô tích sự khờ khạo.

Văn phòng tổng giám đốc An Khí.

Cận Lãng gọi điện thoại nội bộ cho Từ Cảnh Tu.

"Hugh, cậu có thời gian không?"

"Chuyện gì vậy?"

"Có người nhờ tớ, nói là muốn được gặp cậu."

"Kim Quang Diệu?"

"... Khụ, đúng vậy."

"Không rảnh." Từ Cảnh Tu cúp máy.

Cận Lãng ở tầng 16 hơi xấu hổ nhìn vị giám đốc ngân hàng họ Kim ngồi đối diện.

Kim Quang Diệu cười khổ, "Đúng là gia môn bất hạnh."

Vợ cả ông ta là con gái duy nhất của nhà họ Vương giàu có nổi tiếng ở An Lâm, sức khỏe không tốt nên mất sớm, ông ta bận rộn công việc, gần như gửi con gái ở nhà bố mẹ vợ nên sơ suất trong việc dạy bảo.

Ông bà ngoại của Kim Liên chuyển toàn bộ tình yêu thương dành cho con gái lên cô cháu ngoại này, không chỉ cho cô ta hơn nửa tài sản nhà họ Vương, còn không nỡ đánh chửi một câu, đúng là muốn gì có đó, lần nào gây ra chuyện gì cũng có người đi theo gánh hộ.

Chờ đến khi ông ta phát hiện ra vấn đề, muốn sửa chữa thì cô ta đã bị nuông chiều đến nỗi coi trời bằng vung.

Cận Lãng biết đầu đuôi câu chuyện, anh ta cũng từng nghe vài chuyện hoang đường của cô nàng Kim Liên này.

Không ngờ lần này cô ta lại gây chuyện với Triệu Mộc Thanh, chẳng trách Từ Cảnh Tu không nể tình như vậy.

Từ Cảnh Tu ngồi trong phòng làm việc, nghĩ xem lát nữa tan làm mua gì cho vợ yêu ăn.

Trợ lý gõ cửa đi vào, "Hugh tổng, giám đốc Kim của ngân hàng An Kỳ muốn gặp anh."

Kim Quang Diệu năm mươi mấy tuổi đã đứng ở cửa.

Kim Quang Diệu nhìn kỹ người trẻ tuổi đối diện, "Thật xin lỗi, chú không mời mà tới."

Từ Cảnh Tu im lặng ba giây rồi đứng dậy nói, "Giám đốc Kim, mời ngồi."

Trợ lý đi vào rót nước rồi đóng cửa lại.

"Nếu giám đốc Kim đến vì chuyện của con gái thì cháu cũng không muốn phí lời, cháu sẽ để luật sư ra mặt."

Kim Quang Diệu thở dài trong lòng, lúc luật sư Dương nói cho ông ta biết người bị hại là con dâu Từ Dĩ Thành, ông ta đã biết lần này Kim Liên không thoát được rồi, mình cũng có khả năng sẽ bị liên lụy theo.

Nhưng cuối cùng cũng là con gái mình, ông ta không thể không mặt dày đến xin lỗi người ta.

Kim Quang Diệu đứng lên rồi đột nhiên quỳ xuống, mắt Từ Cảnh Tu giật giật, anh đặt chén trà xuống.

"Giám đốc Kim, chú làm gì vậy?"

"Xin cháu giơ cao đánh khẽ! Chỉ cần cháu buông tha cho con bé, bố mẹ vợ chú sẽ định cư ở nước ngoài, cũng dẫn con bé theo, không bao giờ xuất hiện trước mặt cháu và vợ cháu nữa."

Từ Cảnh Tu cười mỉa, đây là muốn bấu víu vào cảm tình giao hảo ư? Không sai, đúng là khi còn bé anh có gặp giám đốc Kim trong mấy buổi tiệc, khi đó bố anh vẫn chưa lên tỉnh.

Từ Cảnh Tu lạnh lùng nói, "Nói thật với chú, vợ cháu chính là mạng của cháu, nếu ai đụng đến một sợi tóc của cô ấy chính là đụng đến mạng của cháu. Chú nói xem, cháu có nên nhân nhượng không?"

Cơ thể Kim Quang Diệu run lên một cái, bất đắc dĩ đứng lên.

Giọng nói Từ Cảnh Tu trở lại bình thường, "Chú Kim, hôm nay chú đã hạ mình đến đây, cháu cũng không thể không cho chú mặt mũi. Vốn con gái chú phải ngồi tù ba năm, cháu sẽ nói với luật sư giảm xuống còn hai năm thôi, nhưng sau hai năm chú vẫn phải đưa cô ta ra nước ngoài ngay lập tức."

Khóe miệng Kim Quang Diệu khẽ run lên nhưng cũng biết đây là nhượng bộ lớn nhất rồi.

Từ Cảnh Tu bưng chén lên, "Chú Kim, uống trà đi ạ."

Kim Quang Diệu cười khổ cầm chén.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.