Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 472: Độc Vương cốc (4)




Nghe được tiếng Thẩm Mộc Nhiễm, Tô Tử Câm không thể ngồi yên ngó lơ được.

Nghe tiếng khóc nức nở của nàng, Tô Tử Câm cực kì đau lòng.

Tiểu nha đầu đã từng đi theo phía sau nàng, tiểu nha đầu đơn thuần lại thiện lương, bây giờ bởi vì nàng mà biến thành cái dạng này.

Nội tâm Tô Tử Câm làm sao cũng không thể bình tĩnh.

Rất nhanh, Tô Tử Câm vận khinh công, trực tiếp nhảy qua đầm nước đi thẳng đến bên người Thẩm Mộc Nhiễm.

Nàng lấy ra chủy thủ mang bên người, dùng sức cắt sợi dây trên cổ tay Thẩm Mộc Nhiễm, đỡ nàng xuống.

Sau đó lại nhanh chóng bay khỏi chỗ kia.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, hoàn thành cực nhanh trong thời gian ngắn.

Tô Tử Câm đặt Thẩm Mộc Nhiễm xuống, sau đó đẩy hết tất cả cổ trùng trên người nàng ra.

Thẩm Mộc Nhiễm ôm Tô Tử Câm thật chặt, thân thể nhỏ yếu run rẩy, có thể nhìn ra được nàng sợ hãi cực độ.

Rốt cuộc Tô Tử Câm cũng có thể xác định thân ảnh hoang mang rối loạn nàng nhìn thấy ngày đó chính là Thẩm Mộc Nhiễm.

Nhất định là muội ấy đang trốn nhưng sau đó vẫn bị tóm lại.

"Tử Câm ca ca!"

Thẩm Mộc Nhiễm nhào vào trong lòng Tô Tử Câm khóc rống lên, như cảm xúc bị kiềm nén thật lâu, cuối cùng cũng bạo phát.

Nàng khóc rất lớn, cũng rất ủy khuất, giống như một đứa trẻ bị thương.

Chóp mũi Tô Tử Câm đau xót, viền mắt đỏ hồng.

"Hạ Dực Thần đâu? Hắn ở đâu? Hắn không bảo vệ muội thật tốt sao?"

"Tử Câm ca ca, hắn là người xấu, từ khi bắt đầu tất cả đều là âm mưu của hắn!"

Thẩm Mộc Nhiễm khóc không thành tiếng.

"Muội hối hận, muội không nên gọi hắn đến, muội dẫn sói vào nhà, đều là muội... Muội sai... Muội hại huynh..."

Thẩm Mộc Nhiễm vừa khóc vừa liên tục tự trách.

"Tử Câm ca ca, là hắn hạ độc huynh."

Toàn thân Tô Tử Câm run lên, Hạ Dực Thần, quả nhiên là hắn...

"Mộc Nhiễm, thật xin lỗi, ta không nên giao muội cho hắn, ta nghĩ là hắn sẽ đối xử với muội thật tốt. Ta không cho muội hạnh phúc được, ta vốn chỉ muốn muội rời khỏi vòng xoáy kia."

Giọng của Tô Tử Câm cũng khàn khàn theo.

Nàng không lúc nào căm hận chính mình như bây giờ, nàng tự cho là đúng, nàng quyết định sai lầm, nàng hại Thẩm Mộc Nhiễm.

"Tử Câm ca ca, muội không trách huynh, cho tới bây giờ đều không trách huynh."

Thẩm Mộc Nhiễm ngừng thút tha thút thít, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Tử Câm.

Tô Tử Câm vuốt lại đầu tóc nàng, xoa khuôn mặt bẩn thỉu của nàng, trong mắt đều là sự đau lòng.

"Mộc Nhiễm, thật xin lỗi, ta... Ta không có ý định gạt muội..."

Thẩm Mộc Nhiễm lắc đầu, nàng nói: "Huynh đừng nói nữa, huynh vĩnh viễn là Tử Câm ca ca của muội."

"Tại sao? Tại sao đối tốt với ta như vậy?"

Tô Tử Câm cảm giác mình chính là một tên khốn, đã hại một đời của Thẩm Mộc Nhiễm.

"Nếu không phải là huynh, trong buổi tối cung biến đó, Nhiếp Chính Vương đã đưa muội đi lưu đày, có khi chết giữa đường rồi."

Thẩm Mộc Nhiễm hít sâu một hơi, nàng ôm Tô Tử Câm, ôm rất chặt.

"Thật ra một năm trước đó, muội đã biết bí mật của huynh."

Toàn thân Tô Tử Câm cứng đờ, nàng không thể tin nhìn Thẩm Mộc Nhiễm.

"Lúc đó muội rất thương tâm, rất hận, rất đau, rất giãy dụa... Cuối cùng, vẫn yêu huynh."

Thẩm Mộc Nhiễm hít hít mũi.

"May mắn người bên cạnh huynh là muội, nếu đổi thành người khác, một khi gả cho huynh liền sẽ phát hiện, một khi phát hiện, huynh chính là tội khi quân."

Thẩm Mộc Nhiễm kéo vạt áo Tô Tử Câm nói: "Muội vốn muốn gả cho huynh, thay huynh lừa gạt cả đời."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.