Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 35




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần ăn cho trẻ em không nhiều, nhưng hai người ăn hết sáu phần vẫn hơi khó, huống chi Lục Thừa Tư vừa ra viện, Tạ Chiêu thật sự như phụ huynh giám thị anh, không cho anh ăn nhiều: “Anh nếm thử là được rồi, đừng ăn hết.”

Lục Thừa Tư nói: “Vốn một phần này cũng đâu nhiều lắm đâu?”

“Vậy anh cũng không thể ăn hết được, nếu anh đi ăn với tôi lại trở về bệnh viện, vậy Lý tổng sẽ đánh chết tôi mất.”

“…Em suy nghĩ nhiều rồi.” Lục Thừa Tư bóc hamburger ra, cắn một miếng, sau đó khẽ nhíu mày, “Không ngon như trong tưởng tượng của tôi.”

Tạ Chiêu uống một hớp Cocacola, xé gói tương ớt đổ lên khoai tây chiên: “Dù sao cũng so ngon hơn đồ ăn anh thường ăn?”

“Không thể so sánh như thế.” Lục Thừa Tư nhìn khoai tây chiên chấm tương ớt của cô, lại nhìn túi khoai tây chiên của mình, “Vì sao của em là tương ớt, của tôi là tương cà?”

“Vừa rồi tôi tự lấy gói tương ớt.” Tạ Chiêu ăn khoai tây chiên rôm rốp, “Vạn vật đều có thể chấm tương ớt.”

Lục Thừa Tư xé gói tương cà của mình, lấy nửa túi tương ớt còn lại từ chỗ Tạ Chiêu: “Tôi cũng muốn chấm tương ớt.”

Anh nói xong rưới nửa gói tương ớt còn thừa lên khoai tây chiên của mình, Tạ Chiêu nhìn thấy lo lắng: “Anh kiềm chế một chút được không, đã ăn đồ dầu mỡ rồi còn ăn cay, anh không sợ thật à?”

Lục Thừa Tư dũng cảm không sợ: “Bác sĩ đã phê chuẩn cho tôi ra viện, đã nói tôi có thể ăn những thứ này.”

“Bác sĩ cũng không bảo anh làm như vậy.” Tạ Chiêu muốn cướp khoai tây chiên của Lục Thừa Tư, bị Lục Thừa Tư bảo vệ bằng hai tay.

Tạ Chiêu mím môi: “Anh còn rất bảo vệ đồ ăn?”

“Em ăn của em, không đủ bên kia còn có mấy phần chưa bóc kìa.” Lục Thừa Tư cầm một miếng khoai tây chiên phủ tương ớt, đưa vào miệng. Bởi vì thời gian dài ăn quen đồ ăn thanh đạm, cho nên thình lình ăn cay, Lục Thừa Tư vẫn hơi không thích ứng. Lúc mới ăn Tạ Chiêu cảm thấy tương ớt này không cay tẹo nào, nhưng Lục Thừa Tư lại bị kích thích ho khan hai tiếng.

Lần này làm Tạ Chiêu sợ hãi, vội vàng ngồi bên cạnh anh, đưa nước cho anh: “Anh sao rồi? Bị sặc? Uống chút Cocacola đi.”

Cô đưa Cocacola tới miệng Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư đỡ tay cô uống hai hớp, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

“Khá hơn chút nào không?” Tạ Chiêu thấy sắc mặt anh dịu lại, thả Cocacola xuống, vỗ nhè nhẹ lưng anh để anh hít thở dễ dàng hơn. Cô ở rất gần, hô hấp rơi vào sườn cổ Lục Thừa Tư, làm làn da mỏng của anh nổi một lớp da gà, cả người đều phảng phất rung động run một cái.

Tạ Chiêu dừng động tác, nâng mắt nhìn: “Anh sao vậy?”

Mắt Lục Thừa Tư chạm vào ánh mắt của cô, mặt của cô gần trong gang tấc, anh thậm chí có thể đếm rõ lông mi của cô.

Nhịp tim của Lục Thừa Tư cũng nhanh hơn, trái tim hoạt động dữ dội làm anh vô ý thức đưa tay che ngực của mình. Tạ Chiêu cho rằng tim anh lại không thoải mái, cũng nôn nóng đưa tay tới: “Tim anh làm sao vậy? Đập nhanh thế?”

Xong xong, đừng làm tim anh xảy ra cái gì nhé!

“Tôi không sao.” Nhịp tim của Lục Thừa Tư càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dữ dội, anh muốn đẩy Tạ Chiêu ra, Tạ Chiêu lại ngăn tay anh lại.

“Tim anh đập nhanh như vậy còn nói không sao!” Lúc này Tạ Chiêu cũng nôn nóng, “Trên người anh có thuốc không? Nếu không chúng ta mau về bệnh viện đi!”

“Tôi không sao thật mà…”

“Vậy làm sao tim anh đập nhanh như vậy!” Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, “Lỗ tai anh cũng đỏ lên!”

Lục Thừa Tư: “… …”

Anh lại không phản bác được.

Tạ Chiêu cứ như vậy im lặng nhìn anh hai giây, bỗng nhiên đầu óc thông suốt, ý thức được cái gì đó.

Không thể nào không thể nào, không phải Lục Thừa Tư đang hồi hộp ngượng ngùng chứ?

…Không phải anh thích mình chứ??!

Tạ Chiêu sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bỗng nhiên bắn khỏi người Lục Thừa Tư, ngồi về vị trí của mình.

Sau khi hơi thở của cô rời xa, trái tim của Lục Thừa Tư dần dần bình tĩnh lại, anh ho khẽ một tiếng, đánh vỡ sự xấu hổ bất ngờ giữa hai người: “Ờ thì, vừa rồi tôi chưa chuẩn bị tâm lý, cho nên mới bị sặc tương ớt.”

“A, ờ…” Tạ Chiêu hàm hồ đáp hai tiếng, giơ tay cầm Cocacola lạnh bên cạnh uống mấy hớp.

Cứu mạng, vì sao tim cô cũng đập nhanh thế này!

Sau khi uống hơn một nửa cốc Cocacola lạnh vào trong bụng, Tạ Chiêu rốt cuộc tỉnh táo hơn chút, hai người yên lặng ăn hết một phần đồ ăn cho trẻ em, đóng gói mấy phần còn mang về: “Tôi mang một ít đồ ăn này về, những đồ chơi này của anh.”

“Ừ.”

“Vậy… Tôi đưa anh về trang viên nhé?”

Mắt Lục Thừa Tư giật giật, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không cần, mấy người Triệu Khoan đi đằng sau chúng ta, bọn họ đưa tôi về nhà là được rồi.”

“Ờ, vậy được.”

“Em về nhà nghỉ ngơi sớm đi, trong khoảng thời gian này em cũng vất vả rồi.” Khoảng thời gian anh nằm viện, mỗi ngày Tạ Chiêu đều sẽ đến bệnh viện thăm bệnh. Thật ra dựa theo hứa hẹn giữa cô và mẹ anh lúc trước, hợp đồng giữa hai người đã kết thúc, cô không cần phải làm như thế.

Lúc Lục Thừa Tư nằm viện cũng đề cập với cô một lần, Tạ Chiêu nói cô đang phục vụ hậu mãi năm sao.

“Đúng rồi, ” Tạ Chiêu ôm một túi đồ ăn lớn, cùng Lục Thừa Tư đi về phía bãi đỗ xe, “Trước sức khỏe anh luôn không tốt, có phải cũng không thi bằng lái?”

“Ừ, nhưng về sau tôi chuẩn bị thi bằng lái trước.”

Tạ Chiêu nghĩ ngợi: “Thật ra cũng không cần thiết, dù sao anh đi ra ngoài cũng có tài xế.”

“Bản thân có bằng lái vẫn tiện hơn.”

“Cũng phải, anh thông minh như vậy, chắc chắn tùy tiện kiểm tra là qua thôi.” Tạ Chiêu đi đến trước xe của mình, dừng lại, “Vậy tôi đi trước, mấy người Triệu Khoan đâu?”

Giống như trả lời câu hỏi của cô, trong ga-ra truyền đến hai tiếng còi, tài xế Tiêu lái xe từ đằng sau tới.

Xe đi đến bên cạnh Lục Thừa Tư thì dừng lại, Triệu Khoan bước từ trên xe xuống, mở cửa xe cho Lục Thừa Tư: “Cậu chủ.”

“Ừ.” Lục Thừa Tư gật đầu, nói với Tạ Chiêu, “Em đi trước đi.”

“Được.” Tạ Chiêu mở cửa xe ngồi lên xe của mình, đặt đồ ăn ở ghế lái phụ rồi lái xe ra ngoài. Xe của Lục Thừa Tư yên lặng đi theo sau cô, Lục Thừa Tư nhìn đuôi xe của cô, không biết đang suy nghĩ gì.

Tạ Chiêu nhìn gương chiếu hậu, thấy xe của Lục Thừa Tư đi sang một hướng khác mới thở phào một hơi. Ài không đúng, cô đang khẩn trương cái gì? Hơn nữa lại còn là với xe của Lục Thừa Tư.

Cô khẽ vỗ vỗ mặt mình, bắt bản thân chuyên tâm lái xe, đừng suy nghĩ những chuyện không đâu.

Về đến nhà, cô nhìn bốn phần ăn cho trẻ em mà mình mang về có chút sầu. Tuy nói trong khu chung cư có không ít trẻ con, nhưng đoán chừng phụ huynh nhà người ta có thể sẽ không muốn, dù sao bây giờ mọi người đều rất cẩn thận. Cô nghĩ ngợi, bày bốn phần ăn cho trẻ em ra, chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè.

“Buổi trưa đi ăn phần ăn cho trẻ em với “bạn nhỏ” trong nhà, vì tập hợp đủ một bộ đồ chơi cho “nó” nên gọi sáu phần Hiện giờ còn lại nhiều thế này, bạn lớn nào muốn ăn hoan nghênh tới cửa tự rước .“

Bình luận liên tiếp xuất hiện.

“Người đẹp gửi địa chỉ cái .”

“! Hôm nay tui ở bên ngoài, bỏ qua cơ hội phú bà cho đồ ăn rồi! Huhuhu”

“Tui thấy chú con bên cạnh bàn, hình như nó rất muốn ăn, cho nó ăn đi .”

“A, cho nên trưa nay cháu với Tiểu Tư đi ăn phần ăn cho trẻ em hả?”

Tạ Chiêu: “…”

Xin lỗi Lục Thừa Tư, hình như tôi quên chặn mẹ anh rồi.

Trên đường trở về, Lục Thừa Tư cũng lướt đến bài đăng này của Tạ Chiêu, sau đó nhìn thấy bình luận của mẹ mình.

Lục Thừa Tư: “…”

Chủ tịch Lý biết, nói không chừng ngày mai toàn bộ tập đoàn đều có thể biết chuyện này.

Trước tiên anh gọi điện thoại cho Lý Tuyền bảo bà không nên nói chuyện này với người khác.

Lý Tuyền ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Biết rồi, nhưng mà mẹ không ngờ hoá ra Tiểu Tư còn chưa hết tính trẻ con như thế. Phần ăn cho trẻ em ngon không?”

“…” Anh không muốn trả lời.

“Mặc dù mẹ có thể hiểu được tâm trạng của con, nhưng trước mặt cô Tạ, con biểu hiện ngây thơ như vậy hình như không tốt lắm, có lẽ cô ấy thích chàng trai trưởng thành đáng tin.” Lý Tuyền thở dài, “Lần sau muốn ăn phần ăn cho trẻ em thì nói với mẹ, mẹ đi cùng con.”

Lục Thừa Tư: “…”

Không có lần sau.

Lục Thừa Tư cúp điện thoại, lại gửi một mặt cười cho Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu: Ha ha ha ha xin lỗi mờ, tôi không cố ý đâu thật đấy!

Lục Thừa Tư:

Lục Thừa Tư: Em cảm thấy tôi là bạn nhỏ?

Tạ Chiêu: Chỉ là ví von thôi, chẳng lẽ anh hi vọng tôi nói tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm?

Tạ Chiêu: Tôi sợ ảnh hưởng giá cổ phiếu của các anh a ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Lục Thừa Tư: …

Anh không tiếp tục trả lời tin nhắn, một mình Tạ Chiêu ở đầu kia cười một lát, lại nghĩ tới lúc ở cửa hàng thức ăn nhanh, tim Lục Thừa Tư đập thình thịch.

Cô không cười được, nếu Lục Thừa Tư thích cô thật làm sao bây giờ?

… Có phải vấn đề này của cô hơi khoe khoang khiêm tốn rồi không?

Bình luận ở vòng bạn bè của Tạ Chiêu còn đang tăng thêm, Cố Chi Chi nói muốn dẫn Đường Hàm tới ăn phần ăn cho trẻ em, Tạ Chiêu lập tức xoá bài trước, đăng bài mới.

“Phần ăn cho trẻ em đã có người nhận rồi, kính xin chờ mong lần sau [đầu chó]”

Mặc dù trong lúc đoàn làm phim “Tình Sắc Nhập Thanh Sơn” quay chụp bị cháy hai lần, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi đóng máy. Sau vụ cháy lần trước, đạo diễn đặc biệt dẫn cả đoàn làm phim tới miếu lễ bái, sợ về sau quay chụp còn gặp chuyện.

“Đây cũng là lần đầu mình gặp chuyện này ở đoàn làm phim, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ.” Đường Hàm ngồi trong nhà Tạ Chiêu, vừa ăn phần ăn cho trẻ em, vừa trò chuyện với các cô.

Cố Chi Chi cầm miếng khoai tây chiên, trấn an cô ấy: “Không sao, nghĩ tích cực lên, nói không chừng đây là biểu thị phim của các cậu sẽ hot đấy?”

“Nhà sản xuất cũng nói như vậy.” Đường Hàm cầm miếng gà McNuggets, “Nhưng trước đó mình cũng không biết, Lục tổng còn đầu tư bộ phim này.”

“Nói đến Lục tổng…” Cố Chi Chi quay đầu về phía Tạ Chiêu, “Hai người các cậu tiến triển đến bước nào rồi?”

“A?” Tạ Chiêu ngồi trên sàn nhà vuốt lông chó, giả bộ mờ mịt, “Cái gì bước nào rồi?”

“Ít diễn với mình đi.” Con mắt Cố Chi Chi sáng như tuyết nhìn chằm chằm cô, “Mình đã nghe Đường Hàm nói, lúc ấy tại đám cháy, là Lục tổng cứu cậu ra. Bản thân anh ấy là một bệnh nhân, ngay cả mạng cũng không cần mà đi cứu cậu? Cậu nói các cậu không có gian tình chính cậu tin không?”

“…” Trước đó Tạ Chiêu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, một mặt là cô vốn không nghĩ đến phương diện này, một mặt khác, lúc ấy Lục Thừa Tư làm phẫu thuật, cô cũng không nghĩ tới cái này, thế nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, Cố Chi Chi nói như thế, cô thật sự bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Thật ra lúc đó rất nguy hiểm, nhưng hiện trường không phải chỉ có một mình Lục Thừa Tư, đại khái anh có thể chờ mấy người Triệu Khoan mang bình chữa cháy tới, trước sau cũng sẽ không chậm trễ quá lâu. Nhưng anh lại lựa chọn cách nguy hiểm nhất với mình, bây giờ suy nghĩ lại, thật ra những lời anh nói trước khi phẫu thuật cũng rất mập mờ…

“Nghĩ gì thế?” Cố Chi Chi vỗ tay bốp một cái trước mặt cô, “Tra hỏi cậu đấy, đừng nghĩ lừa dối quá cửa.”

Tạ Chiêu ngước mắt nhìn cô ấy, hơi ngồi thẳng người: “Không phải, cậu thật sự cảm thấy Lục Thừa Tư sẽ thích mình ư?”

Cố Chi Chi nói: “Cái này đâu đến lượt mình cảm thấy hay không, chính anh ấy biểu hiện ra là có mờ ám rồi!”

“…” Tạ Chiêu im lặng suy nghĩ, “Thế nhưng, anh ấy thích cái gì ở mình? Mặc dù mình xinh đẹp, lại có tài, tốt bụng, còn biết kiếm tiền, nhưng anh ấy thích cái gì ở mình chứ?”

Cố Chi Chi: “…”

Đường Hàm: “…”

Rất muốn đánh cô.

“A, mình hiểu rồi.” Tạ Chiêu nói, “Từ nhỏ sức khỏe anh ấy không tốt, vốn không tiếp xúc với mấy cô gái, mình có thể là cô gái mà anh ấy tiếp xúc nhiều nhất ngoài mẹ anh ấy và người giúp việc, cho nên anh ấy sinh ra tình cảm khác biệt đối với mình.”

Tạ Chiêu càng nói càng cảm thấy phân tích của mình cực kì có lý: “Nhưng bây giờ sức khỏe của anh ấy đã tốt, anh ấy ưu tú như vậy, cho dù không có hào quang tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm, chỉ dựa vào gương mặt kia đã có thể hấp dẫn rất nhiều phụ nữ? Đến lúc đó anh ấy gặp nhiều ong bướm, chắc chắn sẽ không thích mình nữa.”

Cố Chi Chi và Đường Hàm nhìn nhau, cũng nhao nhao gật đầu: “Cậu nói hình như hơi có lý.”

“Đúng không.” Tạ Chiêu nhíu mày, bỗng nhiên vỗ bắp đùi của mình, “Đậu, đàn ông tồi!”

“Gâu gâu!”

Cố Chi Chi: “…”

Nói như thế nào đây, cô Tạ không hổ là biên kịch ưu tú, chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình có thể sống một cuộc đời đặc sắc.

Đường Hàm nói: “Chưa chắc, mình thấy lúc ấy Lục tổng không muốn sống xông tới, trợ lý của anh ấy muốn cản cũng không cản được. Hẳn anh ấy không phải là người nông cạn vậy đâu.”

Cố Chi Chi ở bên cạnh phụ họa: “Mình cũng thấy thế, hơn nữa cho dù anh ấy giống như cậu phân tích, vậy cậu hẹn hò với anh ấy một thời gian cũng không lỗ. Người trẻ tuổi, không nên sợ đầu sợ đuôi, tận hưởng niềm vui trước mắt đi.”

Tạ Chiêu nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy: “Cậu nói như thế, cậu đã ra tay với anh đẹp trai cậu thích chưa?”

Cố Chi Chi: “…”

“Mình thấy, hiện giờ mấu chốt không phải Lục tổng có cảm giác gì với cậu, mà là cậu có cảm giác gì với Lục tổng?”

“Đúng đúng, ” Cố Chi Chi liên tục gật đầu phụ họa, “Đường Hàm nói không sai, mấu chốt là cậu có ý đó với anh ấy không?”

“Cái này…” Tạ Chiêu khó xử nhíu mày, “Mình cũng không rõ lắm.”

Mặc dù hôm nay tim cô đập hơi nhanh thật, nhưng đó là bởi vì đối phương là Lục Thừa Tư, giai đẹp bày trước mặt, liều mạng phát ra hormone, tim cô đập nhanh hơn cũng là phản ứng bình thường.

Đường Hàm nói với Cố Chi Chi: “Mình thấy cậu ấy thích Lục tổng đấy, cậu không thấy, lúc ấy Lục tổng được xe cứu thương đưa đi, cậu ấy mất hồn mất vía, một mực ngồi chỗ ấy khóc, khuyên cũng không khuyên nổi.”

Cố Chi Chi chớp mắt mấy cái: “Hai người bọn họ ở đó diễn phim thần tượng à?”

Tạ Chiêu: “…”

Đường Hàm cười hai tiếng, lại hơi xoắn xuýt: “Nhưng mà mình cảm thấy hình như cảnh sát Sở đối với cậu ấy cũng không tầm thường… A, người phụ nữ đáng ghét, đồng thời quyến rũ hai trai đẹp!”

Tạ Chiêu: “…”

“Chú ý thái độ của cậu, đồng chí Đường Hàm.” Tạ Chiêu chọc tay lên gà McNuggets, “Gà McNuggets mà cậu đang ăn là mình mua đấy.”

Đường Hàm ho hai tiếng, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Đúng rồi, không phải lúc trước cậu coi trọng Trình Đình sao, cô ấy vào đoàn làm phim các cậu chưa?”

“Vào rồi, Thi tổng nhìn hồ sơ về cô ấy, cảm thấy cũng không tệ lắm.” Tạ Chiêu cảm thán, “Lần này Trình Đình đại nạn không chết, tất có phúc về sau.”

Cố Chi Chi nói: “Đúng rồi, không phải Thi tổng nói cuối tuần có tiệc rượu trong giới ư, cậu muốn đi không?”

“Muốn đi, bây giờ đoàn làm phim đã vào giai đoạn chuẩn bị sau cùng, cũng sắp khởi động máy rồi.” Tạ Chiêu vừa nói vừa hơi lo lắng, “Nhưng mà cuối tuần mình còn có hội ký sách, không biết có trùng thời gian không.”

Cuốn tiểu thuyết từng được xuất bản lúc trước của cô gần đây tái bản, nhà xuất bản đặc biệt tổ chức hội ký sách cho cô, địa điểm ngay tại trung tâm thương mại Tinh Quang. Thời gian ký sách đã được quyết định rồi, nhưng thời gian bữa tiệc còn chưa có quyết định cuối cùng, cũng không biết có trùng không.

Đến lúc đó rồi tính.

Mấy người ở nhà Tạ Chiêu chơi cả buổi chiều, buổi tối cùng ra ngoài ăn lẩu rồi ai về nhà nấy.

Tạ Chiêu đăng ảnh ăn lẩu lên vòng bạn bè, lại bị Lục Thừa Tư bắt quả tang.

Lục Thừa Tư: Em lại lén tôi đi ăn lẩu

Tạ Chiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Tạ Chiêu: Vậy anh nghĩ kỹ bữa tiếp theo muốn ăn cái gì chưa?

Lục Thừa Tư ngồi trong phòng, đầu giường trưng bày bộ đồ chơi hoàn chỉnh có được từ phần ăn cho trẻ em hôm nay. Anh khẽ chọc mặt búp bê màu hồng, mở miệng nói với Tạ Chiêu: “Tôi nghĩ, tôi tới nhà em ăn cơm.”

“A?” Lại còn lựa chọn này sao?

“Tôi cho rằng anh muốn đi ăn tôm hùm chua cay.”

“Tôm hùm chua cay ăn khi nào cũng được.” Lúc này Lục Thừa Tư cũng không sốt ruột, “Nhưng mà tôi hơi nhớ Thịt Ba Chỉ, cho nên muốn đi qua thăm nó.”

“Thế à.” Tạ Chiêu cảm thấy lý do này hợp lý, gật đầu nói, “Được, vậy anh muốn ăn cái gì, để tôi đi mua đồ ăn trước.”

Lục Thừa Tư nghĩ ngợi, nói với cô: “Trong khu chung cư của em có cửa hàng giá rẻ đúng không? Không thì ngày mai chờ tôi tới, chúng ta cùng đi mua.”

“Cũng được.” Tạ Chiêu nói, “Nhưng mà ngày mai chưa chắc bà Quách sẽ làm thịt chiên giòn đâu.”

Lục Thừa Tư nhướng môi, im lặng nở nụ cười: “Không sao, chờ lần sau bà ấy làm, em lại thông báo cho tôi là được rồi, tôi không ngại đi thêm lần nữa.”

“…” A, là ai đã từng nói mấy lời chỉ là ham muốn ăn uống thôi ấy nhỉ? Bây giờ vì ăn ngược lại là chịu khó đi lắm nha.

“Cứ quyết định như vậy đi, sáng sớm ngày mai tôi đến nhà tìm em.”

“A…” Tạ Chiêu ở đầu bên kia điện thoại gật đầu, “Nhưng mà tôi hơi tò mò, anh nói anh đã ra viện rồi, anh không cần tới công ty làm việc ư?”

Lục Thừa Tư cười nhạt: “Không vội, em yên tâm đi, cổ phiếu của em sẽ không rớt đâu.”

“…” A, vậy thật đúng là làm cho người ta yên tâm.

“Vậy em đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Không biết có phải ảo giác của Tạ Chiêu hay không, hình như giọng nói của Lục Thừa Tư cực kì dịu dàng, buổi tối yên tĩnh nghe anh nói ngủ ngon, từng âm tiết kia dường như mang theo dòng điện, phá lệ lay động lòng người.

Nhịp tim Tạ Chiêu vì tiếng ngủ ngon của anh mà đập nhanh, trước hôm nay, rõ ràng cô không như thế!

“Ngủ ngon!” Tạ Chiêu giống như sợ đầu bên kia điện thoại có quái thú, nhanh chóng cúp máy. Cô ném điện thoại qua một bên, hai tay đặt lên tim của mình. Trái tim đập thình thịch không ngừng, hôm nay cô cũng từng nghe âm thanh này từ tim của Lục Thừa Tư.

“A a a a không thể nghĩ nữa!” Tạ Chiêu ngã xuống giường, vùi mặt vào trong gối. Có phải Lục Thừa Tư sử dụng pháp thuật gì với cô hay không, bằng không làm sao cô lại đột nhiên biến thành như vậy chứ!

“Gâu gâu gâu.” Có lẽ phát hiện suy nghĩ của Tạ Chiêu rối loạn, Thịt Ba Chỉ bò từ trong ổ chó ra, ngồi xổm bên giường gọi Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu chuyển đến mép giường, duỗi một cái tay xoa đầu nó: “Vẫn là chó đáng tin hơn.”

“Gâu!” Thịt Ba Chỉ vẫy vẫy đuôi, giống như đang an ủi cô.

“Được rồi, đi ngủ đi Thịt Ba Chỉ, tao cũng ngủ đây.”

“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ giống như nghe hiểu lời cô, ngoan ngoãn trở lại ổ nhỏ của nó đi ngủ. Tạ Chiêu tắt đèn, cũng nhắm mắt lại.

Vốn cho rằng ngủ thiếp đi có thể thoát khỏi Lục Thừa Tư, không nghĩ tới anh lại chạy tới giấc mơ của cô, còn cười với cô nữa. Hai người bọn họ nằm trên đồng cỏ, đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, nhưng con mắt đẫm ý cười của Lục Thừa Tư còn sáng hơn ngôi sao trên bầu trời.

Tạ Chiêu nhớ, lần đầu tiên cô trông thấy anh, ánh mắt của anh sắc bén làm người ta sợ hãi, bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng quyến rũ như vậy?

Thế nhưng, thật là đẹp.

Ở trong mơ, Tạ Chiêu không tự giác cong khóe miệng.

Sáng hôm sau cô bị chuông điện thoại đánh thức, Thịt Ba Chỉ trong phòng sủa gâu gâu, Tạ Chiêu mơ màng mò điện thoại di động của mình, hai mắt chưa nỡ mở ra: “Alo…”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ êm tai: “Quả nhiên em còn chưa rời giường, bây giờ tôi xuất phát từ trang viên, đặc biệt gọi điện thoại tới nhắc nhở em.”

Giọng nói của Lục Thừa Tư làm Tạ Chiêu tỉnh táo lại, cô xoa tóc ngồi dậy, lên tiếng: “Ồ… Tôi tỉnh rồi.”

“Gâu gâu!”

“Tôi nghe thấy tiếng Thịt Ba Chỉ, có phải nó cũng nhớ tôi không?”

“Chắc vậy, lúc ở trang viên nó rất thích anh mà.”

“Nó rất tinh mắt.”

Tạ Chiêu: “…”

“Tôi đi rửa mặt, không nói với anh nữa.” Tạ Chiêu cúp máy, xỏ dép lê đi vào phòng vệ sinh.

Cô vệ sinh cá nhân xong, trang điểm nhẹ nhàng như ngày thường, liền nghe thấy tiếng camera chuông cửa vang lên. Cô chạy tới thả Lục Thừa Tư vào, còn lấy đôi dép lê anh đi lần trước ra.

A, đây đã là lần thứ hai Lục Thừa Tư đến nhà cô rồi?

…Cô không có bạn khác giới, Lục Thừa Tư là người duy nhất từng tới nhà cô.

“Gâu gâu gâu.” Trước khi Lục Thừa Tư gõ cửa, Thịt Ba Chỉ giống như ngửi thấy mùi của anh, vui sướng chạy tới cửa ra vào, giơ móng vuốt cào cửa. Lúc Tạ Chiêu đi qua mở cửa ra, vừa vặn trông thấy Lục Thừa Tư đi từ thang máy tới.

“Mang bữa sáng cho em.” Lục Thừa Tư cầm một bình giữ nhiệt tinh xảo, xem xét chính là anh mang từ trang viên tới.

“A cảm ơn.” Tạ Chiêu nhận lấy bình giữ nhiệt, “Đây là phòng bếp làm?”

“Ừm, hai loại cháo mà em thích nhất lúc trước.” Lục Thừa Tư vừa nói vừa thay dép lê ở cửa rồi đi vào. Thịt Ba Chỉ vẫn luôn chạy quanh chân của anh, Lục Thừa Tư cười cúi người, xoa người nó: “Thịt Ba Chỉ, nhớ tao không?”

“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ bị anh xoa rất dễ chịu, cái đuôi liều mạng đong đưa.

Cửa phòng đối diện bỗng nhiên mở ra, bà Quách nhô nửa người từ trong nhà ra, trông thấy Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu thì nở nụ cười: “Cô Tạ, bạn trai cháu lại tới chơi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.