Công Tử Truy Thê Hỏa Táng

Chương 9: Ta không chuẩn bị tốt……




Ôn Minh Lan hơi cúi đầu, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, mười ngón tay bất an cuộn lại, đang muốn mở miệng thanh minh, Tô Trạch đã sớm chắp tay cười nhạt: “Làm cho chư vị đại ca chê cười.”

Quân lính cười lớn hơn.

Ôn Minh Lan ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trạch.

Vì sao công tử không phủ nhận?

Kỳ Huyên ôm tay dựa nghiêng bên cạnh xe ngựa, lạnh lùng cười nhạo: “Ngược lại còn có chút lương tâm.”

Trong thành không có khách, người không nhiều lắm, phòng trống ngược lại không ít, người trong thành nghe thấy mấy người bọn họ muốn tìm chỗ dừng chân, rất nhanh liền nhiệt tình giúp bọn họ tìm một tam hợp viện đã sớm không có người ở.

“Trong thành chúng ta phần lớn đều là gia quyến của quân đóng giữ.” Phụ nhân dừng một chút, cười tủm tỉm nhìn Ôn Minh Lan cùng Tô Trạch, “Tình cảm của tiểu nương tử cùng lang quân thật tốt, tuổi còn trẻ liền bồi hắn đến biên quan chịu khổ, lang quân phải quý trọng đó nha.”

Hai gò má của Ôn Minh Lan ửng đỏ, có chút khó xử.

Muốn mở miệng thanh minh, Tô Trạch cũng không mặn mà ừ một tiếng.

Trái tim nàng đập mạnh, không dám tin ngẩng đầu lên.

Mặt thiếu niên không chút thay đổi, đọc không ra hỉ nộ gì.

Tô Trạch muốn vào quân doanh báo danh, giao Ôn Minh Lan cho Kỳ Huyên cùng thị vệ Ôn gia, liền muốn rời đi.

Ôn Minh Lan gọi hắn lại.

“Chuyện gì?” Hắn dừng lại, dường như không có ý định quay lại.

Thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp chiếu vào cửa lớn trước mặt hắn, ánh nắng loang lổ rơi trên người hắn, nhiễm một vầng sáng dịu dàng, tuy đơn giản như áo bào trắng, mặc ra một thân khí chất bất phàm.

Hắn trông rất đẹp.

“Ngài vì sao…” Ôn Minh Lan tim đập như trống, há miệng thở ra sương trắng, “Không phủ nhận?”

Thanh âm của nàng rất nhẹ rất mềm mại, trong lúc dồn dập mang theo sự cẩn thận.

Tô Trạch mắt phượng hẹp dài trầm xuống, khí thế hơi lạnh lẽo, xoay người nhìn nàng: “Ngươi không phải muốn lấy lương thư sao?”

Ôn Minh Lan hơi mở to mắt, đôi mắt đẹp rực rỡ hiện lên hoang mang, khí chất quanh thân giống như người của nàng, đặc biệt thuần túy sạch sẽ, ôn nhu mà lại ngọt ngào, khiến người ta bất giác sinh ra hảo cảm, muốn tới gần.

Tô Trạch im lặng nhìn nàng, giống như đang phán đoán rốt cuộc nàng đang giả ngu hay thật sự không hiểu, một lúc lâu sau, nhếch môi cười khẽ: “Cô nương nhà ngươi an bài ngươi tới tìm ta, nhưng cũng không nói gì với ngươi à? Ngươi cái gì cũng không biết, cứ chạy tới như vậy, còn suýt nữa mất mạng?”

Thiếu nữ dung mạo diễm lệ không tầm thường, bởi vì bệnh nặng đã lâu, nên trên da càng lộ ra vẻ bị sương tuyết ức hiếp, dáng người mảnh khảnh, liễu yếu như gió.

Nàng vốn là tiểu mỹ nhân câu hồn, hiện giờ ốm yếu chống nạng, ánh mắt sáng ngời, khi ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt dịu dàng không hiểu sao lại thêm vài phần quyến rũ.

Không phấn trang điểm, nhưng đẹp theo một cách khác.

Tô Trạch không dấu vết nghiêng mắt, điều chỉnh cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Bị bán cũng không biết, nói chính là loại người như ngươi.”

Hắn từ trong vải bọc đồ lấy ra một phong thư, sải bước đi tới trước mặt nàng, nhét vào trong tay nàng, cũng không quay đầu lại rời đi.

Bức thư này là lúc trước Ôn Minh Lan tự tay giao cho hắn.

Chính Ôn Sơ Ngữ tự tay viết.

Thanh âm của Tô Trạch từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, Ôn Minh Lan không nghe ra cảm xúc của hắn, nhưng hiểu tiểu công tử đang mắng nàng ngu xuẩn.

Nàng cảm thấy ủy khuất khó hiểu, kinh ngạc mở phong thư ra, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Kỳ Huyên theo phụ nhân dẫn bọn họ tới đây làm quen xung quanh với mọi người trong thành, lúc trở về thấy Ôn Minh Lan kinh ngạc ngồi ở trước bàn gỗ bụi bặm, lông mày nhíu lại.

Mấy người thị vệ Ôn gia đi theo phía sau, trong tay tất cả đều là dụng cụ quét dọn.

Mọi người không nói một lời nào vào phòng, yên lặng quét dọn.

Ôn Minh Lan vẫn không nhúc nhích.

“Lại làm sao vậy?” Trong tay Kỳ Huyên cũng mang theo một thùng nước và giẻ lau, một bên lau bàn gỗ trước mắt nàng, một bên tức giận hỏi.

“Có phải các ngươi đều cảm thấy ta rất ngốc đúng không?” Ôn Minh Lan vốn là muốn nói ngu xuẩn, nhưng không muốn mắng mình như vậy.

Nói xong, nàng thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn lướt qua, giống như là sợ bị bọn thị vệ đang quét dọn trong phòng nghe thấy.

Kỳ Huyên cười nhạo: “Ngươi không ngốc thì ai ngốc?”

Ôn Minh Lan ỉu xìu rũ mắt xuống, gắt gao nhìn ngón tay mình, tóc mái dài che đi đôi mắt đẹp, thoạt nhìn đáng thương, chọc lòng người thương xót.

Kỳ Huyên người này tính tình cổ quái, lại không biết cách nào đối xử với mỹ nhân, thấy bộ dáng ỉu xìu của nàng, nghiến răng: “Nhưng ngốc thì thế nào? Con người cả đời này, ai chưa từng ngốc, huống chi…”

Hắn đem giẻ lau bẩn ném vào trong thùng nước chà xát: “Ngươi bây giờ biết mình ngốc, còn không tính là quá ngốc, ít nhất xem như Trạng Nguyên lang ngốc, chờ một chút, Trạng Nguyên có thể quá đề cao ngươi.”

Hắn đột nhiên “chậc” một tiếng, kì quái cười: “Rất nhiều là Thám Hoa lang?”

“…” Nói cái gì vậy.

Ôn Minh Lan vốn uể oải khổ sở muốn chết, nghe thấy Kỳ Huyên nói lung tung, không hiểu sao lại nở nụ cười.

Thiếu nữ cười rộ lên, dường như có ánh mặt trời chiếu xuống, khiến lòng người đều ấm áp.

Kỳ Huyên nhìn mà hoa mắt, trong lòng không hiểu sao rung động.

Trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn đoạt lấy tiểu cô nương ngoan ngoãn này.

Ném giẻ lau trong tay một cái, hắn hơi cúi người lại gần nàng, cợt nhả hỏi: “Tiểu Minh Lan, bộ dạng của ta cũng không kém tên họ Tô kia, ngươi có muốn suy nghĩ một chút về ta không?”

Lời nói phong lưu phóng đãng thành công thu hút được tiểu cô nương đầy khinh bỉ ghét bỏ một cái.

Ôn Minh Lan hơi dựa vào phía sau, cau mày kéo dài khoảng cách với hắn.

Kỳ Huyên lắc đầu bật cười, không trêu chọc nàng nữa, cầm giẻ lau trong thùng dùng sức vắt khô, lần nữa lắc đầu lau bàn ghế.

Tô Trạch trở thành tiểu binh tốt thủ cửa thành, sau khi Kỳ Huyên biết được thiếu chút nữa cười điên.

Tuy rằng hắn chỉ là du y, nhưng biết một chút những thế gia huân quý ở kinh thành, biết Tô Trạch vốn đã lên Hữu thị lang Binh bộ rồi đi tới biên quan, thế mà muốn bắt đầu từ binh tốt thủ thành, ban đêm còn phải lên tường thành canh gác, trong lòng sảng khoái khó nén.

Kỳ Huyên vốn tưởng rằng Tô tiểu công tử từ nhỏ được nuông chiều, ngày hưu mộc trở về thì sắc mặt khẳng định sẽ rất thối, không nghĩ tới Tô Trạch vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh kia, tựa hồ ở nơi khổ hàn này cũng không tra tấn hắn một chút.

Chỉ là khi hắn nhìn thấy Tô Trạch trực tiếp đi vào phòng Ôn Minh Lan thay y phục nghỉ ngơi, rất nhanh liền cười không nổi.

Trước bàn ăn, Kỳ Huyên vẻ mặt cổ quái, quay đầu hỏi Ôn Minh Lan: “Tại sao hắn lại vào phòng ngươi?”

Tô Trạch thay thường phục đi ra, một thân trắng, quả nhiên là gió mát trăng sáng.

Nghe thấy Kỳ Huyên hỏi, mặt không đổi sắc nói: “Nàng ta là người của ta, hầu hạ ta, ở chung ngủ chung với ta, làm sao vậy?”

Khi Tô Trạch đưa thư cho Ôn Minh Lan, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, mặc dù như thế, nhưng nghe thấy lời của tiểu công tử, vành tai vẫn không khống chế được mà nóng lên.

Trong lòng lại hơi co rút đau đớn và trống rỗng.

Nàng chỉ là thay cô nương hầu hạ công tử, chỉ là thay cô nương làm bạn với công tử, nàng cũng chỉ là cái bóng của cô nương.

Ôn Minh Lan không cách nào lý giải vì sao cô nương lại đưa ra quyết định như vậy, làm ra yêu cầu như vậy, cuối cùng cũng hiểu được vì sao lúc trước Tô Trạch đọc phong thư xong thì không chút lưu tình cự tuyệt nàng.

Thật vớ vấn.

Ôn Minh Lan chính xác nghĩ tới, nếu công tử thật sự muốn mình, như vậy nàng nhất định đi theo bên cạnh hắn, cho dù cả đời chỉ có thể làm di nương cũng tốt.

Nhưng bây giờ thì không rồi.

Tuy rằng nàng vô cùng thích Tô Trạch, nhưng không thể chịu đựng được mình bị coi là người thay thế cho cô nương.

Nàng không muốn.

Nàng không muốn sống như thế này.

Nàng không thể, lại thích công tử nữa.

Vẻ mặt Kỳ Huyên kiểu “Ngươi đang đùa ta à?”, một lúc lâu sau, mới tỉnh táo lại, buồn cười hỏi: “Ý ngươi là sao? Cuối cùng ngươi cũng quyết định thu nhận người rồi à? Tiểu Minh Lan sau này sẽ đi theo ngươi, không cần đi rồi? Sau này hồi kinh cho nàng danh phận?”

Tô Trạch không có bất kỳ lời giải thích nào, ngồi đến trước bàn bày đầy thức ăn, bưng bát ăn cơm lên.

Những món ăn này đều do Ôn Minh Lan làm, trước kia nàng không biết nấu ăn, những thứ này đều học từ A Liên thẩm cách vách, A Liên thẩm chính là phụ nhân lúc trước dẫn bọn họ đến Tam Hợp viện.

Ôn Minh Lan biết rõ mình không thể thích Tô Trạch nữa, nhưng lại nhịn không được hỏi: “Ăn ngon không?”

Nàng từ nhỏ đã thông minh hơn hài tử khác, học cái gì cũng nhanh, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước mẫu Ôn gia chủ chọn trúng nàng.

Tô Trạch mắt cũng không ngẩng lên ừ một tiếng, hàm hồ nói: “Được rồi.”

Kỳ Huyên phát hiện mình bị không để ý, ngay lập tức tức giận đến cười ra tiếng.

Trải qua mấy tháng ở chung, Ôn Minh Lan hơi hiểui tính tình của Kỳ Huyên, cúi đầu nắm ngón tay, nhỏ giọng nói: “Ta không muốn đi theo công tử, ta lấy được lương thư rồi đi liền.”

Tô Trạch dừng tay, nâng mí mắt lên, ý vị không rõ nhìn nàng một cái.

“Lần trước ta nói ngươi là Thám Hoa quá đề cử ngươi, bây giờ nhiều lắm chỉ là một tú tài!” Kỳ Huyên tức giận đến mức ném bát, tức giận vội vàng quay đầu rời đi.

Tô Trạch nghe không hiểu lời của Kỳ Huyên nói, mi tâm hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Minh Lan.

Thiếu nữ bình tĩnh rũ mắt xuống, lông mi mảnh khảnh cong vút khẽ run, nhưng hốc mắt không đỏ, đôi môi mềm mại giống như cánh hoa mím chặt thành một đường thẳng, nhìn không quá xúc động.

Tiểu cô nương trước kia luôn viết hết cảm xúc trên mặt, rốt cuộc cũng học được cách không hiện ra hỉ nộ.

Tô Trạch lại không cảm thấy vui vẻ, cảm giác phiền não đã lâu không xuất hiện lại dâng lên trong lòng.

“Ăn.”

Ôn Minh Lan lắc đầu: “Ta không đói.”

Vừa nói xong, bụng liền phát ra một tiếng vang không chịu thua kém.

“…” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Ôn Minh Lan ngay lập tức đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.

Đáy mắt Tô Trạch hiện lên một nụ cười không thể nhận ra, giống như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi gắp một món ăn vào trong chén nàng: “Ăn, không thể lãng phí.”

Ôn Minh Lan khóc không ra nước mắt, cũng may đây không phải là lần đầu tiên nàng mất mặt trước mặt Tô Trạch, rất nhanh liền bình tĩnh ăn cơm.

Trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va chạm, cho đến khi hai người đều dùng bữa xong, Ôn Minh Lan đỡ nạng, chuẩn bị đứng dậy ra hậu phòng gọi người nấu nước.

Tô Trạch thủy chung im lặng đột nhiên mở miệng: “Ôn Sơ Ngữ bây giờ là Thái tử phi, Thái tử vì thiên mệnh sở quy[1], Ôn gia ít nhất cũng có thể quang vinh thêm hai mươi năm nữa, cho dù ngươi trở về kinh tìm một gã sai vặt ở Ôn gia nguyện ý thật lòng đối đãi ngươi, thì còn hơn là theo ta.”

[1] Thiên mệnh sở quy: Từ gốc là “天命所归”, Thiên Mệnh là ý của trời. Sở là chốn. Quy là về. Chỉ số mệnh đã được ông trời sắp xếp sẵn. Vì nó thường ám chỉ sự thay đổi của các triều đại, sẽ có những vị quân vương mới. Còn được gọi là “thiên mệnh hữu quy”.

Ngón tay Ôn Minh Lan khẽ cuộn tròn.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy công tử gọi thẳng tên cô nương, trước kia, hắn đều gọi cô nương là Tinh nhi.

Ôn Minh Lan không biết phải trả lời như thế nào.

Có đôi khi người rất ngốc, biết rõ phía trước là cùng đường, phía trước là vách núi, nhưng vẫn cố ý đi đến cùng.

Tựa như thiêu thân lao vào lửa, thiêu chết trong ngọn lửa, sẽ không tiếc tan xương nát thịt.

Nàng im lặng một chút, nói: “Công tử nói sai rồi, lúc trước nếu ta đã đáp ứng người, lấy được lương thư rồi sẽ đi ngay, nhất định sẽ không nuốt lời.”

“Ta không muốn đi theo người.”

Nàng không có khả năng đi theo hắn, sống cả đời làm thế thân của cô nương như vậy.

Cô nương rất tốt với nàng và cũng tàn nhẫn với nàng. Cho nàng cơ hội, lại cho nàng tuyệt vọng, khiến nàng hiểu được có một số người nàng vĩnh viễn không thể mơ ước.

Ôn Minh Lan chống nạng, chậm rãi rời đi, không phát hiện thiếu niên phía sau vì những lời này mà lông mày bất giác cau rất sâu lại.

Tô Trạch cũng không phát hiện ra.

Sáng sớm ngày mai Tô Trạch phải trở về doanh trại, ban đêm tắm rửa xong không lâu liền trở về phòng.

Gió xuân không ngừng thổi qua Ngọc Môn Quan, tháng ba trời vẫn lạnh khủng khiếp, thân thể của Ôn Minh Lan yếu ớt, tuy rằng không ấm nhưng trong phòng ngược lại bày không ít chậu than.

Ôn Minh Lan nghĩ, mấy ngày nay công tử ở bên ngoài gió thổi ngày phơi nắng, ban đêm còn phải đứng canh gác, hiện giờ có giường mềm để ngủ, khẳng định ngủ rất nhanh.

Nàng chậm rãi sờ sờ trong đại sảnh, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Huyên trở về, nương theo cửa lớn, mới chậm rãi đứng dậy.

Kỳ Huyên cũng không thèm nhìn nàng, sải bước đi qua bên cạnh nàng, mang theo một trận gió nhỏ.

“…” Còn đang tức giận?

Ôn Minh Lan không biết hắn đang tức giận cái gì, lúc trở lại trước cửa phòng ngủ, trong phòng đã tắt nến.

Công tử quả nhiên đã ngủ.

Nàng mỉm cười, dựa vào ánh trăng yếu ớt, mò mẫm vào trong phòng.

Tô Trạch ngủ trên giường, dáng người cao lớn, tư thế ngủ đoan chính, hắn ngủ ở trong cùng.

Ôn Minh Lan không định lên giường, nàng do dự một chút, nhanh chóng liền đi đến bên giường, khom người ôm lấy chăn của mình.

Một tay nàng chống nạng, chăn bị ôm không nhúc nhích.

Ôn Minh Lan dở khóc dở cười, tính trực tiếp kéo xuống đất, còn đang dùng bàn tay nhỏ bé bám vào chăn thì đã bị người nắm lấy.

Tay thiếu niên ấm áp đến mức có chút nóng rực.

Ôn Minh Lan hung hăng run lên, theo bản năng muốn rút ra, cổ tay lại sớm một bước bị người vững vàng túm lấy.

“Lên giường ngủ.”

Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai nàng, khàn khàn mà lưu luyến.

Bóng đêm nặng nề, trong bóng tối xen lẫn một mùi hương thơm ngát, thanh âm thiếu niên dịu dàng không bình thường, lại có phần lười biếng và hung hăng bất cần hơn bình thường.

Ôn Minh Lan đã rất lâu không nghe giọng nói như vậy của Tô Trạch, lúc chân vừa gãy, nàng thường hay nghe, lúc đầu tim đập không thôi, sau đó dần dần thành thói quen.

Không nghĩ tới hiện tại chợt nghe thấy thì trái tim vốn vững vàng, lại có thể càng nhảy càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ như cánh hoa đào.

May mắn là trong phòng rất tối, sẽ không ai phát hiện ra.

Ôn Minh Lan trong đầu kêu loạn, nói năng lộn xộn: “Ta, chân của ta còn chưa tốt, hiện tại còn chưa thể, ta còn chưa chuẩn bị tốt…”

“……”

Nàng loáng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài tràn ngập sự bất đắc dĩ.

“Nghĩ cái gì?”

Hắn cười khẽ, giọng nói khàn khàn tràn ngập từ tính, cười rộ lên đặc biệt dễ nghe, trong âm cuối nghe rất bắt tai, nghe rất gãi người, khiến người ta tê rần.

Hai má Ôn Minh Lan đã đỏ ửng, không có phấn son mà giống như được nhuộm một tầng son môi.

“Lên giường ngủ, ta sẽ không động đến ngươi.”

Ôn Minh Lan cắn môi, không nhúc nhích.

“Muốn ta ôm ngươi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.