Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Thể loại: Bách hợp, Hiện đại, Gặp gỡ định mệnh, Đấu tranh trong tình cảm, Cố gắng vì cuộc sống, chữa lành, phi song khiết, HE
Tình trạng bản gốc: Đang ra
Nhân vật chính: Cam Linh, Khương Tiểu Hồi
Tóm tắt: Người không thể tự cứu mình thì làm sao có thể cứu được người khác?
Ý chính: Buông đi gánh nặng của quá khứ, nỗ lực nghênh đón cuộc sống mới
Văn án
Bảy năm trước, nhà trẻ Lý Tử (quả mận) đã xảy ra một vụ án mạng thương tâm.
Một cô bé bảy tuổi tên Trịnh Ninh Ninh bị một tên cầm thú mất đi nhân tính cầm dao chém chết.Bảy năm sau, mẹ của cô bé, tên Cam Linh tìm được giáo viên mầm non, người duy nhất có ở hiện trường vụ án, Khương Tiểu Hồi.
“Cô giáo Khương, cô nói cho tôi, hung thủ trông như thế nào”
“Tôi không thể nói.”-
Bảy năm trước, giáo viên mầm non Khương Tiểu Hồi đã mục kích cảnh học sinh Trịnh Ninh Ninh của mình thê thảm chết đi.
Cô bé không có cha mẹ, sống cùng với bà nội của mình.
Không ngờ bảy năm sau, lại bỗng nhiên xuất hiện một người tự xưng là mẹ của cô bé, dây dưa cô.
“Cô sẽ nói cho tôi biết” Đối phương ngữ khí chắc chắn nói.
“Tôi sẽ không nói.”Dùng một cái thuyền trống trên sông để ngăn cách bản thân và đối phương, là cô cứu tôi, hay là tôi đi cứu cô?
Chính mình cũng không thể tự cứu, làm sao có thể cứu người đây?
Tác giả:
Nguồn cảm hứng đầu tiên của tôi là:
Ở chỗ chúng tôi có một người phụ nữ, mùa hè mà mặc đồ đỏ như cô dâu sắp cưới, quần nhung mùa thu màu đỏ, giày cao gót cũng màu đỏ. Cô ấy chẳng quan tâm thời tiết là nóng hay lạnh gì, không đi làm việc, cũng không lên phố, cứ thế mà đi đi lại lại trên đường. Lúc tôi ra phố mua bột mì quay về thì nhìn thấy cô ấy ở chỗ này, rồi khi chạng vạng tôi ra đường ăn đậu hủ thúi mà vẫn thấy cô ấy ở nơi đó. Không biết cô ấy đến từ nơi nào, hay muốn đi về đâu, nhưng cô ấy cứ mặc trang phục này mà đảo tới đảo lui trên cùng con đường mỗi ngày như vậy.
Có một ngày bỗng dưng nổi cơn tò mò, tôi nhìn chằm chằm cô ấy vài giây, bị cô phát phát hiện, rồi lẽo đẽo theo tôi một khoảng dài. Tôi càng đi càng tăng tốc độ, cô ấy cũng theo sát ngày càng gần, cuối cùng tôi phóng thật nhanh, làm cô ấy mất dấu.
Nguồn cảm hứng thứ hai của tôi là từ các bộ phim: Truy Tìm Công Lý (Three Billboards Outside Ebbing, Missouri), Hồi ức của Matsuko, Không ai biết (Nobody Knows), Khu Rừng Nhỏ (Little Forest), đề cử mọi người xem nhé.
- -
Cảnh báo từ tác giả:
Cam Linh, 33 tuổi, từng kết hôn và đã có con.
Khương Tiểu Hồi, 27 tuổi, từng có bạn trai.
Cả hai người đều là nhân vật không dễ cảm.
Chúng ta hãy xem như đây là truyện về hai con người yếu đuối, tồi tệ cứu rỗi lẫn nhau đi nhé.
Bình luận truyện