Con Rể Là Thần Y

Chương 341




Thảo mộc sống ở Cực Bắc như những nơi lạnh giá và cái gọi là trồng thảo mộc trước đây chẳng qua chỉ là ngụy trang để nuôi trồng các loại thuốc khác.

Tuy có vị thuốc giống nhau nhưng thực ra tác dụng của chúng lại vô cùng khác biệt, nếu dùng thuốc đó để chữa bệnh cho người khác thì hiệu quả không những không tốt mà ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Đối với một thương nhân không có lương tâm thì ông ta sẽ vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà coi tính mạng người khác nhẹ như cỏ rác, loại người như vậy anh sẽ không bao giờ hợp tác.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Thần đã thu xếp mọi việc ở đây rồi đích thân đến Cực Bắc để xem xét.

Anh đưa Chu Tiểu Nhã đi cùng, ngoài việc giám sát việc học tập của cô ấy thì mục đích chính của anh là muốn cô ấy luyện tập để có nhiều kinh nghiệm hơn. Không thể để cô ấy cứ học nguyên lí thuyết được mà còn phải cho cô ấy tự mình trải nghiệm nữa.

"Anh Thần, mọi thứ đã được thu dọn xong xuôi rồi."

Hai người thay hai bộ quần áo rồi trực tiếp đến sân bay. Lần này ra ngoài khiến Chu Tiểu Nha vô cùng phấn khích. Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, cô ấy ở một chỗ lâu như vậy chắc chắn sẽ có chút nhàm chán, cả ngày chỉ có học tập với học tập, trong lòng tràn đầy mệt mỏi, khó có thể được thư thái như vậy nên trạng thái phấn khích của cô ấy cũng là điều vô cùng dễ hiểu.

Điều này đối với cô ấy mà nói thì chuyến đi lần này không có nghĩa là buông lỏng học tập mà chỉ là chuyển một môi trường thoải mái hơn để học mà thôi.

Lâm Thần đặt hai vé hạng nhất, khoảng nửa giờ sau thì phía sau có chút náo động, tiếng nói lần lượt truyền đến, có một người vô cùng thô bạo đạp cửa đi vào.

Anh ta cầm trên tay một cái bao tải màu nâu, không biết trong đó có gì nhưng trông rất nặng. Không những thế trên tay anh ta còn cầm một khẩu súng màu đen, nó có tầm bắn khoảng năm mươi mét nhưng uy lực của nó mạnh đến nỗi những người đang ngồi trong khoang này không một ai dám nhúc nhích.

Ngoài anh ta ra thì còn có khoảng bốn đến năm người đi cùng, trên tay bọn họ đều mang theo bao tải như tên cầm đầu, đồ đạc bên trong có lẽ là đồ mà bọn họ cướp được.

Nhìn chiếc dù trên lưng bọn họ thì có thể đoán chắc rằng mọi chuyện lần này là bọn họ đã có chủ ý và lên kế hoạch từ lâu.

Sau khi đá mạnh vào cửa của khoang hạng nhất thì ánh mắt bọn họ ánh lên vẻ phấn khích, cứ như thể là đang nhìn thấy một bầy cừu béo ục ịch chờ mình đến xử lý vậy.

Hầu hết những người ở khoang hạng phổ thông đều không có nhiều tiền nhưng những người ở khoang hạng nhất thì lại khác.

Những ai đủ tiền ngồi khoang hạng nhất thì nhất định không phải là kẻ thiếu tiền, số tiền cướp được ở đây ước tính phải lên đến bảy con số.

Cho dù là những chiếc túi hàng hiệu hay chiếc đồng hồ mà bọn họ đang đeo thì đều là kiểu mới nhất và là phiên bản giới hạn. Một người cầm chiếc bao tải đi tới người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ, cô ta đi giày cao gót, đeo một chiếc đồng hồ quý giá, con ngươi đen và mái tóc vàng óng, cô ta ngồi im một chỗ không dám nhúc nhích.

Người đàn ông mặc vest bên cạnh cô ta cũng sợ chết khϊếp, anh ta đang thu mình ngồi gọn vào một góc, thậm chí còn không dám nói một lời.

Gã đàn ông lực lưỡng giật lấy chiếc túi của cô ta sau đó lật tung nó, trong đó có một xấp tiền mặt và một ít thẻ ngân hàng, anh ta chĩa súng thẳng vào đầu người phụ nữ rồi nói to: "Cô mau viết mật khẩu thẻ ngân hàng vào phía sau thẻ rồi đưa cho tôi nhanh lên.”

Người phụ nữ lấy cây bút rồi run rẩy viết lên đó một dòng chữ quanh co. Đối mặt với nỗi sợ hãi như vậy thì mọi thứ dường như đều trở nên không quan trọng, bất kể là tiền bạc hay địa vị đều có thể vứt bỏ ở đây.

Với thủ đoạn tương tự, anh ta giật đồ của người đàn ông bên cạnh, trong đó không có tiền mặt nên anh ta yêu cầu người đàn ông này phải ghi mật khẩu thẻ ngân hàng vào mặt sau thẻ đồng thời tịch thu điện thoại di động và tháo chiếc đồng hồ đắt giá trên tay anh ta ra.

Rất nhanh đau đó, một đợt đột kích ập đến với Lâm Thần, người đàn ông này thậm chí không thèm nói gì mà dùng súng chĩa thẳng vào bao tải của mình.

Thấy Lâm Thần không hề nhúc nhích, anh ta ngay lập tức liền nổi nóng, nhưng anh ta không có ý định bắn mà thay vào đó là dùng mặt sau của súng để đánh vào thái dương của Lâm Thần.

Lâm Thần nhẹ nhàng né tránh sau đó thoắt cái anh đã đứng sau lưng của người đàn ông kia.

Lâm Thần đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, anh ta vừa quay đầu lại thì đã ăn một cú đấm thật mạnh từ Lâm Thần, anh ta nhổ một cái thì thấy mấy cái răng ố vàng của mình rơi trên mặt đất.

Người phụ nữ bên cạnh la hét thất thanh, cô ta không nhịn được đứng dậy rồi ngồi nép vào trong góc không dám nhúc nhích.

Bởi vì cô ta biết những người này liều mạng chỉ là muốn kiếm tiền, nếu mà bọn họ muốn gϊếŧ người thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra.

Vấn đề cấp bách nhất lúc này là bảo vệ tính mạng cho chính mình, chỉ có tự bảo vệ mình thì mọi chuyện mới có chỗ để thương lượng, còn nếu không thể giữ được mạng cho mình thì không cần phải bàn chuyện gì nữa.

Sau khi người đàn ông bị đấm, nửa má bên trái của anh ta nhanh chóng sưng lên, anh ta dùng lưỡi liếm nó rồi không chút do dự liền đưa súng lên hướng về phía Lâm Thần bắn vài phát. Nhưng cứ như một trò đùa, tất cả đạn của anh ta bắn ra đều không trúng Lâm Thần một chút nào. Có lẽ chỉ có bản thân anh ta mới biết vài phát súng đó đều nhằm thẳng vào Lâm Thần mà bắn.

Lâm Thần gõ nhẹ vài điểm trên người anh ta, lúc đầu anh ta cũng không có cảm giác gì, nhưng sau đó từng tấc da tấc thịt của anh ta đều bắt đầu đau nhức dữ dội như thể làn da sắp bị lột bỏ ngay lập tức.

Sau khi những người khác nhận thấy tình hình ở đây thì bọn họ cũng đã rút súng của mình ra để giúp đỡ. Lúc này, những người khác đều thu mình vào trong góc để trốn.

Mấy tên côn đồ này đang tiến đến chỗ Lâm Thần, những người khác ở khoang hạng nhất cũng được tự do, bọn họ cầm lấy đồ của mình rồi chạy đến khoang hạng phổ thông để trốn. Sau đó, bọn họ thậm chí còn đóng chặt cửa để không cho bọn xã hội đen vào đồng thời cũng không cho Lâm Thần thoát ra.

Chu Tiểu Nha nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tức giận như nổ tung, cho dù có ác độc đến đâu cũng không thể làm như vậy được. Điều này rõ ràng là đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Thật ra bọn họ cũng không muốn nhốt hai người ở khoảng hạng nhất nhưng vì nghĩ đến tính mạng của mình thì bọn họ đành phải làm vậy.

Chu Tiểu Nha tức giận chạy tới gõ cửa: "Mọi người mau mở cửa nhanh lên, đây là có ý gì chứ?”

Người phụ nữ vừa bị cướp kia nói thẳng: "Nếu chúng tôi đóng cửa thì chỉ cần hy sinh hai người là xong nhưng nếu chúng tôi mà mở cửa thì không biết sẽ có biết bao nhiêu người chết nữa. Cô thấy có đúng không?”

"Nhưng nếu như thế này là cô đang gϊếŧ chúng tôi cô có biết không?” Chu Tiểu Nha lý luận với cô ta.

Người phụ nữ v.uốt ve mái tóc vàng óng của mình rồi ra lệnh cho người bên cạnh dọn đồ chặn cửa rồi nói: "Hai người các cô đều là tự mình chuốc lấy, điều này không hề liên quan gì đến chúng tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.