Con Rể Là Thần Y

Chương 3




“Thằng nhãi con vô dụng thì ra anh ở đây!”

Giang Thiên dẫn theo đám bạn bè lưu manh, không có ý tốt xúm lại, bọn họ vô tình, cố ý đem Lâm Thần vây vào giữa.

Sắc mặt Lâm Thần chậm rãi lạnh xuống, anh cầm chai rượu đứng lên nhìn Giang Thiên nói:

“Giang Thiên, cậu im lặng hay định tới nói xin lỗi!”

Nghe được câu tới xin lỗi kia của Lâm Thần, đừng nói là Giang Thiên, mà ngay cả đám lưu manh Giang Thiên mang tới cũng không hề kiêng nể mà cười to.

“Tên nhãi vô dụng này, anh ăn bám đến ngu luôn rồi à?”

“Muốn ông đây xin lỗi anh sao? Kiếp sau cũng không có cửa.”

“Chuyện tối nay, anh thức thời thì nên tự mình chịu đứng, nếu tôi tâm trạng khá một chút, còn có thể cho anh chút tiền bịt miệng, bằng không ông đây sẽ đánh cho anh đồng ý mới thôi.”

Lời vừa dứt, những tên lưu manh mà Giang Thiên mang đến kia đồng loạt giơ tay lên, bộ dạng giống như nếu Lâm Thần không đồng ý liền động thủ vậy.

“Giang Thiên, tôi cho cậu một cơ hội.”

“Nếu như cậu không phải đến để xin lỗi, vậy tôi cũng nói với cậu một câu.”

“Ông đây nhịn cậu lâu lắm rồi!”

Vừa nghĩ tới ở rể nhà họ Giang ba năm, không chỉ mẹ vợ Vương Mai luôn chua ngoa khắt khe, mà em vợ Giang Thiên này lại coi anh rể này thành người giúp việc, giống như con khỉ mà đùa giỡn anh.

Lâm Thần là sao cũng không thể khắc chế được tức giận, năm ngón tay hơi dùng sức, chai rượu trong tay lập tức vỡ nát.

“Thằng nhãi vô dụng!”

“Anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt…”

Giang Thiên mặt đầy kinh miệt cười gằn, mấy tên lưu manh anh ta mang tới cũng không đợi kịp mà muốn xông tới.

Chỉ tiếc rằng lần này, Giang Thiên chuẩn bị mở mồm nói những câu xúc phạm, thì bị chặn ngang họng.

Không vì cái gì khác mà là vì bảy tám tên lưu manh lao về phía Lâm Thần, nhưng còn chưa đến một phút tất cả liền ngã dưới chân Lâm Thần kêu gào thảm thiết.

Những giọt mồ hôi lạnh trên trán Giang Thiên nhanh chóng lăn xuống.

Giang Thiên ngây ngốc nhìn Lâm Thần, dù thế nào anh ta cũng không dám tin tượng người bị anh ta mắng là thằng nhãi con vô dụng xuất ba năm, người anh rể mà anh ta đánh cũng không dám đánh trả Lâm Thần, sẽ dũng mãnh như vậy.

“Lâm… Lâm Thần, thằng nhãi vô dụng… anh…”

Có thể vì những ấn tượng về Lâm Thiên đã khắc sâu trong đầu anh ta, nên theo bản năng Giang Thiên thốt ra mấy chữ thằng nhãi con vô dụng.

Ba!

Lần này Giang Thiên còn chưa nói xong, trên mặt liền bị Lâm Thần quăng cho một cái tát.

Năm dấu ngón tay đỏ ửng, nửa bên mặt của Giang Thiên cũng ngay lập tức bị sưng lên.

“Giang Thiên, cho dù thế nào thì tôi cũng là anh rể của cậu.”

“Ba năm nay cậu ức hϊếp tôi, làm nhục tôi, thậm chí tối nay còn lưu gạt để tôi đi chịu oan ức, vì nể mặt chị cậu tôi cũng nhịn cậu.”

“Nhưng bây giờ, cậu có phải quá quá đáng hay không?”

“Anh…”

Ba!

Giang Thiên vừa mới nói được một chữ trên mặt lại bị tát một cái.

Giang Thiên hoàn toàn bị tức giận đến phát điên, anh ta không thèm để ý tất cả, muốn nhào tới liều mạng với Lâm Thần, chỉ tiếc rằng một giây tiếp theo liền bị Lâm Thần hung hăng đạp một cái ngã trên đất.

“Anh… anh rể, tôi sai rồi!”

“Tôi sai rồi!”

Lần này cuối cùng Giang Thiên cũng nhận biết rõ ràng thức tế, đó chính là anh rể Lâm Thần vô dụng trong mắt anh ta, lần này rời khỏi nhà họ Giang đã không còn là tên phế vật mặc kệ em vợ đánh tới đánh lui cũng không đánh trả nữa.

Sau khi Giang Thiên giãy giụa đứng dậy lăn lộn chạy đi, bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.

Sau đó ông chủ quán thịt nướng kích động chạy đến bên cạnh Lâm Thần hét lên.

“Mẹ nó nhìn mà vui vẻ!”

“Người anh em thật không giấu giếm, em vợ tôi cũng không phải thứ tốt lành gì, ông đây cũng muốn đánh nó!”

Lâm Thần cười cười không nói gì, chẳng qua anh cầm điện thoại nhìn một cái, là mẹ vợ Vương Mai gửi một tin nhắn ngắn đến, muốn cho anh ngày mai cút về cùng Giang Ngưng đến cục dân chính ly dị.

Bệnh viện Đức Khang, Giang Ngưng trong lòng thấp thỏm mong đợi mang phương án trị liệu và thuốc mà Lâm Thần để lại chạy đến ICU.

Giờ phút này, bên ngoài ICU tụ tập rất nhiều nhân viên y tế, thấy Giang Ngưng đi tới, nhưng bác sĩ kia như ong vỡ tổ bao quanh lấy Giang Ngưng.

“Chủ nhiệm Ngưng, đây là có ý gì?”

“Viện trưởng nói, chuyện này không giải quyết được, khoa chúng ta sẽ phải từ chức để tự chịu trách nhiệm!”

“Các người đừng nóng vội, tôi nghe nói tối nay chủ nhiệm Ngưng đi đến tập đoàn Từ Thị tham dự tiệc rượu, còn gặp được cậu ba nhà họ Từ.”

Nghe được mấy chữ cậu ba nhà họ Từ, những bác sĩ kia mặt vốn đầy tuyệt vọng khuân mặt nhanh chóng khẩn trương nhìn về phía Giang Ngưng.

Giang Ngưng cười một tiếng, cũng không giải thích gì, tối nay cô xác thực đã gặp được cậu ba nhà họ Từ, cũng đã đem chuyện bệnh nhân nói cho cậu ba nhà họ Từ, nhưng đối phương lại chỉ nói một câu, chứng bệnh này tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy.

“Dựa theo những gì trong này viết mà làm, đem thuốc này cho bệnh nhân uống.”

Thật ra lúc ra quyết định này, trong lòng Giang Ngưng cũng rất thấp thỏm, tuy nói một nửa phương án trị liệu mà Lâm Thần để lại kia, mỗi một chữ đều làm Giang Ngưng hiểu ra cô cũng rất bội phục anh.

Nhưng Giang Ngưng vẫn có chút không dám tin tưởng những thứ này là do người con rể Lâm Thần chịu uất ức ở nhà họ Giang ba năm làm ra.

Mà những bác sĩ kia chỉ cho rằng thuốc này là Giang Ngưng lấy được từ chỗ cậu ba nhà họ Từ, nên nhanh chóng đi làm theo.

Suất một đêm, sáng ngày hôm sau.

“Chủ nhiệm Ngưng, quá tốt rồi!”

“Triệu chứng của bệnh nhân đã hết!”

Bảy tám bác sĩ vây quanh Giang Ngưng, mặt mũi tràn đầy kích động nói, lông mày nhíu chặt của Giang Ngưng mấy ngày nay cuối cùng cũng giãn ra.

“Nhưng mà chủ nhiệm Ngưng, phương án trị liệu kia không hoàn chỉnh, bệnh nhân vẫn chưa thể khỏi bệnh, chuyện này?”

Một câu nói này lần nữa làm bầu không khí bị kéo xuống, hai chữ Lâm Thần cũng nhanh chóng hiện lên trong đầu Giang Ngưng.

“Chuyện này tôi sẽ có cách giải quyết.”

Nói xong Giang Ngưng vội vã rời khỏi bệnh viện, trên đường đi lần đầu tiên Giang Ngưng chủ động gọi điện thoại cho Lâm Thần, chẳng qua là rất nhanh đầu bên kia liền chuyền đến âm thanh nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

“Người này!”

Giang Ngưng có chút tức giận mắng nhỏ, vừa nghĩ tới hôm qua cô nói với Lâm Thần, nghĩ tới ngay lúc Lâm Thần đi liền xin Lâm Thần viết ra nốt phần còn lại của phương án trị liệu, Giang Ngưng chỉ cảm thấy gò má mình nóng rát.

Lúc này điện thoại của Vương Mai đột nhiên gọi đến.

“Giang Ngưng, thằng nhãi con vô dụng Lâm Thần sẽ ngay lập tức trở về, hôm nay hai người lập tức đến đi làm thủ tục ly hôn.”

Nếu như là tối hôm qua, nghe được tin tức này, có lẽ Giang Ngưng sẽ có loại cảm giác rốt cuộc cũng được giải thoát, nhưng giờ phút này Giang Ngưng không nhịn được mà nắm chặt quả đấm.

“Mẹ, trước khi còn trở về nhất định không được để Lâm Thần đi!”

Không kịp giải thích gì nhiều, cô chỉ nghiêm túc nói một câu, ngay sau đó Giang Ngưng vội vàng lái xe về nhà.

Còn Lâm Thần, ở trên phố dạo chơi một đêm, rốt cuộc cũng vẫn phải đến nhà họ Giang.

“Được rồi, nếu người ta không tin thì cũng cần gì phải lưu luyến!”

Nhìn nơi anh đã sống xuất ba năm ở trước mặt, Lâm Thần cười tự giễu sau đó bước vào.

Mới vừa vào cửa, trong phòng đã truyền đến một loạt tiếng nói chuyện làm cho Lâm Thần phải dừng bước lại.

“Cậu Từ Phong không hổ là người xuất thân danh môn vọng tộc, nói năng khí chất cũng không giống người bình thường, cậu so với thằng nhãi con vô dụng kia mạnh hơn cả mười triệu lần.”

“Cậu uống nước trước đi, chờ một lúc nữa Giang Ngưng sẽ trở về.”

Mặc dù ngoài miệng nói muốn buông xuống, nhưng giờ phút này khi nghe thấy những lời đó, trong lòng Lâm Thần vẫn run lên.

“Thằng nhãi con vô dụng này, đã sắp ly hôn rồi còn giày vò chúng tôi như vậy, cậu thật sự thấy nhà họ Giang chúng tôi thiếu nợ cậu sao?”

Vương Mai thấy Lâm Thần ở cửa, không nói lời nào lập tức đứng lên mắng to, người đàn ông trẻ ăn mặc sang trọng, khuôn mặt che lấp đi thần sắc ngồi trên sô pha cũng quay đầu suy nghĩ nhìn Lâm Thần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.