Con Rể Là Thần Y

Chương 286




Này vừa nhìn liền biết là một người không có tiền, cũng không cần hỏi, đừng nói là mua cửa hiệu này, có lẽ ngay cả tiền thuê còn không có.

Đối với loại hỏi mà không mua này, cậu cũng lười để ý.

Quảng cáo này được đăng ra vào ba ngày, trước sau đã có không dưới năm mươi người vào hỏi, nhưng mỗi lần đều chỉ hỏi thăm một chút, hoặc là nói muốn về nhà suy nghĩ kĩ lại, đến bây giờ cũng không có tin tức gì.

Lâm Thần nhìn quy mô của cửa hiệu này một chút, hiệu quả tổng thể cũng không tệ lắm, bắc nam thông suốt, ánh sáng cũng có thể, diện tích không lớn không nhỏ. Nếu anh mở một phòng khám, còn có thể bán thuốc đặc hiệu của mình đi kèm, vì thế mở miệng hỏi, “Mua thì cần bao nhiêu tiền?”

Người thanh niên tháo kính ra, dụi dụi mắt, xếp đống sổ sách rối mù lại, “Tự ngài ngẫm lại đi, giá đất xung quanh đều là mười vạn đồng một mét vuông, chỗ này của tôi nói như thế nào cũng được chín mươi mét vuông, giá cả không cần tôi nói nữa chứ?”

Lâm Thần lấy ra một tấm thẻ màu đen, “Tôi mua!”

Người thanh niên gật đầu, sau đó mới bị sốc mở to hai mắt, không thể tin được hỏi, “Ngài nói gì? Ngài mua nó?”

Đây chính là hơn chín trăm vạn đó, cậu ta ban đầu không nghĩ rằng có thể bán đi, thu chút tiền thuê nhà cũng đã không tệ rồi.

Bây giờ kinh doanh khó khăn, bệnh viện lớn nhỏ mở ở khắp nơi, nếu không thì chính là những hiệu thuốc lớn, các hiệu thuốc nhỏ như của cậu ta đã rất khó sống.

Rất nhiều người không tin vào hiệu thuốc nhỏ, thà rằng tốn tiền đến hiệu thuốc lớn. Hiệu thuốc của cậu ta tuy nhỏ hơn một chút, nhưng thuốc bán đều là hàng thật chất lượng, giá cả đương nhiên cũng phải đắt.

Hiệu thuốc chín mươi mét vuông, thông thường ở nơi khác thì quả thật không nhỏ, nhưng ở địa phương tấc đất tấc vàng này, thật sự là không đáng kể.

Lâm Thần gật đầu, anh đối với hoàn cảnh nơi này rất hài lòng, “Hợp đồng chuyển nhượng cậu có chuẩn bị sẵn không?”

Người thanh niên kích động gật đầu, từ ngăn kéo lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra, “Đây là hợp đồng ban đầu của tôi, ngài xem nếu không thành vấn đề thì ký đi.”

Lâm Thần một lần nhìn lướt mười hàng, đều không có vấn đề gì, sảng khoái ký tên mình.

Sau đó anh đưa tấm thẻ đen qua cho người thanh niên, “Quét đi, không có mật khẩu!”

Đây quả thực là mấy chữ hào sảng nhất cậu ta từng nghe. Cuối cùng thì cậu ta cũng bán được cửa hiệu rồi, rốt cục cũng có tiền trả nợ.

“Ông chủ, ngài còn thiếu nhân viên không? Làm dọn dẹp cũng được!”

Sau khi cầm tiền, cậu ta không đi ngay, ngược lại lại lộ vẻ mặt lấy lòng đứng ở bên cạnh Lâm Thần.

Nhìn bộ dáng lấy lòng kia, Lâm Thần có chút nghi ngờ nhìn cậu ta, “Cậu muốn làm việc ở đây?”

Thanh niên gật đầu, sau đó giơ cánh tay ra khoe chút cơ bắp đáng thương của mình, “Tôi tên là Cao Lực, đừng nhìn tôi gầy, thật sức tôi rất lớn, làm công việc nặng nhọc cũng được. Cửa hiệu này cũng là do tôi quản lý mới gọn gàng ngăn nắp như vậy, chỉ cần ngài thuê tôi, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt!”

Gọn gàng ngăn nắp?

Lâm Thần nhìn thoáng qua, trong ngoài nơi này đầy vẻ suy đồi, tuy rằng điều kiện vệ sinh cũng đạt, nhưng từ khi anh bước vào đến bây giờ, một người khách cũng không thấy.

Từ khi anh bước vào đến giờ cũng đã được khoảng nửa giờ, nếu nói khách, con phố này náo nhiệt phồn hoa như vậy mà ngay cả người qua đường cũng vội vàng lướt qua chỗ họ.

Anh cũng không biết tên này kinh doanh như thế nào mới khiến một hiệu thuốc nho nhỏ suy sút thành như vậy.

Nhưng bây giờ, anh quả thật cần một trợ thủ quét tước vệ sinh, “Cậu có yêu cầu gì không?”

Cao Lực thực không thể tin được, mình xin việc làm, đối phương lại còn hỏi mình có yêu cầu gì.

Cậu ta hắng giọng, do dự nói, “Cụ thể cũng không có yêu cầu gì, bao ăn bao ở, một tháng năm ngàn!”

Cái này ngược lại khiến Lâm Thần có chút khó hỉểu, “Cậu có trong tay gần mười triệu, còn để ý ba trái dưa hai quả táo này nữa ư?”

Cao Lực còn chưa giải thích, nhưng rất nhanh anh liền biết chân tướng.

Trước cửa đi tới ba người đàn ông lực lưỡng, còn chưa mở miệng nói, Cao Lực đã vội vàng chạy tới, “Anh Long, anh tới đây sao không nói với em út một tiếng, để em ra đón anh!”

Được chứ, lại là một tên giỏi vuốt mông ngựa.

“Bớt con mẹ nó nói nhảm đi, tiền mày thiếu tụi tao chừng nào mày mới trả?!”

Anh Long một tay gạt cánh tay ba lạng xương của Cao Lực ra, nghênh ngang ngồi xuống, không muốn nghe cậu ta nói nhảm.

Hôm nay dẫn người đến chỉ có một mục đích, đó chính là muốn tiền, “Nếu hôm nay tao không lấy được tiền, tao mẹ nó đã nói là làm, phế một chân của mày.”

Anh ta đặt mạnh cây gậy lên bàn, chỉ thấy cái bàn làm bằng thủy tinh trực tiếp vỡ vụn.

Lâm Thần không thể nhịn được.

Anh vừa mới mua cửa hiệu này, đồ đạc trong ngoài ở đây đều là tài sản cá nhân của anh.

Cao Lực sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn mình có thể vào ngay lúc mấu chốt bán được đồ đi, nếu không còn không biết sẽ chết như thế nào nữa.

“Anh yên tâm, hôm nay em trả hết cả gốc lẫn lãi cho anh!”

Bởi vì có tiền nói chuyện cũng mạnh hơn, cậu ta từ mặt đất đứng lên, phủi phủi bụi trên đầu gối mình, “Đưa số thẻ đi!”

Anh Long có chút nghi ngờ nhìn Cao Lực, xác định cậu ta không phải nói nhảm mới móc thẻ của mình đưa qua.

Thanh niên trực tiếp thao tác trên điện thoại di động của mình một chút, tiền đã được chuyển vào thẻ của anh ta.

Anh Long cười ha ha, “Có thể nha, không nghĩ tới mày còn có loại bản lĩnh này, coi như tao không có nhìn lầm. Nếu nợ của mày đã trả xong, cũng là người có tiền thì thuận tiện giúp bạn mày trả nợ luôn đi.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Cao Lực lập tức biến mất.

Anh ta nhìn người đàn ông hỏi, “Bạn nào?”

Anh Long giơ tay vòng quanh cổ kéo ghịt cậu ta lại, hơi dùng sức, “Mày bớt làm bộ đã hiểu còn giả vờ lơ mơ đi, chính là A Tứ chết tháng trước, mày không phải chơi thân với nó nhất sao? Nợ của nó có phải mày cũng nên giúp một chút không?”

Cao Lực lập tức giãy ra khỏi trói buộc của anh ta, giận dữ quát, “Nợ nần của nó dựa vào đâu tôi phải trả, tôi cùng không quen biết gì nó, chỉ nói hai câu mà thôi!”

Đừng nói gì mà anh em, ngay cả bạn bè cũng không thể tính.

Dựa vào cái gì muốn đem loại nợ thối này tính lên người mình. Cái nồi này mà tròng vào cổ thì sau này cậu ta sẽ đeo mãi không bao giờ dứt được. Nợ của Trương Tam Lý Tứ gì toàn bộ đều sẽ tính vào trên người cậu ta.

Anh Long thấy Cao Lực lại dám phản kháng, thét gọi anh em phía sau, “Các người nhìn xem, tên không nói nghĩa khí, mình có tiền cũng không trả nợ thay anh em, còn mắng sau lưng anh em nữa, loại người này tao nhìn không quen!”

“Anh nhìn tôi không quen, mẹ nó tôi còn không quen anh đâu...” Cao Lực triệt để bộc phát, dáng vẻ khúm núm lúc trước biến mất không còn, “Vì trả nợ cho các người, tôi đem bán hết những gì cha mẹ vất vả tích góp, các người còn muốn làm gì nữa? Anh muốn ép chết tôi phải không? Có giỏi thì gϊếŧ tôi luôn đi!”

“Gϊếŧ người là phạm pháp, tụi tao cũng không dám! Nhưng mà đánh gãy chân mày thì cũng dư sức!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.