Con Rể Là Thần Y

Chương 273




Cũng không biết viên thuốc bọn chúng đang dùng là thứ gì tác dụng của thuốc có thể kiểm soát được trong bao lâu.

Sau một hồi đánh nhau, trên người anh không còn gì nguyên vẹn, máu dính trên quần áo trở nên máu thịt lẫn lộn, chỉ là lần trước ở trong bóng tối, anh cũng có thể rõ ràng cảm giác được máu của mình từ từ chảy xuống.

Có thể cảm nhận rõ ràng loại cảm giác đang dần đến gần với cái chết, nếu anh không làm gì để thay đổi thì trong giây tiếp theo anh có thể sẽ trở thành một cái xác lạnh lẽo.

Bạch Cốt cuối cùng vẫn mang theo người còn ý thức rời đi, không phải anh ấy không nói nghĩa khí, cho dù hiện tại muốn mạng sống của anh ấy thì anh ấy cũng sẵn lòng, nhưng anh ấy thật sự không muốn Lâm Thần bị anh ấy làm phân tâm nữa.

Nếu không có anh ấy ở đó, Lâm Thần có thể ra tay thoải mái, nhưng bởi vì có anh ấy ở đây, Lâm Thần lúc ra tay phải chịu nhiều hạn chế, vừa phải đối phó với đám người mãi không chết kia vừa phải phân tâm lo lắng cho mấy người bọn họ.

Khắp nơi đều là máu bị gió đêm thổi qua mùi vị trộn lẫn làm người ta kinh tởm.

Từ đầu đến cuối, đám người đó đến lông mày cũng không hề nhíu một cái, da của bọn chúng cũng dần dần chuyển từ trắng sang xám, rồi trở nên tím tái, giống như có ác quỷ chui ra từ địa ngục.

Bọn chúng ra tay nhanh nhẹn, hạ xuống không tiếng động, trong lòng mang theo ám ảnh như điên cuồng muốn lấy mạng anh.

Lâm Thần nhảy trở về nhà, đám người đó đuổi theo anh như một bóng ma, chỉ để lại tàn ảnh, lần nữa xuất hiện lại thì đã xuất hiện ở trong nhà anh rồi.

Trên nền gạch sứ trắng, toàn là máu của anh nhỏ xuống, giống như từng đóa hoa mai nở rộ, vô cùng kỳ dị.

Cuối cùng, Lâm Thần lấy ra con dao găm mà anh thường dùng, thời điểm anh cầm con dao găm, anh thậm chí có thể cảm thấy máu của mình bị hút vào, đầu óc choáng váng.

Lúc đầu còn không thể kiểm soát nó, nhưng cuối cùng con dao găm đã ngừng vùng vẫy, để cho anh tự do điều khiển.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào con dao găm, tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, làm chói mắt đám người đó, bọn chúng rõ ràng lùi lại mấy bước, nhưng không có rời đi.

Lâm Thần vung con dao găm đâm vào tim một người, tên đó trực tiếp vùng vẫy sau đó biến thành một vũng máu, phả ra làn khói xộc lên mũi, biến mất không còn tăm tích.

Năm người khác thấy vậy không chút lưu tình, chỉ xoay người bước ra ngoài cửa sổ, trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.

Thời điểm Lâm Thần nhảy ra ngoài, đám người đó đã biến mất.

Anh kéo thân thể bị thương trở về phòng, bởi vì đèn bị hỏng anh chỉ có thể dùng chiếc điện thoại chiếu sáng đơn giản, khi nhìn thấy vết thương trên người anh không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Mặc dù những kẻ đó không sử dụng vũ khí, nhưng vết thương trên người anh không hề nông chút nào, một miếng thịt trên cánh tay phải đột ngột bị móc ra... có thể nhìn thấy xương trắng.

Cả bàn tay đã trở nên như máu, lúc đánh nhau còn không phát hiện, nhưng bây giờ vừa nhấc lên đều là đau đớn thấu xương.

Huyệt thái dương cũng có vài vết xước, những vết xước theo từ trán kéo dài xuống mặt, rõ ràng trên cằm của anh cũng từ từ kết thành một lớp vảy, anh ngồi ở trên giường có thể nghe rõ ràng: "Tí tách… tí tách…”

Lấy ngân châm ra, trước tiên để cầm máu cho bản thân, sau đó dùng thuốc đặc trị bôi lên thì đau đớn trên người mới giảm bớt được vài phần.

Sau khi ổn định lại vết thương trên người, anh yếu ớt nằm trên giường lớn, đến vết máu trên mặt đất cũng không muốn đi lau dọn.

Anh bây giờ thực sự rất buồn ngủ, nhưng anh không dám ngủ vì sợ đám người đó sẽ quay lại, vì vậy mở trắng mắt cho đến rạng sáng, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thê thảm đến như vậy. Chuyện xảy ra hôm nay khiến anh ý thức được một vấn đề. Anh thực sự quá yếu đuối, yếu đến nỗi người hơi có thực lực một chút thôi cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết anh.

Bạch Cốt không yên lòng, ngày hôm sau liền vội vàng dẫn người chạy đến, vết thương của anh ấy chỉ được băng bó đơn giản, trên ngực lại mọc ra một cái băng vải dày, cho nên mặc quần áo nhìn có chút kỳ quái.

Nhìn thấy máu khắp nơi, trái tim của Bạch Cốt như muốn rớt ra ngoài.

Trước đây anh ấy cho rằng Lâm Thần không có gì không làm được, phải đến ngày hôm qua đụng phải mấy tên quỷ quái kia, anh ấy mới có thể thấy được sự hiểm ác đáng sợ thực sự trên thế giới này.

Dẫn người đến phòng của Lâm Thần, liền thấy anh đang nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Anh ấy lo lắng bước tới kiểm tra, nhưng lại nghe thấy câu nói không vừa lòng của Lâm Thần: "Đừng nhìn, tôi còn chưa chết!"

Trái tim bị Bạch Cốt như bịch treo lên lúc này mới được thả xuống, trên mặt đất xuất hiện một vũng máu như vậy, có của Lâm Thần cũng có của ông già, nhưng Lâm Thần là màu đỏ tươi, còn của ông già là màu đỏ sẫm.

Điều này đủ để chứng minh rằng đám người này, kể cả thịt, thậm chí là máu đều là nọc độc độc nhất.

"Cậu tới thật đúng lúc, tìm vài người dọn dẹp nơi này. Nhân tiện thu xếp chỗ ở mới cho tôi, nhất định phải tránh xa dân cư.”

Đám người đó đã không thành công chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, về việc khi nào bọn chúng sẽ ra tay lần nữa thì không biết được, nhưng phải chuẩn bị đầy đủ.

Loại người đã gϊếŧ mù quáng rồi hễ có người khả nghi xuất hiện xung quanh thì thà gϊếŧ lầm chứ tuyệt đối không buông tha.

Nơi ở cách xa đám đông mới không liên lụy đến những người dân vô tội.

"Tôi sẽ làm ngay nhưng vết thương trên cơ thể anh..."

Lâm Thần liếc nhìn chính mình sau đó nhìn anh ấy, môi tái nhợt hơi tím bầm: "Thay vì lo lắng cho tôi cậu nên lo cho bản thân mình trước đi.”

Trên tay của mấy tên đó có độc, nhưng bản thân là thân thể tu tiên, còn có thể chống chọi, đợi sau khi khôi phục thể lực, có thể dùng linh lực ép ra.

Nhưng Bạch Cốt và những người đó thì khác, máu đã ngừng chảy, nhưng độc tính đã thực sự lan vào cơ thể bọn họ.

"Lại đây!"

Bạch Cốt ngoan ngoãn bước tới.

Lâm Thần lấy ra ngân châm muốn trị liệu cho anh ấy, Bạch Cốt vừa mừng vừa lo: "Không cần lo cho tôi, tôi đã đi bệnh viện băng bó rồi."

"Trong cơ thể cậu có độc, không nhanh chóng tống ra ngoài, sợ rằng sẽ lấy mạng cậu, đến lúc đó sẽ không còn ai giúp tôi làm việc.” Lời trên miệng Lâm Thần thì lạnh nhưng lòng lại nóng.

Bạch Cốt ngồi yên không nhúc nhích, cảm thấy bản thân yếu đuối vô lực, anh ấy từ trước đến nay chưa từng cảm thấy vào giờ phút này, muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ như vậy.

Lâm Thần dùng ngân châm đẩy chất độc ra khỏi cơ thể, Bạch Cốt phun ra một ngụm máu đen, rút

khăn giấy bên cạnh ra lau, đôi môi tím đen đã trở lại bình thường.

“Hôm qua có bao nhiêu người bị thương?” Lâm Thần hỏi.

"Có hơn chục anh em, nhưng có vài người bị thương rất nghiêm trọng, không phải cụt tay thì là cụt chân. Hiện tại đang ở khoa hồi sức cấp cứu, bởi vì mất máu quá nhiều, bác sĩ cũng không biết có cứu được hay không.”

Bạch Cốt mặc quần áo vào, nhìn vết máu ngoài cửa sổ, đều là người của chính mình để lại, máu trong cơ thể người có hạn, một khi vượt quá chịu đựng, mấy anh em đó có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.