Con Rể Là Thần Y

Chương 248




Tam Nương nhìn theo bóng lưng chật vật rời đi của ông ta, cười trong bất lực.

Tên này ngoại trừ biết nói khoác, chắc cũng không còn bản lĩnh gì khác.

Chẳng qua hiện tại ông ta đã phát hiện bọn họ đang xây dựng bệnh viện, sau này nếu gây sự sẽ để lại phiền phức không nhỏ.

Tốt hơn là nên ngăn cản ông ta từ bây giờ, đề phòng vạn nhất.

Buổi tối, Tam Nương đi tìm Lâm Thần, nói rõ ý đồ của mình.

“Ý cô là, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân dẫn người tới gây rối, cố ý ngăn cản cô xây bệnh viện?”

“Vâng, đúng vậy!”

Tam Nương báo cáo sự thật: “Tôi nói cho anh biết, người này tâm tư rất nhiều, tôi sợ hắn sẽ ở sau lưng chúng ta làm một vài động tác nhỏ, rất phiền phức, tôi nghĩ nếu không chúng ta hãy đi trước một bước, chặn con đường tiếp theo của ông ta đi.”

Từ đầu đến cuối, Tam Nương đều không có đem ông ta để vào mắt, chỉ là nhìn ý tứ của ông ta, khẳng định sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu như muốn bày trò sau lưng bọn họ, vậy thì thật sự rất phiền phức.

Tam Nương đã sớm nghĩ xong, hiện giờ tới đây cũng chỉ là xin ý kiến của anh: “Bây giờ hoặc là chúng ta gϊếŧ quách ông ta, hoặc là cứ để cho bệnh viện của ông ta ngay lập tức đóng cửa, đập chết đi cái ý định si tâm vọng tưởng đó của ông ta.”

Ánh mắt Lâm Thần chuyển động, nếu để cho ông ta chết trong im lặng, hôm qua vừa xảy ra mâu thuẫn, mấy ngày sau ông ta liền chết, cảnh sát rất nhanh sẽ nghi ngờ đến người của bọn họ, đến lúc đó càng phiền toái hơn.

“Cô dự định đào người của họ à?”

“Ừm!” Tam Nương gật đầu.

Dù sao sau khi bệnh viện bọn họ xây dựng xong, thiếu nhất chính là nhân tài, không bằng bây giờ bắt đầu tuyển binh mua ngựa, đợi đến ngày bệnh viện được xây xong, cũng không đến mức bởi vì thiếu người mà bận rộn tay chân rối loạn cả lên.

“Ý

hay đó, triển khai đi.” Lâm Thần gật đầu đồng ý với đề xuất của Tam Nương.

Trên thực tế, khi bệnh viện của bọn họ bắt đầu hoạt động, bệnh viện đối diện thực sự không có một chút tỷ lệ sống sót nào.

Tam Nương dựa theo lời của Lâm Thần, cô ta liền hướng về bệnh viện đối diện ném cành ô liu, hơn nữa còn đưa ra những phúc lợi đủ để cho những người đó phải tự cảm động.

Sau một khoảng thời gian, các bác sĩ tại bệnh viện Nhân Dân đó còn không cần mời, có người mời Tam Nương ăn cơm, hơn nữa còn nói rõ ý đồ của mình.

Đối với những người này, Tam Nương đương nhiên không cự tuyệt, vẻn vẹn chỉ trong vòng ba ngày, các bác sĩ ở bệnh viện Nhân dân đều bị cô ta đào rỗng.

Mãi đến một buổi sáng nọ, vị viện trưởng kia vừa bước chân vào bệnh viện, đã thấy bệnh viện vắng tanh, trên bàn ông ta có một xấp lá đơn từ chức dày cộp.

Có bác sĩ điều trị chính, có y tá, cũng có những người đắc lực mà ông ta tâm đắc, trong nháy mắt, ông ta cảm giác huyết áp của mình tăng lên không ít.

Ông ta thở hổn hển nặng nề, cảm giác hô hấp của mình sắp không chịu nổi nữa rồi, đầu óc ong ong đau không ngừng. Sau đó ông ta dùng tốc độ cực nhanh từ trong ngăn kéo lấy ra một bình thuốc nhỏ, sau khi uống xong, ông ta mới cảm giác mình còn đang sống.

“Thực sự là hϊếp người quá đáng!”

Ông ta vỗ một tát lên bàn, tức giận đến nỗi đầu óc ù ù đau, ông ta đã nhiều lần nhẫn nhịn, không có ít lần kiềm chế cảm giác muốn tìm bọn họ tính sổ, cuối cùng đổi lại là cái gì?

Đào người của ông ta đã đành, bệnh nhân cũng đành phải chuyển đến nơi khác, bệnh viện này của ông ta từng là nơi mọi người chen chúc muốn vào, bây giờ lại bị coi thành một trò cười.

Nếu tin này bị truyền ra ngoài, ông ta làm sao còn mặt mũi đứng trong giới y học?

Không được, ông ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.

Ông ta hoảng hốt lấy điện thoại di động ra, gọi một số điện thoại mà mình nhớ trong đầu, một lúc lâu sau, cuộc gọi mới được kết nối.

Trong điện thoại là một giọng nói trầm khàn: “Tôi còn tưởng rằng cả đời này ông cũng sẽ không bao giờ gọi cho tôi chứ, nói đi, có chuyện gì?”

“Hãy giúp tôi một việc nữa.”

“Haha, nếu người cha vĩ đại của tôi đã hạ mình cầu xin tôi, xem ra tôi phải rửa tai lắng nghe rồi”

“Tôi muốn anh giúp tôi gϊếŧ một người.”

Khi nói ra câu này, ông ta cơ hồ phải cắn răng mới thốt ra được.

Ông ta chưa bao giờ ghét một người đến thế.

“Ai?”

“Lâm Thần!” Viện trưởng thở ra một hơi sâu, trong mắt hiện lên sự trả thù điên cuồng: “Sau này tôi sẽ gửi tài liệu của anh ta cho anh.”

“Muốn tôi giúp ông, ông có biết tôi muốn gì không?”

“Biết!” Viện trưởng từ từ nhắm hai mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ đau thương không thể che giấu.

Tiếng cười khẽ phát ra từ đầu dây bên kia khiến người ta rợn cả người.

“Biết là tốt rồi.” Giọng nói lười biếng lại vang lên, “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không để anh ta nhìn thấy được mặt trời ngày mai.”

Nghe xong những lời anh ta nói, viện trưởng mới hoàn toàn yên tâm.

Những vướng mắc giữa cha con họ có lẽ kiếp này cũng không thể hóa giải được, điều duy nhất ông ta có thể làm chính là ngăn cho lòng thù hận ngày càng sâu sắc.

Bên trong căn biệt thự ở ngoại ô phía Tây, có một người đàn ông đang hút một điếu thuốc rồi hung hăng dập tàn thuốc xuống đất.

Một người phụ nữ kiều diễm, quyến rũ vuốt ve bên cạnh anh ta giống như rắn nước, cô ta nằm sấp trên ngực anh ta mềm mại không xương, cầm lấy ly rượu đỏ bên cạnh đưa đến bên môi anh ta.

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, sau đó phun một ngụm nước bọt vào mặt người phụ nữ, người phụ nữ lập tức khiêm tốn đặt ly rượu xuống bên cạnh, cho dù vẻ mặt xấu hổ như thế nào, cô ta vẫn cười rất nhẹ.

“Đừng tức giận mà, có chuyện gì không vui có thể nói cho Niệm Nô nghe một chút!”

Người đàn ông nắm cằm cô ta rồi hung hăng tát cho cô ta một cái, nằm úp sấp trên sô pha: “Đi gϊếŧ một người cho tôi.”

Niệm Nô chật vật bò dậy khỏi mặt đất, cúi đầu cung kính, giọng nói nhẹ đến mức như giọt nước: “Vâng!”

Một buổi sáng nọ, Lâm Thần chào đón một bệnh nhân đặc biệt.

Cô ta mang khăn che mặt màu đỏ, đôi mắt quyến rũ lưu lại bên ngoài, vặn vẹo eo thon, từng bước đi về phía anh.

Vì vẫn còn một hàng dài phía trước nên cô ta đã trực tiếp nhảy xuống hàng khiến mọi người bất bình.

“Làm gì vậy, mọi người đều phải xếp hàng, tại sao cô lại chắn trước mặt tôi?”

Một người đàn ông ở phía trước không chịu nổi, lập tức quát mắng.

Người phụ nữ chậm rãi quay đầu liếc mắt một cái, người đàn ông chỉ cảm thấy giữa hai người nhất định có một luồng nhiệt, sau đó hai mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, thận trọng nói: “Xin mời.”

Người phụ nữ thỏa mãn ngồi xuống, cô ta từ từ đưa đôi bàn tay non mềm trắng nõn ra: “Bác sĩ, mấy ngày nay tim tôi đập rất nhanh, anh có thể giúp tôi xem chuyện gì đang xảy ra không?”

Lâm Thần bắt mạch cho cô ta, nhịp tim của cô ta quả thực quá nhanh.

Nhưng thân thể rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn: “Cô trở về uống thêm nước, nghỉ ngơi đi, người tiếp theo.”

Người phụ nữ không nhúc nhích, nửa người dựa vào trên bàn, trên ngực tròn trịa không lộ ra ngoài: “Bác sĩ, tôi thực khó chịu, anh phải xem kỹ một chút.”

Lâm Thần liếc cô một cái, trong mắt là một mảng thanh tịnh.

Người phụ nữ khá kinh ngạc, cuối cùng vẫn bình tĩnh đứng dậy: “Nếu bác sĩ bây giờ không tiện vậy buổi tối tôi sẽ lại trở lại tìm anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.