Con Rể Là Thần Y

Chương 211




Lâm Thần vào trong nhà của bọn họ rồi đi xem một vòng xung quanh, không có chỗ nào khả nghi hết.

“Thế nào?” Hai tròng mắt căng thẳng gần như chực trào ra khỏi mắt của Tần Đại Dũng.

“Trong nhà đúng là không có gì khác thường.”

Lâm Thần thành thật trả lời.

Ngay lúc anh quay người sắp rời đi, phu nhân Tần liền trực tiếp quỳ xuống.

Đây coi như là lần thứ hai của ngày hôm nay bà ta quỳ dưới anh.

“Bà có gì thì cứ nói, đừng động một tí liền quỳ.”

Điều này quả thật làm hao tổn tuổi thọ của anh.

“Cậu không được đi, cậu đi rồi, chúng tôi biết phải làm sao đây?”

Vừa nghĩ tới những con côn trùng kia, bà liền sởn gai ốc.

“Tôi đảm bảo chỉ cần qua chuyện này, tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời.”

Bà cũng sẽ không hung hăng càn quấy giống như trước kia nữa, sẽ không chua ngoa chửi đổng nữa, như vậy thì có thể cho nhà bọn họ thêm một cơ hội.

Lâm Thần không có cách nào tốt cả, dù sao hiện tại bọn họ đắc tội với người nào rồi cũng không biết.

Có điều, thân là bác sĩ, không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi như vậy được.

“Như vậy đi, thật ra thì tôi có một biện pháp.”

“Cách gì?”

“Bà tới đây……”

Ba ngày sau nhà họ Tần chết bất đắc kỳ tử ở trong nhà.

Cả nhà năm người già trẻ, không ai may mắn sống sót, ai chết cũng vô cùng thảm thương.

“Các người nghe nói gì chưa? Nhà họ Tần cũng là bởi vì đắc tội người khác, thế nên mới gặp tai ương ngập đầu.”

“Đã nghe nói từ sớm rồi, ai bảo Tần phu nhân này không chịu tích đức cho bản thân, toàn làm ra những chuyện thất đức.”

Dân làng sau khi cơm nước no nê, liền nổi hứng tán gẫu chuyện phiếm.

Kể ra cũng khiến cho người khác phải kinh hãi run sợ, bởi vì đến nay chưa rõ tung tích của hung thủ.

Hơn nữa cái chết của năm người ở nhà họ Tần, thật sự là quỷ dị, trên người không có bất kỳ vết thương nào cả, cứ như vậy không hiểu sao mà chết đi.

Hôm qua vừa mới bị cảnh sát mang đi, hiện trường hiện tại vẫn còn đang phong tỏa đấy, không cho phép bất kỳ người nào tới gần.

Nay một ngôi làng xảy ra chuyện lớn như vậy, qua mấy chuyện truyền nhau của những người phụ nữ buôn chuyện, đã huyên náo tới mức ai ai cũng biết.

Cho dù là địa điểm du lịch, cũng bởi vì chuyện này mà phải nhận lấy những liên lụy, vốn những ngày này là mùa du lịch, hiện tại lại ít người đến đáng thương.

Rất nhiều thương nghiệp trực tiếp đóng cửa ở phía sau ngủ một giấc, mang dáng vẻ cam chịu.

Ở một góc nào đó trong thôn, một người đàn ông mang mặt nạ bạc đang ngắm nghía chiếc dao trong tay mình, “Tình hình có đúng như vậy không?”

“Ừ, toàn bộ đều chết bất đắc kỳ tử rồi.”

“Haha, vậy thì tốt.”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, hướng về người đang quỳ dưới đất mà nói rằng, “Chọn ngày thu hoạch đất của bọn họ, cùng với tất cả tài sản dưới tên của bọn họ, nói như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng là một trong những người thừa kế.”

“Vâng.”

Màn đêm se lạnh, người đàn ông mang mặt nạ bạc lặng lẽ lẻn vào đại viện của Tần gia, nhìn cảnh tượng ngày xưa quen thuộc, hắn bất giác cười lạnh.

“Tần Đại Dũng à Tần Đại Dũng, ông chưa hề nghĩ tới một ngày, tôi cũng sẽ trở về đây, đây đều là các người nợ tôi.”

Người đàn ông nghĩ tới những hình ảnh ngày xưa, đôi mắt kia trở nên đỏ như máu.

Nếu như không phải vì ông ta, mình tại sao có thể biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ như này cơ chứ.

“Người đứng đằng sau, hóa ra là ông!”

Tần Đại Dũng từ phía sau cây đại thụ đi tới, mặc dù ông không nhìn thấy dáng dấp của đối phương, nhưng giọng nói này cả đời ông cũng không quên được.

Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩn người, “Ông vậy mà chưa chết?”

“Để cháu thất vọng rồi.” Tần Đại Dũng nói.

Ông ta chưa hề nghĩ tới trong lòng người mà muốn ông chết, lại chính là cháu của mình, thật sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng!

“Sẽ không!”

Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, anh liền quay lại ra tay với Tần Đại Dũng rồi.

Có điều Tần Đại Dũng chính là nông dân, nào có gặp qua điệu bộ này, đây nào có phải cháu trai của ông ta, đây quả thực là ác quỷ ăn thịt người.

Vào thời khắc quan trọng, Lâm Thần ra tay và đỡ cho ông ta một đòn.

“Ông tu luyện chất độc?”

“Đúng thế thì sao? Cậu bớt ở chỗ này quản việc không đâu đi, cẩn thận ngay cả cậu tôi cũng gϊếŧ luôn đấy.”

“Người đàn ông biến mất cùng với của cải, vẫn còn biết xấu hổ, tôi sẽ lo chuyện này.”

Nói chuyện không hợp hai bên liền lao vào đánh nhau.

Dễ nhận thấy quyền thuật công phu của người đàn ông không bằng Lâm Thần.

Chỉ thấy tay hắn vung lên, vô số những con bọ màu đỏ bay về phía Lâm Thần.

Chỉ là khi còn cách ông ta vài mét, toàn bộ những cây kim đều bị Lâm Thần đánh tan.

Những con bọ này lít nha lít nhít, giống như một dải tơ lụa màu đỏ mịn, bao quanh lên cả người của Lâm Thần.

Dường như có mùi máu tanh, trên không trung trập trùng lên xuống, Lâm Thần kinh hãi không thôi, “Ông vậy mà lại dùng máu của người sống để nuôi những con bọ này?”

Chẳng trách những con bọ này hiện ra màu đỏ, hóa ra đều là dùng máu tươi mà nuôi thành.

Nói cách khác, nếu như những con bọ màu đỏ này nhiễm lên người anh, anh có thể sẽ bị hút cạn máu tươi mà chết.

Lâm Thần chỉ có thể điều động linh lực toàn thân, có thể hình thành một tầng bảo vệ cho bản thân như có như không, phòng ngừa những con bọ kia tiếp cận.

Người đàn ông này rõ ràng là khống chế không được, những con bọ này lực bất tòng tâm, vì thế những con bọ này khi thì tan ra, khi thì tụ lại.

“Phù……”

Người đàn ông phun ra ngoài một ngụm máu tươi, đây rõ ràng cho thấy là bị phản phệ.

Nhưng ông ta vẫn không muốn thu tay lại, nhất định phải đánh nhau tới chết.

Cho tới khi anh đặt mục tiêu lên người Tần Đại Dũng, bởi vì ông ta biết không đấu lại được người trẻ tuổi trước mặt, “Nếu tôi không qua khỏi, vậy anh theo tôi cùng chết đi.”

Dựa vào cái gì anh ta sống trong địa ngục đau đớn như vậy, dựa vào cái gì mà anh khao khát ánh sáng đến vậy, nhưng đang sống sờ sờ lại bị đẩy vào địa ngục.

Nhưng đám đầu sỏ này, lại có thể sống hạnh phúc bình yên, điều này không công bằng chút nào.

Cậu ta muốn khiến cho ông ta chết!

Lâm Thần nhìn ra ý đồ của cậu ta, đẩy Tần Đại Dũng ra, hai tay nhanh chóng kết lại, đem những con bọ kia toàn bộ đều gϊếŧ hết.

Mà người đàn ông đeo mặt nạ kia cũng bởi vì không chịu được quá nhiều sức lực, trực tiếp nổ tung mà chết, chỉ còn sót lại chiếc mặt nạ màu bạc, cùng một chiếc thắt lưng màu xanh lá.

Tần Đại Dũng cũng sớm bị dọa cho ngây người, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.

Đây……

Cuối cùng hai mắt trợn lên một phen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại, bản thân đã thoải mái nằm trên chiếc giường lớn.

Nghĩ lại sự việc ngày hôm qua, anh vẫn cảm thấy như giấc mộng Hoàng Lương, cảm thấy khó mà tin nổi.

“Cha mẹ anh còn cả vợ con anh, tôi cũng đã đưa đi rồi, nếu như cơ thể anh không có vấn đề gì, cũng sửa soạn một chút rồi đi đi.”

Đây là giao hẹn mà bọn họ đã định sẵn.

Bản thân giúp họ giải quyết khủng hoảng, họ rời khỏi nơi này và chuyển các cửa hàng và đất đai ở đây cho mình.

Tất nhiên, anh sẽ không để họ phải chịu thiệt thòi, và cho họ một khoản tiền hậu hĩnh, nếu họ sống đến hết phần đời còn lại mà không cần lo lắng.

“Cảm tạ ân huệ, sự việc ngày hôm qua tôi sẽ không hé ra nửa chữ.”

“Tôi hy vọng ông có thể làm được, bằng không dù cho ông có đi đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể lấy đầu của ông.”

Lâm Thần nói câu này với ngữ khí ung dung, giống như là đang tán gẫu, thế nhưng Tần Đại Dũng cũng không dám lơ là, thu dọn đồ đạc của chính mình rồi trực tiếp rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.