Con Rể Là Thần Y

Chương 208




Lục Mỹ Mỹ vừa thấy bạn trai mình nhìn chằm chằm Giang Ngưng, lập tức không vui.

"Dù sao hiện tại thời gian cũng còn sớm, không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?"

Lục Mỹ Mỹ vừa nói, một bên chủ động nắm tay Giang Ngưng.

"Không cần." Giang Ngưng có chút không thoải mái muốn rút tay của mình ra.

Cô làm sao không nhìn ra, từ trong ra ngoài đều khinh thường cô, ở chung với người như vậy làm sao có thể thoải mái được.

Lục Mỹ Mỹ xua tay, tự cho là đúng nói: "Không sao, tôi mời khách, gần đó có một điểm du lịch, thức ăn nơi đó rất ngon, tuy giá cả rất đắt, nhưng tôi cũng trả nổi được, nếu cô không đi, vậy cũng chính là khinh thường tôi."

Giang Ngưng do dự trong chốc lát, gật gật đầu.

Phong cảnh điểm du lịch đẹp không tả xiết, nhưng vào lúc này người lại rất ít, có chút đáng thương.

Đặc biệt Lục Mỹ Mỹ chọn chỗ kia, là một nơi hẻo lánh.

"Các người cũng không cần khách khí, muốn ăn gì thì gọi." Lục Mỹ Mỹ nhiệt tình tiếp đón, không có lúc nào là không khoe khoang: "Tôi nghe nói tiền lương ở bệnh viện nơi đó của cô cũng không cao, khả năng cũng không tới nơi này tiêu phí, nhưng mà cô là bạn học cùng trường, tôi mời."

Lục Mỹ Mỹ chỉ sợ hai người bọn họ không biết cô sống tốt, cẩn thận giới thiệu: "Cửa hàng này kỳ thật cũng là bạn của tôi mở, bình thường không có vé thì không thể vào được."

Lâm Thần đưa mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Điểm du lịch có rất nhiều người, riêng nhà hàng này lại ít người đến đáng thương.

"Bạn của cô hẳn là một phú nhị đại." Lâm Thần cười nói.

Lục Mỹ Mỹ gật gật đầu, một bộ dáng mau tới nịnh bợ của cô ta: "Trong nhà mở công ty, không thiếu tiền."

"Có thể thấy được, tiền thuê chỗ này cũng không hề rẻ, buôn bán loại này, cũng chỉ có gia tài bạc vạn mới có thể bù được."

"Anh là có ý gì?"

Lục Mỹ Mỹ nghiêm mặt, cảm thấy chính mình đã bị khiêu khích.

La Ngôn quả thật vỗ vỗ vai của cô ta, bảo cô ta không nên tức giận: "Là người nông thôn đến, đừng chấp nhặt với anh ta."

"Giang Ngưng, không phải tôi nói cô, tìm ai không tốt, lại muốn tìm một tên thôn quê như vậy, thiệt thòi cô còn một khuôn mặt xinh đẹp như vậy."

"Anh ấy có sự nghiệp, hơn nữa tôi cảm thấy..."

"Được rồi, cô sẽ không cần phải giải thích cho anh ta, tôi biết người như các cô cần thể diện, nhưng mà không thể đánh sưng mặt người mập."

Lục Mỹ Mỹ lấy thực đơn lại đây, cũng không hỏi thăm ý kiến bọn họ, gọi toàn bộ đồ ăn đặc trưng nơi này.

Lâm Thần ngồi ở bên cạnh xem điện thoại, mặc cho âm thanh bên tai nối liền không dứt, anh cũng không có để ý tới.

Anh vừa mới tra xét một chút tin tức nơi này, thật ra là một nơi không tệ, non xanh nước biếc, hơn nữa linh khí so với trong thành phố lớn nồng đậm hơn không ít.

Nếu như có thể ở đây mở một hiệu thuốc độc quyền của anh, có lẽ cũng là một lựa chọn không tệ.

Nhưng mà giá nơi này cũng không thấp, hơn nữa hoàn cảnh địa lý vượt trội, người khác có thể không muốn chuyển khỏi nơi này.

"Thật sự có thể, tôi có ý tốt mời các người tới đây ăn cơm, kết quả lại gọi bàn ăn lớn như vậy. Anh lại nhìn chằm chằm điện thoại, có phải xem thường tôi hay không?"

Lục Mỹ Mỹ đặt thật mạnh chiếc đũa lên trên bàn, sắc mặt rũ xuống, rõ ràng mất hứng.

Giang Ngưng nói xin lỗi với cô ta, cho cô ta vài phần mặt mũi. Nhưng không có nghĩa là Lâm Thần giữ mặt mũi cho cô ta.

"Đi thôi."

Lâm Thần đứng lên.

Giang Ngưng cũng đứng lên theo.

Cô vẫn tưởng sẽ giữ gìn tốt quan hệ bạn học, có thể chỉ có lúc tiếp xúc mới phát hiện, mọi chuyện cũng không thể hài lòng như ý muốn, chỉ có thể tự lực mình làm là tốt nhất.

"Xin lỗi, chúng ta còn có việc rời đi trước."

Giang Ngưng nói xong câu đó, liền đi theo Lâm Thần cũng không quay đầu lại, rời đi.

La Ngôn mắt nhìn bóng lưng biến mất, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

"Chồng bạn học của em thật có khí phách!"

"Là một người ở rể không có bản lĩnh gì nhưng tính tình cũng không nhỏ."

Lục Mỹ Mỹ cười lạnh một tiếng.

Nhưng mà cô ta cũng không còn tức giận như vậy, ít nhất thấy Giang Ngưng không sống tốt bằng chính mình, lửa giận trong lòng của cô ta cũng tiêu tan hơn phân nửa.

"Anh Ngôn, anh xem bọn họ thật sự là không phân biệt tốt xấu, không nhìn được lòng tốt của người khác, lúc trận đấu, anh nên lưu ý nhiều hơn."

"Em yên tâm, người chọc bảo bối của anh mất hứng, anh sẽ không để cho bọn họ yên."

Ra khỏi cổng, hít thở không khí trong lành, Giang Ngưng mới cảm giác mình sống lại.

Nói là bạn học, kỳ thật so với người xa lạ còn không bằng, ở cùng dưới mái nhà, đặc biệt áp lực.

"Ngày mai trận đấu em phải lưu ý một chút, bạn học kia của em nói không chừng sẽ ở sau lưng ngáng chân."

Lâm Thần có chút lo lắng dặn dò.

"Được, em sẽ lưu ý." Giang Ngưng thật cũng không có nghĩ nhiều.

Cho dù là nhìn chính mình không vừa mắt, cũng không hại chính mình đi.

Lâm Thần đưa cô về khách sạn, chính mình một mình đi vào ngôi làng gần đó, khảo sát địa điểm.

Bên kia Bạch Cốt không có truyền tin tức, nghĩ đến sự tình còn không được giải quyết thích đáng.

"Người mù chết tiệt, mày đi ra cho tao, mày đừng nghĩ mày tránh ở bên trong không ra tiếng là được, hôm nay nếu mày không cho tao một cái công đạo, đừng trách tao đưa chuyện này đến cục cảnh sát đi."

Nói chuyện chính là bà Tần, đây chính là người đàn bà chanh chua nổi danh mười tám dặm thôn, phàm là người bị bà nhắm đến, đều không có trôi qua được một ngày bình an.

Hai ngày trước khi mang cháu đến đây xem bệnh, vốn chỉ là một người cảm bình thường, truyền nước muối hai ngày cũng tốt lắm, mấy ngày nữa lại càng nghiêm trọng, liền náo loạn tới cửa đây.

"Bà Tần, bà đừng một ngụm kêu một cái người mù chết, bà đừng quên, nếu không phải lão Hồ ở trong này xem bệnh cho chúng ta, đôi khi còn chữa bệnh từ thiện, thôn núi nhỏ xa xôi này của chúng ta đi một chuyến ra ngoài xem bệnh đều đã muốn mất nửa cái mạng."

"Đúng rồi, đứa cháu này của bà cũng không phải người lập dị, lúc trước lão Hồ lấy ít thuốc Đông y bảo bà trở về sắc uống, bà lại nói rằng nhà người ta lừa tiền bà, sống chết không chịu trả chút tiền thuốc Đông y này."

Người chung quanh đều là người chịu ân huệ của lão Hồ, cảm thấy ông ta dù có tuổi, lại còn thường xuyên chữa bệnh từ thiện, đúng là khó có được.

Lão Hồ không có con cái, đã đủ đáng thương, bà Tần này còn muốn muốn bước tới giẫm đạp lên, thật sự là không có tính người.

"Cút!" Bà Tần không kiên nhẫn, hai tay chống nạnh, rất có tư thế của một người đàn bà chanh chua chửi đổng: "Liên quan gì đến các người, các ngươi đừng ở trong này giả bộ làm người tốt."

Cuối cùng, cửa gỗ vẫn cọt kẹt một tiếng mở ra.

Một ông cụ đã gần nửa thế kỷ đi ra, tóc bạc phơ, toàn thân không có tới hai lượng thịt, chỉ còn lại có xương bọc da, gầy đến đáng thương.

Ông chống gậy, run rẩy tiêu sái đi ra, mỗi một bước đều rất chậm rãi.

Ông che miệng ho khan vài tiếng, hắng giọng một cái nói: "Đưa đến bệnh viện lớn đi thôi, tiền thuốc men tôi bỏ ra, đừng làm chậm trễ đứa nhỏ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.