Con Rể Là Thần Y

Chương 205




(*Di hoa tiếp mộc: chỉ việc làm xảo trá, đem thứ của mình bí mật chuyển cho người khác, thường mang nghĩa tiêu cực như để vu oan giá hoạ...)

Sau khi mấy con rắn cắn chết những người đó, lại ngoan ngoãn bò trở lại tay cậu bé, chui vào trong cổ tay áo của cậu ta.

Lâm Thần nhìn một màn này mà da đầu có chút tê dại.

“Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.” Cậu bé dừng một chút nói, “Tên tôi là Đường Vương, tên anh là gì?”

“Tên tôi là Lâm Thần!”

Lâm Thần ngược lại có chút bội phục cậu ta, hai mắt đều đã mù còn có thể bình tĩnh mà nhàn nhã nói chuyện với anh như vậy.

Nhưng cũng có thể nhìn ra được, tuổi thật của cậu bé này tuyệt đối không chỉ bảy tám tuổi, cũng không biết đến tột cùng sau khuôn mặt non nớt này đang ẩn giấu điều gì.

Đường Vương chính là cậu chủ của Đường sơn trang, tuổi thật đã hai mươi lăm, chẳng qua bởi vì luyện công gặp trở ngại, thân thể mới bị thu nhỏ thành bộ dáng này.

Cậu sờ sờ đôi mắt bị thương của mình, l.iếm l.iếm đôi môi khô khốc nói, “Anh là bác sĩ, có thể chữa khỏi mắt cho tôi không?”

Lâm Thần có chút ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt này của Đường Vương xem như đã bị hủy, khả năng chữa trị gần như bằng không.

Hai tròng mắt đều đã mất, chỉ còn lại cái hốc tối đen thì lấy cái gì trị?

“Anh trị không được?”

Đường Vương không nghe câu trả lời của anh, nhịn không được lại hỏi một câu.

Cậu có chút kinh ngạc, vốn cho rằng người ở chỗ nhỏ này đều là người bình thường, nhưng bộ dáng vừa mới cùng mình kề vai chiến đấu kia cũng không phải một người bình thường nên có.

Quan trọng nhất là cậu cảm nhận được linh khí trên người người thanh niên này.

“Tròng mắt cậu đều không còn thì lấy gì mà trị?”

Lâm Thần khoanh tay trước ngực, nhìn mấy thi thể trên mặt đất mà có chút đau đầu.

Bây giờ là xã hội pháp lý, mấy người này vô duyên vô cớ chết ở chỗ này chỉ sợ lại có phiền phức.

“Cho anh.”

Đường Vương lấy một cái bình thuốc màu trắng ra từ trong lòng, “Xử lý hết những thi thể này.”

Lâm Thần nhận lấy chiếc bình từ trong tay cậu ta, bên trong là một ít bột phấn màu trắng, rắc lên những thi thể đó, chỉ chốc lát sau đã bốc lên một lớp màn xanh, cuối cùng chỉ còn lại một vũng nước.

Thứ này trước kia nhà họ Lâm cũng có, chẳng qua đã nhiều năm không thấy nữa.

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi có thể sống thì sẽ thỏa mãn một yêu cầu của anh. Bây giờ anh có thể nói ra nguyện vọng của mình.”

Đường Vương là một người vô cùng sảng khoái.

“Vẫn nên để tôi cầm máu cho cậu trước đi.”

Lâm Thần nhịn không được thở dài một hơi.

Rõ ràng là một người chỉ lớn cỡ ba bàn tay, vậy mà mỗi một câu nói ra đều là giọng điệu ông cụ như vậy, thật đúng là làm cho anh có chút không quen.

Vết thương trên người cậu ta tuy rằng không nặng nhưng lại chằng chịt. Nếu không chữa trị kịp thời cũng sẽ mất máu mà chết.

Đường Vương cũng không từ chối, cùng anh đi đến bệnh viện. Lâm Thần dẫn cậu ta vào văn phòng của mình.

Lúc ở ngoài còn chưa chú ý, vào trong rồi mới phát hiện, ngón tay của cậu ta không biết đã bị gãy bao giờ, toàn thân từ trên xuống dưới không tìm được một chỗ nào lành lặn.

Thân thể cũng đã bị tàn phá thành bộ dạng này rồi mà ý thức lại có thể thanh tỉnh như vậy.

“Ngón tay tôi có phải bị gãy không?”

“Ừm.”

“Còn lại bao nhiêu ngón?”

“Một ngón cũng không còn.”

Đường Vương gật gật đầu, máu trên mặt theo cằm nhỏ giọt xuống đất, nở ra từng đóa hoa mai đen, máu tanh mà đẹp đẽ.

Lưng cậu bị chém một đao, sâu đến mức có thể thấy được cả xương, máu cứ như không cần tiền liên tục ứa ra, nhưng cậu lại tựa hồ như không cảm giác được đau đớn.

Khi bị ngón tay của Lâm Thần đ.è xuống lưng, cậu ta ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.

“Tôi dùng kim may lại cho cậu trước đi.”

Lâm Thần dùng kim bạc đâm xuống mấy huyệt vị, cầm máu, sau đó lại dẫn linh lực theo các mạch lưu chuyển ra khắp thân thể làm sắc mặt cậu ta không còn đầy vẻ trầm lặng nữa.

Đường Vương đang đùa giỡn mấy con rắn nhỏ trong tay, không yên lòng hỏi, “Chỗ này của các anh có thi thể vừa mới chết không?”

“Có!”

“Tìm một đôi mắt xinh đẹp một chút, tôi muốn.”

Đường Vương không chút để ý nói.

“Cậu có thể tự đặt chúng nó vào cho mình?”

Lâm Thần rút kim ra, xử lý hết những vết thương có thể xử lý được.

“Chúng tôi không có quyền làm vậy, nếu cậu muốn thì cần phải thương lượng với người nhà.”

Lâm Thần chậm rãi nói.

Đường Vương cười cười, vết máu trên mặt cậu ta đã bị lau sạch để lộ ra gương mặt trắng nõn, chỉ là tròng mắt không còn, đen đen một mảnh, nhìn qua đặc biệt khủng khϊếp.

Cậu ta từ trên giường nhỏ nhảy xuống, tuy rằng không có mắt, nhưng không có vẻ gì là không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, “Đôi mắt đối với tôi mà nói bất quá cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi.”

Mỗi lỗ chân lông trên người cậu đều có thể cảm giác được ánh sáng và nhiệt độ xung quanh, dù cho không có mắt thì cũng không gây ra chút bất tiện nào với cuộc sống của cậu.

“Nói đi, điều kiện của anh là gì?”

Lâm Thần tháo găng tay dùng một lần trên tay ra, nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi lại báo cho cậu.”

Không khí bên cạnh Đường Vương lập tức trầm xuống, giọng nói trở nên u ám, “Anh đang đùa giỡn với tôi?”

Không ai dám thách thức sự uy nghiêm của cậu.

“Anh đừng tưởng rằng mình đã cứu tôi là có thể thách thức điểm mấu chốt của tôi.”

Lâm Thần nhìn bộ dáng tự cho là đúng của cậu ta, cũng không muốn đi để ý.

Nếu không phải vì cậu nhóc này, có lẽ bây giờ anh đã bắt đầu tu luyện rồi.

Đường Vương thấy anh không lên tiếng, cau mày nói, “Đây là thông tin liên lạc của tôi, anh nghĩ ra rồi thì nói cho tôi biết.”

Cậu không phải là loại người lấy oán báo ơn.

Lâm Thần nhận lấy tấm danh thϊếp màu trắng, lần thứ hai quay đầu lại thì Đường Vương vốn đứng chỗ đó đã biến mất không thấy đâu nữa.

Anh không để ý, đặt danh thϊếp vào túi của mình rồi tắt đèn về nhà.

Chỉ là sáng hôm sau đi làm, anh tức giận đến mức run rẩy cả người.

Bởi vì một thi thể trong nhà xác không hiểu sao lại thiếu đi đôi mắt, hơn nữa trên người còn xuất hiện các vết thương lớn nhỏ đủ loại.

Lâm Thần đối với những vết thương này đúng là không thể quen thuộc hơn được nữa, chúng đều đã từng ở trên người Đường Vương.

Người này đến tột cùng là cái gì, dĩ nhiên còn có thể dời hoa ghép cây?

Bởi vì người chết đã trở thành như vậy, người nhà làm ầm ĩ không ngừng, cho rằng bệnh viện của họ không chịu trách nhiệm mới dẫn đến hậu quả thế này.

Lâm Thần xem lại video giám sát cũng không phát hiện bóng dáng Đường Vương, cũng không biết cậu ta lẻn vào nhà xác như thế nào.

“Chủ nhiệm Lâm, người nhà bệnh nhân ầm ĩ quá dữ, nói nếu không cho bọn họ một cách giải quyết hợp lý, họ sẽ đưa chuyện này tới chỗ truyền thông đó.”

Y tá lo lắng nói.

Trên trán cô rịn ra một lớp mồ hôi tinh tế, tình hình bên ngoài hiển nhiên không được lạc quan.

Lâm Thần đóng quyển sách trong tay lại, “Đi thôi, đi xem một chút.”

Hai người vừa đi vừa nói, “Không phải đều đã giải quyết rồi sao? Sao lại ầm ĩ nữa?”

Bên phía bệnh viện đã bồi thường cho gia đình của thi thể hai mươi vạn, cũng được xem là một con số rất lớn rồi.

Chính là vì vậy mới có thể chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Y tá bĩu môi nói, “Bọn họ chính là ỷ vào chúng ta không dám làm lớn chuyện này, liên tục hùng hổ ép người, mục đích chính là vì tiền, căn bản không phải vì thi thể bị hư hại mà tức giận.”

Lâm Thần cân nhắc trong lòng, đây là muốn há mồm sư tử ngoạm một miếng to, coi bệnh viện thành máy rút tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.