Con Rể Là Thần Y

Chương 134




Trên đường về nhà Lâm Thần cứ nghĩ đến cái người ở bệnh viện, Giang Ngưng nhìn ra tâm tư của Lâm Thần, bèn hỏi anh sao vậy, Lâm Thần liền nói cho Giang Ngưng suy nghĩ của mình.

"Anh cảm thấy chuyện hôm nay không đơn giản như vậy. Em nghĩ mà xem, Hôm nay ở buổi tiệc chúng ta vừa làm cho bác cả xấu mặt như vậy. Với tính cách của bác cả sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ.”

Giang Ngưng nghĩ kĩ cảm thấy cũng có lý, với tính cách tính toán chi li như bác cả. Bữa tiệc lần lại Lâm Thần lại làm cho ông ấy xấu mặt như vậy, ông ấy sao có thể dễ dàng tha cho chúng ta như thế được, hơn nữa Giang Ngưng cũng là người nhà họ Giang, nếu bọn họ liên hệ Giang Ngưng trực tiếp nhất định sẽ nghi ngờ người sai hán, Giang Ngưng vẫn là bác sĩ ở Giang ngưng cũng là bác sĩ của bệnh viện Đức Khang, nếu bọn họ đến bệnh viện Đức Khang, thì cho dù có tra cứu như thế nào, cũng sẽ không phát hiện ra đầu têu là Giang Mãnh, còn có thể giữ được vị trí người thừa kế, như vậy hoàn toàn phù hợp, thủ đoạn dùng dao gϊếŧ người rất tàn nhẫn, vậy mới xứng với tên của anh ta.

Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Lâm Thần, nhất định không thể để hắn động vào chúng ta. Tuy rằng không phải chuyện lớn nhưng nhiều thêm nữa sẽ rất phiền phức."

"Không vội, anh xem xem hắn muốn làm gì."

Khóe miệng Lâm Thần nhếch lên, Giang Mãnh là một con cáo già xảo quyệt, Lâm Thần là người khuất phục yêu ma, nếu đã muốn khiêu chiến, Lâm Thần sẽ chơi cùng anh ta xem ai mới là con cáo ngàn năm, ai mới người chiến thắng lớn nhất trong cuộc chơi này.

"Yên tâm đi, anh hành sự mà em còn phải lo sao?”

Để thể hiện sức mạnh của mình, Lâm Thần cố ý vỗ ngực trước mặt Giang Ngưng, khiến Giang Ngưng bật cười, bầu không khí căng thẳng cũng biến mất theo tiếng cười.

Nếu Giang Mãnh anh đã muốn chơi, vậy Lâm Thần tôi sẽ chơi với anh, vừa hay gần đây ăn nhiều thịt quá, muốn thay đổi khẩu vị. Vậy thì trước khi trở về phủ tỉnh tôi sẽ cho anh một bất ngờ.

Lâm Thần gọi cho Từ Thái ngay sau khi anh trở về, dù sao ở Sùng Châu hiệu quả công việc của Từ Thái cũng tương đối nhanh, Lâm Thần không ngờ là anh gọi cho Từ Thái muộn như vậy, vừa mới đổ chuông hai lần, mà đối phương đã bắt máy rồi.

Giọng nói quen thuộc của Từ Thái vẫn ở đầu dây bên kia.

"Cậu chủ, xảy ra chuyện gì sao?"

“Từ Thái, bây giờ ông điều tra giúp tôi cái tên đến bệnh viện Đức Khang tối nay. Tôi muốn xem toàn bộ thông tin của anh ta trước ngày mai."

"Được, cậu chủ, tôi sẽ sai người làm ngay."

Không thể phủ nhận rằng, Từ Thái những cái khác thì không biết nhưng về hiệu quả làm việc thì ít nhất cho đến nay theo Lâm Thần là được xếp vào hàng đầu. Chỉ sau hai tiếng sau khi khi Lâm Thần gọi điện cho Từ Thái, Từ Thái mới đó đã gọi lại cho Lâm Thần, nói rằng ông ấy đã mời trực tiếp người thanh niên đó đến rồi, và hỏi khi nào thì Lâm Thần đến tập đoàn Hạo Long. Người bây giờ đang ở đó.

Lâm Thần liếc nhìn điện thoại, trời đã rạng sáng, suy nghĩ một lúc, anh quyết định đi liền bây giờ. Giang Ngưng thấy Lâm Thần muốn đi ra ngoài, liền hỏi anh đi đâu, Lâm Thần nói đã tìm được tên thanh niên đó. Giang Ngưng khăng khăng đòi đi, nhưng Lâm Thần lay chuyển được cô nên đồng ý dẫn dắt đối phương đi cùng.

Khi xe chạy đến tập đoàn Hạo Long, Lâm Thần xuống xe và thấy Từ Thái đang đợi ở cửa.

“Cậu... Lâm Thần, đi theo tôi."

Từ Thái vốn định gọi Lâm Thần là cậu chủ, nhưng đối phương vội vàng nháy mắt với ông ấy, Từ Thái lập tức thay đổi xưng hô khi thấy vậy.

Ba người tiến vào tập đoàn Hạ Long, vừa vào nhóm Hạ Long, Giang Ngưng đã bị khung cảnh tráng lệ xung quanh mê hoặc, ngay cả Lâm Thần nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thán, tuy rằng trong mắt Lâm Thần, Từ Thái không bằng trước kia, nhưng Lâm Thần vẫn ngưỡng mộ đối phương vì những gì ông chăm lo cho công ty, không chỉ từ khâu trang bị mà còn trong việc quản lý của công ty, mặc dù tập đoàn Hạo Long chẳng là gì trong mắt Lâm Thần, nhưng Từ Thái có thể sắp xếp một cách có tổ chức như vậy thì đúng là có trình độ.

"Đến rồi."

Lâm Thần dừng chân lại theo lời của Từ Thái, nhìn thiếu niên thành thật ngồi trước mặt, làm sao có thể nghĩ tới tên thanh niên vô cớ gây sự muốn làm loạn ở bệnh viện chứ.

“Là các người sao.”

Người thanh niên nhìn Giang Ngưng và Lâm Thần, lập tức hiểu ra điều gì đó.

“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi sẽ đích thân đối phó với người này, à, nhớ đóng cửa đấy."

"Đừng có mơ. Anh không moi được gì từ tôi đâu"

"Vậy sao? Đừng hoảng sợ, tôi chỉ là muốn nói chuyện cùng anh thôi, tôi lại chả phải quỷ, sao mà ăn thịt anh được."

Người thanh niên nghĩ thấy cũng đúng, thế là buông lỏng cảnh giác với Lâm Thần. Lâm Thần thấy vậy, thuận tay phi một cây kim ra ở đầu ngón tay, sau đó phóng kim vào cậu ta, người thanh niên bị Lâm Thần xuyên kim qua da mà không hề có một chút cảm giác nào.

"Anh, anh đã làm gì tôi."

Khi kim bạc hoàn toàn dung hòa vào trong da người thanh niên bắt đầu hoảng sợ, người thanh niên với vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi bắt đầu cầu xin Lâm Thần, tất cả chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Thần. Lâm Thần không nói tiếng nào, một mình bước đến bên cạnh, châm thuốc và hút một cách lặng lẽ, thành thật mà nói, trong suốt ba năm ở nhà họ Giang, anh ấy hầu như hút hai hoặc thậm chí đến ba bao thuốc mỗi ngày, nhưng thật may là anh có chân khí, nên những khói thuốc độc hại này không thể xâm nhập vào trong cơ thể, Lâm Thần chậm rãi phun ra một hơi thuốc ra, khói thuốc từ từ bay đi, cuối cùng tan biến trên khuôn mặt của cậu thanh niên.

Người thanh niên nhìn cảnh này cảm thấy mình bị sỉ nhục, muốn đứng dậy cho Lâm Thần một hơi, nhưng phát hiện không thể cử động được nữa, cậu ta bắt đầu hoảng sợ.

"Anh mau giải huyệt cho tôi, nếu không tôi cho anh biết tay tôi đấy."

"Ô, có khí phách đấy, thú vị, nhưng không sao, không có khí phách thì sao mà thú vị được.”

Lâm Thần nhìn thanh niên trước mặt một cách giễu cợt, tựa như sư tử nhìn con mồi, bây giờ anh phải làm cho hắn bị áp lực tâm lý, tới đúng thời điểm, hắn đương nhiên sẽ khai ra.

Quả nhiên là như vậy, khi Lâm Thần hút đến một nửa điếu thuốc thứ hai, tên thanh niên đó đã mở miệng. Cho dù có bao nhiêu cám dỗ thì không thể không quan tâm đến mạng sống của bản thân được.

"Anh, à không, ngài, tôi sẽ nói ra hết với ông, chỉ cần ông tha mạng cho tôi, tôi sẽ khai ra hết."

"Đừng đừng, đừng gọi tôi là ngài, tôi thấy anh lớn tuổi hơn tôi, anh gọi tôi là ngài thì loạn vai loạn vế quá."

“Tên tôi là Lâm Thần, anh cứ gọi tôi là anh Thần là được."

“ Lâm Thần ư? Cái tên ở rể rác rưởi kia, Lâm Thần đây sao?"

Người thanh niên lẩm bẩm.

"Anh nói gì?"

"Hả?"

Thanh niên vừa nghe xong vội vàng thay đổi lời nói, hắn hiện tại đang ở trong tay người ta, nếu để đối phương nghe được hắn mắng anh ta, không biết anh ta sẽ làm gì mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.