Con Rể Là Thần Y

Chương 10




Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ lão Lăng, thì Lâm Thần thấy yên tâm, cúp điện thoại, Lâm Thần hít một hơi thật sâu, ngồi trên ghế sô pha ngắm nhìn thế gian rơi xuống bên ngoài cửa sổ, nhớ tới những gì Từ Ly đã nói - Anh đã được sinh ra một lần nữa!

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Thần xuống lầu chạy bộ buổi sáng, cách chạy bộ buổi sáng của anh khác với những người khác, còn kèm theo phương pháp hít thở đặc biệt, cho nên cần phải hết sức tập trung tinh thần.

Điều này cũng khiến cho cứ mỗi sáng Từ Ly đến dưới nhà anh để đợi anh thì lại bị Lâm Thần vô tình ngó lơ đi, cho đến khi Lâm Thần chạy bộ về thì mới nhìn thấy Từ Ly với vẻ mặt không nói nên lời.

Tháo tai nghe ra, Lâm Thần có chút kinh ngạc: "Này, cô tới rồi à, sớm thế này mà muốn qua đây sao?"

Nghe vậy, có lẽ Từ Ly cũng biết bản thân vừa rồi thật sự là bị ngó lơ, cũng không so đo với Lâm Thần, chỉ đành gật đầu nói: "Đúng vậy, muốn cùng nhau đi ăn sáng trước, tôi biết có một quán làm trà bánh rất ngon... "

"Đồ tôi ăn sáng đều đã thành thói quen rồi, không ăn được mấy thứ khác, hay là cô đi ăn trước đi, rồi trễ một chút nữa lại đến tìm tôi."

Trong ba năm qua, mặc dù Lâm Thần có rất nhiều tài sản, nhưng để lấy được bảo hiểm, anh vẫn rất ít khi tìm lão Lăng để lấy tiền, chủ yếu cuộc sống của anh dựa vào số tiền ít ỏi để sống qua ngày, vậy nên bữa sáng, một tiệm mì tái mở trong con hẻm đã trở thành niềm yêu thích nhất của anh.

Nhưng Từ Ly lại nghĩ dù sao Lâm Thần cũng là một cậu chủ nhà giàu, đồ ăn anh ăn nhất định cũng không tệ lắm, nên ngang ngược nói: "Không sao, tôi đi cùng anh vậy, tôi còn rất tò mò không biết thứ có thể chinh phục được khẩu vị của anh sẽ là gì? "

"Ực..." Lâm Thần không nói nên lời mà sờ sờ cái mũi thẳng tắp của mình: "Cô xác định chứ?"

“Xác định chắc chắn và quả quyết!” Từ Ly liên tục gật đầu, sau đó kéo Lâm Thần lên chiếc Masan ở bên cạnh.

Trên đường đi Từ Ly đã rất mong chờ, nhưng sau khi cô ấy nhận thấy dưới sự chỉ dẫn của Lâm Thần thì càng đi càng hẻo lánh, cô ấy nhận ra rằng có vẻ mình đã nghĩ sai rồi.

Đứng trước cửa tiệm mì tái, nhìn tấm biển có chút tồi tàn, thì Từ Ly cười hơi ngượng ngùng: "Đây...Đây chính là bữa sáng mà ba năm qua anh vẫn quen ăn sao?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao? Như vậy chẳng phải rất tốt sao" Lâm Thần cười khẩy, biết rằng cô chủ lớn Từ Ly này chắc chắn sẽ không chấp nhận loại quán ăn phố chợ nhỏ như vậy, nhưng có một số thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài, mùi vị của quán ăn này hoàn toàn không có gì để nói!

May mà Từ Ly cũng không phải là người kén chọn cho lắm, chẳng mấy chốc đã đi theo Lâm Thần vào chỗ ngồi, nhưng họ vừa mới ngồi xuống, thì một giọng nói không dịu dàng chút nào vang lên từ cửa quán ăn.

"Ủa! Đây chẳng phải là đồ bỏ đi nhà họ Giang kia sao, lại đến moi thức ăn lợn à!"

Cánh cửa của tiệm mì tái, bảy tám tên côn đồ mặc quần áo kỳ lạ đi đến trước mặt, tên cầm đầu còn cầm một con dao găm nhỏ trên tay, có vẻ rất hung hãn.

Bọn côn đồ này được xem là người bản địa của con hẻm này, chỉ có điều chúng đều không muốn bảo vệ người dân trong con hẻm, mà muốn dựa vào những người nghèo khổ này để nuôi sống bản thân mình.

Chủ nhân của tiệm mì tái là một phụ nữ trung niên, rất sợ phiền phức, biết đã đến lúc phải trả cái gọi là phí bảo kê, thì vội vàng lấy số tiền đã chuẩn bị ra, rồi bước đến trước mặt tên côn đồ cầm đầu mà đưa cho gã ta.

"Anh Tiểu Vĩ, đây là tiền bảo kê của tháng này, tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi đây..."

"Này, hôm nay khoan đã vội thu tiền, ông đây còn có việc quan trọng hơn cần phải làm!"

Trước đây nhóm côn đồ do tên Tiểu Vĩ cầm đầu này và Lâm Thần đã không còn động chạm gì đến nhau, bọn côn đồ kiêng dè cậu em vợ của Lâm Thần là Giang Thiên, mà Lâm Thần thì lại chẳng thèm đi quan tâm mấy chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi, hai ngày trước Giang Thiên đã thốt ra những lời khiến Lâm Thần thành trò hề cho thiên hạ ở trên đường, cho nên mấy tên côn đồ này đã nhắm vào Lâm Thần!

"Ủa! Ở đây còn có một cô gái xinh đẹp này, anh nói em gái này, em bị mù sao mà lại có thể để ý đến hạng người như vậy chứ, anh ta chỉ là một tên rác rưởi, anh thấy em nên đi theo anh đi!"

Tên Tiểu Vĩ này, tên là Lục Vĩ, là một tay côn đồ được coi là ghê gớm, tự cao lại có bản lĩnh, cho nên chẳng xem ai ra gì cả.

Trước khi Lâm Thần còn chưa đứng dậy, thì gã ta đi tới trước bàn của Lâm Thần, sau khi nhìn thấy người đẹp Từ Ly, làm sao hắn có thể chịu được, trực tiếp duỗi bàn tay bẩn thỉu về phía Từ Ly!

"Bộp!"

Lâm Thần còn chưa kịp ra tay, thì Từ Ly đã thưởng cho Lục Vĩ một cái tát: "Cút đi! Đừng có làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi!"

"Ồ! Con ả nhà cô còn ngang ngược hả..."

"Không nghe thấy cô ấy nói gì sao? Nói anh cút xa một chút!"

Có lẽ Lâm Thần cũng biết tại sao bọn họ lại tới tìm mình gây rối, có lẽ là việc tốt mà Giang Thiên làm, trước đây chẳng thèm quan tâm bọn họ, bây giờ bọn họ đã khiêu khích đến đầu anh, vậy anh cũng sẽ không khách sáo với bọn họ nữa.!

Đặt bánh bao dưa muối yêu thích nhất xuống, mới cắn một miếng, Lâm Thần sợ sau này trở về sẽ bị lạnh, nhưng tên Lục Vĩ lại đứng dậy giơ tay muốn tiếp tục lợi dụng Lục Vĩ bước ra khỏi tiệm mì tái.

Mãi cho đến lúc này, Lục Vĩ và mấy tên côn đồ mới nhận ra rằng Lâm Thần đang ngồi trên ghế và Lâm Thần đứng lên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, thực ra quá cao lớn, trực tiếp dọa mấy tên côn đồ kia khϊếp sợ, nhìn tên Lục Vĩ bị lôi ra ngoài.

"Anh muốn làm gì vậy hả, bọn bây còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau cho anh ta chút lễ độ!"

Lúc này lời nói của Lục Vĩ đã có chút lộn xộn rồi, may mà bọn côn đồ dưới tay gã ta vẫn còn chút đầu óc, một tên trong đó cũng không biết từ đâu rút ra một con dao gấp mà chạy về phía Từ Ly đang ngồi một bên xem kịch hay.

Ý tưởng của anh ta cũng không tồi, muốn bắt Từ Ly để uy hϊếp Lâm Thần, nhưng làm sao Lâm Thần lại để anh ta đạt được ý đồ, tiện tay ném Lục Vĩ đi, bằng một bước đệm thì đã đến sau lưng tên côn đồ, vẫn là chiêu thức cũ, trong chốc lát nắm lấy cổ áo sau của tên côn đồ đó.

"Cút đi!"

Bất quá hắn cũng nặng một trăm tám trăm bảy cân, nhưng lại bị Lâm Thần tiện tay ném một cú tới phía đối diện con hẻm như vậy, Lục Vĩ càng thảm hơn, trực tiếp tới sát bên chiếc lò luyện sắt đối diện con hẻm!

"Đi..Đi! Chúng ta đi!"

Lục Vĩ cũng không ngốc, tay Lâm Thần này đã khiến bọn họ sợ hãi, bọn họ không còn dám đi khiêu khích Lâm Thần và Từ Ly lần nữa, cho nên vội vàng đứng dậy mà chạy đi.

Lâm Thần có chút bất lực lắc đầu, sau đó trở lại chỗ ngồi và cười khổ với Từ Ly: "Đi theo tôi thì sẽ có không ít rắc rối, dù lớn hay nhỏ, nhưng cũng đều rất khó chịu, cô xác định còn muốn cùng tôi đi hết đoạn đường này chứ?"

Lâm Thần sớm đã có suy nghĩ đến việc đưa Từ Ly về với mình, nhân cơ hội này xem xem suy nghĩ của Từ Ly, cũng là tùy miệng hỏi, không ngờ Từ Ly lại bỏ đôi đũa trong tay mà trước đó cô ấy còn chưa bỏ xuống cho dù bị tên côn đồ kia dí con dao trước mặt xuống, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Tôi bằng lòng!"

"Ực..." dáng vẻ của Từ Ly khiến cho Lâm Thần có chút bối rối, hồi lâu cũng không biết nên nói gì, sau một hồi im lặng, anh cầm chiếc bánh bao dưa muối vừa nãy mới ăn được một miếng lên cắn một miếng rồi nói: "Mau ăn đi, ăn xong rồi tôi dẫn cô đi Cổ Ngoạn chọn đồ."

“Được!” Lâm Thần nói như vậy đương nhiên là đã thừa nhận thân phận của Từ Ly rồi, Từ Ly rất vui mừng, ngay cả món mì tái không chút mùi vị gì mà cô ấy đã ăn trước đây cũng cảm thấy ngon hơn rất nhiều…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.