Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 95




“Ừm!” Cô cảm thấy giọng mình khi nói ra từ đồng ý này hình như cũng đang run rẩy, cả trái tim nhói đau đến mức không thể thở được.

“Bây giờ cô ấy trở về rồi…” Anh ta nói.

Đầu óc cô trống rỗng, trống rỗng.

“Cô ấy tên là Mạc Lam Ảnh, là con gái lớn của tập đoàn Mạc thị. Tụi anh là bạn học. Cô ấy là một cô gái rất dịu dàng. Hoặc nói cách khác, cô ấy của ba năm trước là một cô gái rất dịu dàng. Cô ấy rất tốt với Ngữ Điền, xem nó như con ruột của mình vậy. Anh tưởng rằng có Ngữ Điền rồi thì ba anh sẽ đồng ý cho anh và cô ấy lấy nhau, nhưng ông ấy đã nuốt lời. Anh và Mạc Lam Ảnh cứ sống vậy mà không kết hôn. Tụi anh đi khám rất nhiều bác sĩ, muốn chữa khỏi chứng vô sinh của cô ấy, nhưng bác sĩ nói cơ hội chữa khỏi gần như bằng không. Việc cô ấy không thể mang thai là do anh gây ra, cả đời này anh mắc nợ cô ấy, vì vậy anh cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại ngoại tình.”

Tiêu Hà Hà ngẩn người ra, anh ta đã yêu cô ấy như vậy, tại sao cô ấy lại ngoại tình?

“Có lẽ áp lực trong thời gian dài làm cho cô ấy nảy sinh một số vấn đề về tâm lý. Cô ấy gặp đối tượng ngoại tình đầu tiên, rồi chụp hình đưa cho anh xem. Cô ấy nói anh có lỗi với cô ấy, vì anh có Ngữ Điền, anh đã sinh con với người phụ nữ khác, cơ thể của anh đã phản bội cô ấy, nên cô ấy cũng phải phản bội lại anh.”

“Lúc đó, anh mới biết thì ra cô ấy đã biết chuyện Ngữ Điền là con của anh. Thì ra ngay từ đầu cô ấy đã biết rồi. Cô ấy nói vậy là không công bằng, cô ấy muốn rời bỏ anh, nhưng anh không đồng ý. Sau đó cô ấy ngoại tình với người thứ hai rồi người thứ ba, cô ấy đều chụp hình lại rồi đưa cho anh xem. Anh vẫn chịu đựng, chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy, là anh đã hại cô ấy thành ra như vậy.”

Tiêu Hà Hà nhìn anh ta mà rất đau lòng, không biết dùng tâm trạng gì để lắng nghe câu chuyện của anh ta. Nhưng Tần Trọng Hàn đã trải qua những gì? Một người đàn ông làm sao có thể chịu đựng được sự phản bội của người phụ nữ mình yêu? Lại còn chụp hình đưa cho anh ta xem, lòng dạ nào mà lại làm điều đó chứ?

“Anh cứ tưởng anh nhịn hết thì sẽ ổn, không ngờ cô ấy vẫn bỏ đi. Sang Pháp, tìm một người đàn ông Pháp và kết hôn. Bây giờ cô ấy lại quay về.” Tần Trọng Hàn nói đến đây dường như rất đau khổ, rất rối bời. “Hà Hà, việc cô ấy không mang thai được là do anh gây ra. Nếu không phải tại anh chạy xe nhanh như vậy, tụi anh sẽ không bị tai nạn, sẽ không đụng trúng bụng của cô ấy…”

“Tần Trọng Hàn, anh đừng tự trách mình nữa. Nếu chị ấy đã kết hôn rồi, vậy anh còn gì mà không yên tâm nữa chứ?” Đây chính là điều mà cô không hiểu.

“Hà Hà, bây giờ cô ấy bệnh rồi, bệnh rất nặng. Cô ấy bị lạm dụng tình dục suốt ba năm, bị tàn phá cả về tâm hồn lẫn thể xác, bây giờ đã không còn là cô thiên kim ngày xưa của Mạc thị nữa.

“Lạm dụng tình dục sao?” Giọng cô run lên, cô chỉ thấy qua trên ti vi, không biết đó là loại hình phạt như thế nào.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô. “Hà Hà, em có tin là anh yêu em không?”

Trong lòng cô lung lay, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta. “Anh yêu cái gì của em? Em chẳng có gì cả.”

“Em không biết em tốt đẹp thế nào đâu, em sẽ không bao giờ biết được. Em có biết không, em đem đến cho anh sự bình yên mà trước nay anh chưa từng có. Nhìn thấy em nấu cơm trong bếp, nhìn thấy vẻ mặt an nhiên từ đầu đến cuối của em, trong lòng anh cũng thấy yên an theo. Chắc em không biết được là anh khát khao được sống một cuộc sống bình thường đến thế nào đâu.”

“Hà Hà! Nhưng anh không ngờ cô ấy lại gặp phải chuyện như vậy!” Giọng anh ta cay đắng và đau đớn. “Anh thật sự không ngờ!”

“Vậy rồi sao?” Cô hỏi, giọng nhỏ và khàn.

Anh ta hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào cổ cô. Cô ôm lấy đầu anh ta, sự sợ hãi khiến cô rùng mình. Cô chờ đợi, chờ đợi anh ta lên tiếng. Một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt có sự kiên quyết bỏ mặc tất cả. “Chúng ta kết hôn đi! Anh không cần gì hết, anh chỉ cần em thôi!”

Cô trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào anh ta mà không chớp mắt, dường như đang xem xét lời nói của anh ta, lại giống như đang xem xét con người của anh ta. Sau một hồi, cô nói: “Tần Trọng Hàn, bây giờ Mạc Lam Ảnh đang ở đâu?”

Anh ta ngẩn người ra, thần sắc chán nản. “Đang ở căn hộ Minh Hạo! Tăng Ly và Mạc Lam Tịnh đang chăm sóc cho cô ấy. Mạc Lam Tịnh là em gái của cô ấy.”

“Em có thể gặp chị ấy không?” Cô hỏi.

“Em vẫn chưa nhận lời cầu hôn của anh.”

“Gặp chị ấy rồi mới trả lời được không?” Cô hỏi. “Đi! Chúng ta đi thôi!”

“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn khẽ gọi. “Em đừng đi, bây giờ bộ dạng của cô ấy rất đáng sợ!”

“Tần Trọng Hàn, chúng ta đi thôi! Anh đã đưa chị ấy về đây mà không đưa về nhà của chị ấy, em nghĩ chắc chị ấy dựa dẫm vào anh nhiều lắm, vậy nên anh mới đưa chị ấy đến căn hộ Minh Hạo để ở. Và chắc đó là nơi trước đây hai người chung sống phải không?”

Anh ta ngạc nhiên: “Sao em biết?”

“Trực giác!” Tiêu Hà Hà đã lấy lại bình tĩnh. “Tần Trọng Hàn, anh nói với em là anh yêu em, nói với em là anh yêu em ngay vào lúc này, là vì không muốn em hiểu lầm phải không?”

“Hà Hà!”Giọng anh cực kỳ bi thương.

“Cám ơn anh! Chắc còn một ý nghĩa khác nữa phải không?” Cô lại nói. Rồi đột nhiên ôm chặt lấy anh ta, nói rất khẽ: “Trong lòng anh muốn kết hôn với em, muốn có em, nhưng lại không thể có em ngay vào lúc này, bởi vì trong lòng anh vẫn thấy mắc nợ một người phụ nữ khác, và bây giờ người phụ nữ đó rất không khỏe, cần có sự chăm sóc của anh. Anh sợ em hiểu lầm có phải không?”

“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn không ngờ cô lại thông minh đến, sao cô lại đoán rõ được tâm tư của anh ta?

“Chúng ta đi thôi. Em và anh sẽ cùng chăm sóc cho chị ấy.” Cô nói. “Anh yên tâm, em sẽ không nói ra quan hệ của chúng ta đâu. Đi thôi!”

Cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng gật đầu.

Ở căn hộ Minh Hạo.

Tần Trọng Hàn dẫn Tiêu Hà Hà đi vào, Tăng Ly lập tức đứng lên.

“Hà Hà!” Anh ấy không ngờ Tần Trọng Hàn lại đưa Hà Hà đến, nên nhất thời có chút kinh ngạc.

Tiêu Hà Hà chỉ hơi mỉm cười. “Anh Tăng, chị Mạc đâu?”

“Cô ấy đang ngủ! Bác sĩ vừa mới chích thuốc an thần cho cô ấy.” Tăng Ly khẽ nói, rồi liếc nhìn Tần Trọng Hàn. Anh ta đang nhíu chặt mày lại, rất rối bời.

Lúc này, đột nhiên có tiếng hét thất thanh vang lên từ trong phòng ngủ, khiến cho cả ba người sợ đến ngây người ra. Tần Trọng Hàn xông vào đầu tiên, chạy đến cạnh giường. Mạc Lam Ảnh đã ngồi dậy. “A! Hàn, cứu em!”

“Lam Ảnh, anh ở đây! Anh ở đây!” Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng an ủi cô ta. “Đừng sợ! Đừng sợ! Anh ở đây! Anh sẽ bảo vệ em.”

Tiêu Hà Hà đứng lặng người ở cửa, nghe thấy những câu tình cảm mà Tần Trọng Hàn nói với Mạc Lam Ảnh, tim cô bỗng đau nhói. Tiếp tục nhìn qua, lại thấy lồng ngực của Tần Trọng Hàn bị một người phụ nữ gầy trơ xương chiếm lấy. Người phụ nữ đó đang run cầm cập, cả người hầu như không còn chút thịt nào, chỉ còn lại da bọc xương, nhìn như một bà già ngoài bốn mươi tuổi, thậm chí còn già hơn!

“Hàn, cứu em!” Giọng Mạc Lam Ảnh kêu lên gấp gáp, tay nắm chặt áo của Tần Trọng Hàn, xương khuỷu tay rất to, và trên mu bàn tay đầy sẹo, giống như đã dùng vật gì đó ịn vào.

Cô con gái ngàn vàng của Mạc thị, Mạc Lam Ảnh! Tiêu Hà Hà nhớ lại một bài báo nhiều năm trước, đó là một cô gái xinh đẹp và thông minh. Ngay lúc này, có một cô gái đi từ ngoài vào, khuôn mặt của cô gái đó rất lạnh lùng, nhưng lại vô cùng xinh đẹp! Tiêu Hà Hà ngẩn ra. Phải rồi, Mạc Lam Ảnh của nhiều năm trước rất giống với cô gái đang đứng bên cạnh anh Tăng.

Cô ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Hà Hà một cái, rồi nói với Tần Trọng Hàn: “Anh rể, bác sĩ nói nếu đưa chị em vào bệnh viện tâm thần thì cả đời này đừng mong chị ấy khỏe lại. Anh cứ liệu mà làm!”

“Không đi, sẽ không đưa cô ấy đến đó đâu.” Tần Trọng Hàn hứa chắc chắn.

“Vậy thì tốt! Em về nhà trước đây.” Nói xong câu này, Mạc Lam Tịnh quay người bước đi.

Tiêu Hà Hà ngây người ra. Cô ta gọi Tần Trọng Hàn là anh rể?

“Hàn… Em không đến bệnh viện đâu. Không đi… Không chích thuốc… Không chích thuốc…” Cô gái gầy như que củi cứ lẩm bẩm, bấu chặt lấy áo của Tần Trọng Hàn. Có thể nhìn ra được, cô ấy rất dựa dẫm vào Tần Trọng Hàn.

“Anh ở đây, Lam Ảnh. Anh ở đây, sẽ không ai đưa em đến bệnh viện đâu. Chúng ta không đi đâu hết!” Tần Trọng Hàn dịu dàng an ủi.

Tiêu Hà Hà vô cùng kinh ngạc, cô thật sự không ngờ Lam Ảnh - cô hai của nhà họ Mạc ngày trước, lại là người phụ nữ tiều tụy, gầy trơ và lúc nào nơm nớp lo sợ đang ở trước mắt cô đây.

Chỉ nhìn một cái, cô liền cảm thấy tim mình cũng đau theo! Đó đâu phải là người, rõ ràng là một cô gái người không ra người, ma không ra ma vì đã chịu quá nhiều giày vò!

Dù là một người xa lạ mà nhìn thấy cô ta vào lúc này, thì cũng sẽ thấy buồn.

Tăng Ly nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Hà Hà, tưởng rằng cô không chịu nổi khi thấy Tần Trọng Hàn tốt với Mạc Lam Ảnh, nên đã đến bên cạnh giải thích: “Hà Hà, bây giờ Lam Ảnh chỉ nhận ra mình Hàn, không nhận ra bất kỳ ai khác, ngay cả Lam Tịnh cũng không nhận ra luôn. Hàn đã đưa cô ấy về đây từ bệnh viện tâm thần ở bên Pháp đó!”

Tiêu Hà Hà hoàn hồn lại, một lần nữa nhìn vào Mạc Lam Ảnh. Cô gái này hiện tại chỉ có thể dùng ba từ “vẫn còn sống” để hình dung. Nếu bây giờ cô ta nhắm mắt lại nhưng không nói chuyện, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng cô ta đã chết rồi.

Cả người cô ta đang run bần bật, ánh mắt trống rỗng. Những ngón tay khô gầy nắm chặt lấy Tần Trọng Hàn. Làn da vàng như nghệ, giống như đã bị ma cà rồng hút hết máu vậy. Cô nghi ngờ không biết có phải cô gái này đã mấy năm không tiếp xúc với ánh mặt trời rồi không?

Tiêu Hà Hà chỉ bước về phía trước một bước, Mạc Lam Ảnh đã sợ đến run cầm cập. Bộ dạng phản xạ có điều kiện của cô ta khiến cho Tiêu Hà Hà cảm nhận được cô ta thật sự đang sợ hãi.

Ánh mắt của cô ta không phải giả vờ, mà là đang sợ thật sự.

“Đừng sợ!” Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã tìm lại được giọng của mình, cô dịu dàng nói: “Tôi là bạn của Tần Trọng Hàn, tôi sẽ không làm hại chị đâu!”

Có lẽ vì nhắc đến Tần Trọng Hàn nên Mạc Làm Ảnh lập tức khỏe lên rất nhiều, sau khi ngẩn ra thì cười ngượng ngùng. “Hàn đến rồi hả? Hàn đến rồi hả?”

Có vẻ như cô ta ý thức được điều gì đó, liền cúi đầu nhìn quần áo của mình. “Không, tôi phải đi tắm, tôi phải đi tắm. Quần áo của tôi dơ hết rồi, Hàn sẽ không thích đâu. Anh ấy mắc hội chứng sợ bẩn, tay tôi dơ rồi nè!”

Nói rồi, cô ta chùi mu bàn tay của mình, nhưng những vết sẹo đó sao chùi hết được.

“Lam Ảnh, đừng như vậy. Em vừa thay quần áo rồi, không cần tắm nữa đâu!” Tần Trọng Hàn nắm lấy hai tay cô ta.

Lam Ảnh ngước mắt lên nhìn Tần Trọng Hàn, ngay lập tức, mắt cô ta sáng lên. Đó là một tia sáng chói lóa, làm cho mắt của Tiêu Hà Hà cũng đau theo.

Cô ta giống như chào đón ánh bình minh trong đêm đen, ánh sáng rực rỡ và sức sống đều quay về. Tròng mắt của cô ta chuyển sang màu đen, rất đen, rất sáng.

Trên khuôn mặt gầy gò với xương gò má nhô cao đó hiện lên nụ cười rạng rỡ. “Hàn, anh đến rồi!”

Tần Trọng Hàn như nghẹn ngào. “Lam Ảnh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.