Còn Ai Để Ý Nước Mắt Em Rơi

Chương 30




- Ưm... - Cự Giải mơ màng tỉnh lại, cô khó khăn mở mắt. Sự hoảng loạn dâng lên khi phát hiện mình đang bị treo lơ lửng trong không trung, mà bên dưới là biển rộng - Yết ca - cô gọi khi tầm mắt rơi đến hình ảnh của Thiên Yết cùng những người khác.

- Giải nhi, cậu không sao chứ? - Sư Tử lớn tiếng hỏi.

- K-không sao - mặc dù là đang sợ hãi nhưng Cự Giải vẫn mỉm cười,nụ cười  yếu ớt, để mọi người có thể an tâm - Chị Xử - Cự Giải gọi khi nhìn đến Xử Nữ cũng đang trong hoàn cảnh như mình. Trên đầu còn chảy máu.

- Sao đây? Người mà cậu chọn sẽ là... - Thiên Ưng nhướng mày nhìn Thiên Yết, đợi lựa chọn của anh.

Suy nghĩ một lúc. Chần chừ hồi lâu, Thiên Yết cũng đã có quyết định. Nắm tay anh xiết chặt thành đấm, chỉ hận không thể lao đến mà bóp chết Thiên Ưng. Nếu chỉ có thể chọn một người vậy thì...

- Tôi chọn...

- Không..cần.

Khi Thiên Yết vừa mở miệng thì tiếng của Xử Nữ vang lên một cách yếu ớt. Xử Nữ, cô đã tỉnh.

- C..Chị - Cự Giải mừng rỡ gọi khi trông thấy Xử Nữ mở mắt.

Xử Nữ mở mắt, do vết thương trước trán đang chảy máu nên có chút che khuất tầm nhìn của Xử Nữ. Cô khó khăn trông việc nhìn mọi người, phải mất một lúc cô mới có thể nhìn rõ. Người đầu tiên mà ánh mắt Xử Nữ chạm đến là anh. Thiên Yết.

Nở nụ cười yếu ớt, cô nói:

- Thiên..Yết!

- Xử nhi - Thiên Yết xót xa nhìn người con gái anh yêu đang phải gặp nguy hiểm nhưng anh lại chẳng thể làm gì được.

Xử Nữ lắc nhẹ đầu. Cô đã nghe thấy tất cả, Thiên Ưng bắt anh phải chọn giữa cô và Cự Giải, ông ta muốn cô phải sống trong đau khổ. Cô sẽ không cho ông ta toại nguyện.

- Thiên Yết! Anh..không cần phải khó xử, không cần phải đắn đo để chọn. Anh có nhớ đã từng hứa với tôi chấp nhận một yêu cầu mà tôi đưa ra, bây giờ...tôi muốn anh thực hiện nó.

- Không. Anh không thể. Xử nhi! Anh...anh nợ em quá nhiều, vẫn chưa làm được gì cho em, anh không thể, không thể được.

Thiên Yết biết yêu cầu mà Xử Nữ muốn anh thực hiện là gì, nhưng làm sao anh có thể...

- Hãy chọn Cự Giải. Xin anh, thực hiện mong muốn cuối cùng của tôi. Thiên Yết! Quá khứ, là anh nợ tôi. Nhưng hiện tại, đã trả hết rồi. Giữa hai chúng ta không ai nợ ai nữa cả. Tương lai, anh hãy tìm một người nào đó yêu anh, có thể ở bên cạnh anh làm anh hạnh phúc. Có như vậy tôi mới không còn gì hối tiếc.

Xử Nữ di chuyển ánh mắt sang Thiên Bình, vẫn nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt.

- Thiên Bình, tôi biết anh yêu Cự Giải, cho nên tôi muốn anh, trong khoảng thời gian anh còn trên thế giới này hãy chăm sóc em ấy, yêu thương...em ấy. Anh cũng đã từng hứa với tôi ba việc, anh còn nhớ không?

Thiên Bình ánh mắt phức tạp nhìn Xử Nữ, gật đầu.

- Nhớ.

- Được. Tôi muốn anh thực hiện ba việc mà tôi nói. Thứ nhất, hãy yêu thương Cự Giải. Thứ hai, hãy luôn bên cạnh em ấy. Thứ ba, làm em ấy hạnh phúc.

- Được - Thiên Bình khó khăn gật đầu, chấp nhận yêu cầu của Xử Nữ.

Ánh mắt Xử Nữ lại nhìn sang Cự Giải.

- Hãy sống hạnh phúc.

Cự Giải nhìn Xử Nữ, cô liên tục lắc đầu. Xử Nữ nở nụ cười nhìn một lượt mọi người.

- Xin lỗi vì tất cả. Tạm biệt.

- Đừng mà.

Mọi người gương mặt bàng hoàng cùng kinh hãi khi nhìn Xử Nữ tự cắt đứt dây trói. Thiên Ưng cũng không thể ngờ rằng, Xử Nữ lại có thể làm như vậy.

Và cứ như thế, Xử Nữ rơi xuống biển trước mặt mọi người.

- Xử Nữ.

- Không.

*

**

***

****

********** Kết thúc Yết - Xử ********

- 5 năm sau -

Ở một ngôi biệt thự gần bờ biển.

Bầu trời cao xanh vời vợi, biển sâu xanh thẳm, bãi cát trắng kéo dài. Sóng biển không cuộn trào mãnh liệt mà dịu dàng vỗ về bờ cát trắng, sau đó lưu luyến rút đi rồi tan biến, gió mát lạnh mà ướt át nhưng không hề có mùi tanh của biển cả, ánh mặt trời êm dịu phủ màu vàng nhạt lên quang cảnh trước mắt. Vài chiếc lá cây xanh biếc điểm xuyến trước biệt thự khiến cho bức tranh phong cảnh càng thêm hài hòa cân đối.

Ngôi biệt thự chiếm diện tích cũng không lớn lắm, kiến trúc sân có thể đồng thời tiếp nhận ba hoặc bốn chỗ đặt trước của các thượng khách.

Ở một căn phòng trong ngôi biệt thự. Căn phòng tuy không được thiết kế sang trọng nhưng vừa mới liếc mắt là có thể nhận thấy đồ nội thất tuy giản đơn nhưng đắt tiền, thiết kế màu sắc mun đen tinh giản khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. Trên chiếc giường trắng, một cô gái đang nằm đó.

Cạch

Sau tiếng mở cửa, một chàng trai bước vào. Bước đến ban công, đưa tay nhẹ mở cửa, gió lạnh mát rười rượi thổi vào, rèm cửa màu trắng tung bay, nhìn cảnh sắc bên ngoài, chàng trai quay lại nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường kia. Cô như một thiên sứ, hai mắt nhắm nghiền trông như là đang ngủ. Phải, cô chỉ là đang ngủ thôi. Nhưng mà...có phải cô ngủ quá lâu rồi không? 5 năm, cô đã nằm đó tận 5 năm rồi. Anh đã chờ cô, chờ cũng rất lâu rồi. Cô còn muốn anh phải đợi bao lâu nữa?

Bước đến ngồi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô áp lên má mình, chàng trai lên tiếng:

- Xử nhi! Em là cô gái ham ngủ, đã ngủ lâu như vậy nhưng vẫn còn muốn ngủ nữa, vẫn chưa chịu tỉnh dậy sao, hả? Em có phải hay không là đang trừng phạt anh? Vậy được, nếu muốn em cứ trừng phạt, bất luận như thế nào anh cũng không buông tay em ra nữa. Em muốn ngủ bao lâu thì ngủ, 5 năm nữa, 10 năm nữa hay 15 năm anh vẫn sẽ đợi. Sở Thiên Yết này, nguyện đợi em cả đời.

Phải. Người nằm trên giường kia là Xử Nữ, và người đã tìm được cô là Thiên Yết. 5 năm trước, lúc cô rơi xuống biển. Dù ai có nói thế nào anh cũng không tin rằng Xử Nữ đã chết, mà không phải chỉ có mình anh, còn có Song Ngư, cô vẫn không ngừng tìm kiếm Xử Nữ, đến hiện tại vẫn chưa bỏ cuộc. Anh cũng đã tìm cô rất vất vả, và có lẽ ông trời còn thương anh nên đã cho anh tìm thấy cô sau một tuần nổ lực tìm kiếm. Cô được một gia đình ngư dân tìm thấy, vì không biết cô là ai nên đã giữ cô lại. Chăm sóc cô. Trong lúc người của anh đi tìm cô, thì nghe được có một người dân trong làng đã nhìn thấy cô lênh đênh trên biển lúc đi đánh cá, lúc mang cô lên thuyền kiểm tra hơi thở, mặc dù rất yếu nhưng ông ấy vẫn quyết định đưa cô về nhà và mời bác sĩ trong làng đến xem tình hình của cô. Lúc anh đến đưa cô trở về, gọi bác sĩ giỏi nhất đến kiểm tra tình hình của cô, anh mới yên tâm phần nào, nhưng vị bác sĩ đó còn nói, mặc dù cô giữ được mạng sống nhưng có thể cô sẽ như vậy mãi. Có thể tỉnh lại, hoặc có thể không. Anh cũng từng hỏi, vậy cơ hội cô tỉnh lại là bao nhiêu, và thời gian là bao lâu. Ông chỉ lắc đầu mà nói với anh:" Có thể là 2, 3 năm, 5, 6 năm, 10 năm hoặc có thể...là cả đời". Ông ấy khuyên anh bỏ cuộc vì cơ hội cô tỉnh lại là rất thấp. Khi đó anh chỉ mĩm cười mà nói:

"- Tỉnh lại cũng được, không tỉnh lại cũng được. Tôi vẫn sẽ đợi cô ấy"

Và cho đến hiện tại anh chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình.

Miết nhẹ lên chiếc nhẫn đã yên vị trên ngón áp út của cô, anh nhẹ hôn lên bàn tay cô. Chiếc nhẫn này là anh đã tự tay đeo cho cô từ 5 năm trước, như để muốn nói với tất cả mọi người, cô là người của anh, là người mà cả đời này anh chấp nhận chờ đợi, sẽ không thay đổi. Vốn là một cặp, nhưng chiếc còn lại anh đã lồng nó vào một sợi dây chuyền và đeo lên cổ của cô, anh muốn cô sẽ tự tay đeo nó vào cho anh khi cô tỉnh dậy.

- Anh đợi em.

Reng reng

Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên không ngừng, nhìn cái tên nổi trên màn hình anh khẽ cau mày, nhưng rồi cũng nghe máy. Chưa kịp nói gì thì người bên kia đã tuông một tràn.

"- Nè Thiên Yết, cậu lặn đâu mất tăm vậy. Sắp tới là hôn lễ của tôi và Kim Ngưu, cậu mà không xuất hiện thì coi chừng đấy. Mà cậu có rãnh không, nếu rãnh thì giờ ghé qua đây chút đi" - bên kia giọng Song Tử cứ sang sảng.

- Được rồi - quăng cho Song Tử hai tảng băng, Thiên Yết cúp máy cái rụp, anh có thể nghe được tiếng Song Tử ú ớ bên kia đầu dây.

- Đợi anh - cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Xử Nữ, anh xoay người rời đi.

Tạch

Cánh cửa vừa khép lại, bên trong này, tay Xử Nữ khẽ động.

- Ngày hôm sau -

Xử Nữ nằm trên giường, hai mắt cô khẽ động rồi dần dần mở ra. Cô có chút khó khăn mở mắt, hai mắt cứ mở ra rồi lại đóng lại, cứ như thế lập lại rất nhiều lần chỉ để quen dần với ánh sáng. Sau khi đã thích nghi được với ánh sáng, Xử Nữ ánh mắt lạ lẫm nhìn mọi thứ xung quanh một lượt. Cô chóng tay, có chút khó khăn ngồi dậy. Cô tự hỏi nơi này là nơi nào, tại sao cô lại ở đây? Lại đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt Xử Nữ dừng lại trên một bức ảnh treo tường.

Đặt hai chân xuống nền sàn lạnh, Xử Nữ từ từ đứng dậy. Có lẽ do nằm quá lâu nên cô gặp khó khăn trong việc đứng dậy và đi lại, cũng như khi nãy phải mất một lúc lâu cô mới có thể thích nghi được với ánh sáng. Hiện tại cũng vậy. Mất một khoảng thời gian để Xử Nữ có thể đứng dậy, bước từng bước đến gần với bức ảnh treo trên tường kia. Xử Nữ nhìn bức ảnh một cách chăm chú. Là bức ảnh các sao chụp chung lúc nhỏ. Trên môi tất cả đều nở nụ cười hạnh phúc. Đưa tay miết nhẹ lên bức ảnh, cô dừng lại ở chỗ mình trong bức ảnh, lại di chuyển một chút sang người con trai đứng ngoài cùng, bên cạnh mình. Cô biết người này. Là...Thiên Yết.

Cạch

Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Xử Nữ. Cô quay sang nhìn về phía cánh cửa vừa mở, nơi đó xuất hiện một người. Mà người đó cũng đang nhìn cô, ánh mắt trông có vẻ ngạc nhiên lắm.

Dường như nhận ra người đứng trước cửa là ai, Xử Nữ khẽ nở nụ cười, môi mấp máy, cô khó khăn nói ra tên người đó.

- Th..Thiên Yết...

Khi Xử Nữ gọi xong tên anh cũng là lúc Thiên Yết chạy như bay đến chỗ Xử Nữ, ôm chầm lấy cô. Cô đã tỉnh rồi, cuối cùng thì cô cũng đã tỉnh rồi. Thiên Yết vui mừng như muốn điên lên, ôm siết lấy Xử Nữ cứ như sợ rằng nếu buông ra thì cô sẽ biến mất vậy.

- Cuối cùng em cũng đã tỉnh rồi, con sâu ham ngủ này - Thiên Yết khẽ trách móc, nhưng trong lời nói là sự sủng nịnh đến tận trời.

Cuối cùng anh cũng đợi được rồi.

*

**

***

****

*****

- Một thời gian sau -

- Biệt thự Lãnh gia -

- Thiên Bình, anh mau nhanh lên, chúng ta sắp trễ rồi - Cự Giải ngồi ở cửa ra vào mang giày vừa hối thúc Thiên Bình vẫn đang thong thả đi xuống lầu.

- Được rồi, có gì mà phải gấp gáp. Cứ từ từ thôi - vừa cài nút tay áo, Thiên Bình nói.

- Từ từ gì nữa, hôm nay là ngày kết hôn của Kim Ngưu, chúng ta không thể đến trễ.

- Rồi rồi rồi, dù gì cũng chưa trễ đâu, cứ chậm chậm thôi, không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.