Cốc Nước Ấm

Chương 27




Kì nghỉ đông rất nhanh đến, Tần Triết kích động bước vào trong sân. Hôm đó trời chập tối, Tần Tranh chưa trở về, chỉ có một mình mẹ ở nhà. Bà nhìn thấy Tần Triết, khẽ ho nhẹ hai tiếng rồi nở nụ cười.

Tần Triết thấy khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của mẹ, đau lòng bước đến, tiến vào trong lòng bà, ”Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”

”Mẹ thấy con chỉ nhớ anh trai con thôi, nhớ mẹ lúc nào.” Mẹ cười, chọc chọc đỉnh mũi cậu, ”Nghe nói con rảnh rỗi không có việc gì liền nhắn tin cho anh con? Sao không gọi điện thoại về trong làng, để mẹ nghe giọng nói của con, mẹ cũng nhớ con mà.”

Tần Triết nháy mắt mấy cái, ”Con nghe nói cơ thể mẹ không khỏe, không muốn để mẹ ra ngoài nghe điện thoại. Mẹ, bây giờ con đang làm việc bán thời gian ở trường, vậy nên học kì tiếp theo con có thể nhân ngày mùng một tháng năm về nhà chơi vài ngày.”

”Nghỉ lễ mùng một tháng năm tổng cộng có vài ngày nghỉ, con chạy tới chạy lui như vậy có mệt lắm không.” Mẹ thở dài, ”Vẫn còn là sinh viên thì nên tập trung vào việc học, chờ con có việc làm, chúng ta sẽ tốt lên, anh trai con cũng sẽ đỡ vất vả hơn, có thể cưới vợ rồi.”

Nói đến chuyện kết hôn của Tần Tranh, cả người Tần Triết cứng đờ, nhưng sắc mặt không biến đổi, cậu gật đầu đáp, ”Vâng, con nhất định sẽ cố gắng học tốt, chờ con có việc làm, liền đón mẹ và anh đến thành phố sống cuộc sống hạnh phúc.” Cậu nghĩ, lúc đó, sẽ đưa mẹ lên thành phố, tìm một bệnh viện thật tốt, chữa bệnh cho mẹ. Vài năm đầu tiền cậu kiếm được sẽ không tiết kiệm, chi tiêu tiền viện phí cho mẹ, nhà sẽ không dư giả, như vậy Tần Tranh sẽ không cưới vợ được.

Mẹ dĩ nhiên không biết tính toán nhỏ nhặt của Tần Triết, vui mừng cười, còn khen cậu hiểu chuyện.

Lúc Tần Tranh trở về đã hơn chín giờ tối. Ban đêm ẩm ướt, mưa xen lẫn tuyết liên tục rơi xuống, khi anh trở về, quần áo đã ướt hơn nửa. Tần Triết vội vàng đun nước nóng để anh tắm rửa.

Thấy Tần Tranh như thế, sự căng thẳng trong lòng Tần Triết cũng biến mất, cậu thầm mong anh đừng bị cảm.

Sân trong của gia đình họ Tần rất đơn sơ. Chỗ tắm là một cái phòng đơn độc bên cạnh ngôi nhà, lắp một bình đun nước nóng bằng năng lượng mặt trời. Tuy nhiên, trời đã về khuya, không thể dùng đến. Tần Triết đành nấu nước nóng trong phòng bếp rồi mang vào phòng tắm.

Sau chuyện phát sinh hôm đó, tâm trạng của Tần Tranh đối với Tần Triết ngày càng phức tạp. Nhìn cậu đĩnh đạc cầm bình nước vào, anh vậy mà lại có cảm giác không được tự nhiên. Kì thật mấy năm trước, thường ngày họ vẫn tắm rửa, cọ lưng cho nhau. Lúc còn bé, hai người thường xuyên tắm sông, vậy mà bây giờ, chính mình trần truồng đứng trước mặt Tần Triết lại cảm thấy bầu không khí rất kì lạ.

May thay, trong phòng tắm ánh sáng lờ mờ, Tần Triết im lặng không lên tiếng, đặt nước nóng xuống liền đi ra ngoài, cuối cùng không tạo nên tình huống xấu hổ.

Tắm nước nóng xong, Tần Tranh trở lại phòng, sắp xếp lại hành lý. Còn chưa đến một tháng nữa là lễ mừng năm mới, Tần Tranh nghĩ có nên bố trí thời gian mua đồ tết cùng Tần Triết không. Anh làm việc đến tận đêm ba mươi mới được nghỉ, trước đây việc này do một tay mẹ làm, nhưng mấy năm trôi qua, cơ thể mẹ càng yếu, trí nhớ cũng không được tốt, phần lớn thời gian đều là do Tần Tranh tranh thủ lúc rảnh rỗi qua loa mua đồ. Hôm nay, việc học của Tần Triết nhẹ nhàng hơn, cậu có nhiều thời gian hơn, có thể để cậu gánh vác.

Gần đây, mẹ rất hay buồn ngủ nên đã đi ngủ sớm. Hai anh em họ ở trong phòng khe khẽ bàn luận cần mua những thứ gì. Tần Triết cầm bút ghi lại lời Tần Tranh nói.

Hai người nói chuyện hơn một giờ mới lên giường đi ngủ.

Tần Tranh vừa muốn nằm xuống, thấy Tần Triết ngồi ngay trên chiếc giường cạnh giường anh, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, bộ dạng giống như con thú nhỏ nhát gan vừa bị bắt nạt. Anh không khỏi bật cười, ”Làm sao vậy?”

”Em muốn ngủ cùng anh. Em cam đoan sẽ không làm loạn.” Tần Triết nhỏ giọng nói.

Tần Tranh nhớ đến chuyện lần trước Tần Triết làm trong nhà nghỉ cạnh trường đại học, lông mày khẽ nhíu lại. Anh biết chính mình hiện tại quả thật là tác phong đà điểu, chỉ cần Tần Triết không chủ động nhắc đến, anh liền coi như mọi chuyện chưa xảy ra. Tuy nhiên bây giờ Tần Triết từng bước ép sát, khiến hàng rào chống đỡ trong lòng Tần Tranh bị lung lay. Anh cảm thấy không hiểu, nghĩ Tần Triết không nên cùng anh ở một chỗ, còn những chuyện khác, anh chưa từng nghĩ đến.

”Đến đây đi.” Thấy bộ dạng tội nghiệp của Tần Triết, Tần Tranh vẫn mềm lòng để cậu lên giường của anh, nhưng không chịu để cậu tiến đến gần mình.

Tần Triết thấy vậy, không nói gì, nằm xuống, chăn không che được cơ thể, cậu run rẩy trong khí lạnh đêm khuya. Tần Tranh thương xót, vươn tay kéo cậu vào lòng, ”Đừng lộn xộn, ngủ sớm đi, ngày mai đi chợ nhớ mua những thứ cần mua đấy, biết không?”

”Ừm…” Rõ ràng đã mười bảy tuổi nhưng dáng dấp của Tần Triết khi nằm trong lòng Tần Tranh vẫn giống như lúc nhỏ xíu, giọng âm mũi mềm mại, ánh mắt long lanh đẹp đẽ tràn đầy nụ cười.

Tần Tranh cảm thấy yêu thích, hôn lên trán cậu, ”Được rồi, ngủ đi. Ngủ ngon.”

”Dạ, chúc anh ngủ ngon…” Tần Triết khẽ nói, nhắm hai mắt lại.

Con người luôn có giới hạn của mình, kì thật rất nhiều lần, Tần Triết đã muốn từ bỏ, với tính cách của Tần Tranh, sợ rằng suốt đời anh có lẽ cũng không hiểu loại tình cảm kinh hãi như thế. Cậu hiểu, nhưng cậu luôn muốn thử một lần. Từ nhỏ đến lớn, dù cậu muốn gì Tần Tranh cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cậu, cậu nghĩ, nếu như là tình cảm, không biết Tần Tranh có đồng ý trao cho cậu không.

Tuy nhiên, từ mùa hè đến mùa đông, Tần Tranh giống như một tảng đá, lặng lẽ đứng ở nơi đó, mặc Tần Triết tốn hết tất cả sức lực toàn thân, tảng đá đó không hề dịch chuyển chút nào.

”Anh ơi…” Cậu đè giọng, gọi anh.

”Ừ, làm sao thế?” Tần Tranh cúi đầu hỏi.

Bây giờ, họ đang đứng ở khu chợ của thị xã, giữa dòng người qua lại, hai người bị dồn ép chen chúc, Tần Tranh đành hơi ôm Tần Triết vào ngực, theo đoàn người đi đến. Thỉnh thoảng họ dừng lại nhìn các loại quà tết trên quầy hàng, cùng người bán hàng cò kè mặc cả.

”Không có gì.” Tần Triết lắc đầu.

”Sao lại ấp úng vậy.” Tần Tranh cười cười, lại nói, ”Chờ lát nữa xong xuôi rồi bàn, trước tiên chúng ta mua đồ cần mua đã.”

Tần Tranh khó có được một ngày nghỉ, nhất định phải nhân dịp này sắm hết đồ tết, giúp Tần Triết mang đồ về nhà. Một góc chợ có quầy mổ lợn, lợn sống bị vây trong một cái vòng đơn sơ, người chung quanh trao đổi muốn mua phần thịt thuộc bộ phận nào của con lợn với chủ quầy. Chủ quầy dùng móc sắt móc cổ lợn, treo cổ lợn lên, chém một dao xuống. Máu đỏ tươi nóng hầm hập bất chợt phun ra, có lớp hơi trắng phiêu lãng trong không khí.

Tần Triết vẫn luôn sợ hình ảnh rùng rợn này, trốn ở sau lưng Tần Tranh nghe anh trả giá với chủ quầy. Cuối cùng, họ mua một cái chân lợn và một miếng gan.

”Lúc ăn không thấy em sợ, lúc này sợ cái gì.” Tần Tranh nhỏ giọng cười nhạo cậu.

Tần Triết đỏ mặt nhưng quật cường không chịu thừa nhận, ”Ai sợ.”

”Vậy lần sau để em đi mua.” Tần Tranh cười trêu chọc, ”Khi còn bé anh ở nhà giết gà, em sợ đến khóc cả đêm. Không còn nhớ chuyện này sao?”

”Lúc đó em còn nhỏ, bây giờ đã lớn rồi.” Tần Triết phản đối. Trong thời gian này cậu cao thêm vài cen-ti-met, chỉ thấp hơn Tần Tranh ba cen-ti-met, dáng dấp cũng dần thuần thục, thế nhưng trong lòng Tần Tranh cậu vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.

Nếu không phải trẻ con sao lại nhầm lẫn tình thân và tình yêu?

Tần Trang nghĩ thầm trong lòng, không sao, nhưng lại cảm thấy chua xót.

”Hừ, năm nay đến lượt em cắt tiết gà.” Tần Triết không nhận ra tâm trạng của Tần Tranh, khiêu khích nói.

”Được, vậy để em cắt tiết.” Tần Tranh không nói thêm gì nữa.

Đêm ba mươi, Tần Tranh từ thị xã về nhà. Anh bước đi chậm rãi, còn dạo qua cửa hàng tổng hợp mua một dây pháo hoa. Lúc bước vào sân, anh phát hiện Tần Triết đờ đẫn nhìn gà mái nhốt trong lồng sắt, tay cầm con dao, không biết đã ngồi xổm ở đó bao lâu. Mẹ hình như không có ở nhà, có lẽ bà đang đi thăm hỏi các gia đình khác.

Tần Tranh không nói bất cứ cái gì, cầm một chuỗi pháo hoa, tiện tay châm một điếu thuốc cho vào miệng, khoanh hai tay lại, như âm hồn đứng ở phía sau Tần Triết.

Nhóc con vẫn sầu muộn ngồi xổm trên mặt đất, một lúc lâu sau, cậu mới vươn tay vào trong lồng sắt, nắm lấy cánh gà mái kéo ra. Con dao trong tay để ở trong không khí rất lâu mới chậm rãi tiếp cận cổ gà. Con gà mái nọ dường như cũng biết số phận của mình, phát ra tiếng kêu quang quác.

Tần Triết kiên quyết nhẫn tâm, thoáng cái cắt cổ gà mái, máu chảy ra, tay cậu run rẩy. Tiếp theo có tiếng pháo hoa vang lên phía sau lưng cậu. Tần Triết sợ đến hét lên, con gà mái rớt xuống mặt đất.

Tần Tranh ném pháo ra xa một chút, đứng ở đó cười nắc nẻ, mãi đến khi Tần Triết thẹn quá hóa giận, nhào tới trước mặt anh, hung hăng nện vào vai anh, ”Anh, anh xấu lắm.”

Tần Tranh cười xong rồi, nhặt con gà đang giãy dụa dưới đất lên, tìm một chiếc bát sứ hứng máu gà rồi thành thạo xử lý lông nó. Anh vừa làm vừa giảng giải cho Tần Triết.

Tần Triết thừa dịp hai tay Tần Tranh đều bận việc, dùng sức bóp bắp đùi anh, vừa định chạy trốn lại bị Tần Tranh nhanh tay lẹ mắt ngáng chân, té ngã xuống đất. Có lẽ động tác vừa rồi quá lực, Tần Triết cảm thấy đầu gối đau nhói, trong chốc lát cậu không thể đứng dậy.

”Làm sao vậy?” Tần Tranh nhảy xuống, rửa tay, kéo Tần Triết đứng lên, ngồi vào một bên. Mùa đông quần áo quá dày, ống quần căn bản không bị rách, Tần Tranh đành phải ôm Tần Triết đến giường, cởi quần cậu ra. Lúc này, trên đầu gối Tần Triết có một vết thương to cỡ ngón tay cái, chính giữa vết thương đang chảy máu, xung quanh bị bầm tím. Tần Tranh không ngờ cậu bị thương nặng như vậy, trong lòng hoảng sợ, vội vã lấy chậu nước sạch, tìm thuốc tím đến, giúp Tần Triết xử lý miệng viết thương.

”Do anh lỗ mãng, em có đau lắm không?” Tần Tranh giúp Tần Triết bôi thuốc, yêu thương hỏi thăm.

”Đau ~~” Tần Triết nũng nịu mân mê đôi môi, vừa rồi, cậu thật sự rất đau đớn, bây giờ vết thương vừa đau vừa xót, nhưng thấy sự lo lắng của Tần tranh, trong lòng cậu lại cảm thấy ngọt ngào, ”Hôn nhẹ em sẽ không đau nữa.” Cậu nháy mắt mấy cái, đưa tay chỉ chỉ môi mình.

Nói xong câu này, Tần Triết hối hận. Đêm ba mươi rồi, nếu ép buộc Tần Tranh quá mức, vậy năm mới coi như đi tong. Cậu rũ mi mắt, che dấu sự hối hận của bản thân.

Nhưng sau một giây, Tần Tranh đỡ vai cậu, môi anh dán vào môi cậu. Đây không phải là nụ hôn đầu của họ, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Tranh chủ động.

Môi mềm và lạnh. Cơ thể Tần Triết cứng ngắc khác thường, không dám lộn xộn, cậu sợ tùy tiện cử động một chút thôi, giấc mộng đẹp đẽ này sẽ tan biến. Nụ hôn này chỉ kéo dài năm giây, Tần Tranh giống như trở về với thực tại hoảng hốt đẩy Tần Triết ra, xoay người bước đi.

Tần Triết nằm ở trên giường, nhớ đến dáng dấp vừa rồi của Tần Tranh, khúc khích cười, một lát sau cậu chôn mặt vào gối đầu ngột ngạt cười ra tiếng.

”Em đắp chăn lên cho anh, cẩn thận chết cóng em!” Hai phút sau, giọng nói của Tần Tranh truyền đến, Tần Triết mới cảm thấy có chút lạnh. Cậu kéo chăn bông đắp lên người, trong lòng ấm áp dễ chịu, không còn chuyện gì khiến cậu hạnh phúc hơn được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.