Dịch: Phi Phi
Sau khi lảm nhảm với cái hốc cây, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư thoải mái hơn nhiều. Cô thoát khỏi ứng dụng trò chơi, quay ra mở Weibo, buồn chán lướt không có chủ đích.
Hôm nay bảng tìm kiếm tin nóng chả có gì thú vị, tất cả đều là mấy chuyện trong làng giải trí.
Idol này bị khui chuyện yêu đương, minh tinh kia to bụng nghi mang thai, đoán già đoán non, thật giả lẫn lộn, chả có tin gì hay ho cả.
Xem xong bảng tìm kiếm, Hàn Cẩm Thư trở về trang chủ của mình.
Lướt lung tung một lúc, đột nhiên lại lướt đến một tin gồm chín tấm ảnh xinh đẹp.
Tất cả đều là ảnh chân dung một người phụ nữ trẻ. Trong ảnh, người phụ nữ chỉ mặc trang phục thường ngày, áo thun trắng và quần jean giản dị, tóc buông xõa, trang điểm nhẹ, đeo túi một bên vai. Người phụ nữ chậm rãi đi vào một con ngõ cổ kính tràn ngập cảm giác xưa cũ, rõ ràng chỉ là ảnh chụp bình thường nhưng lại khiến người nhìn không thể rời mắt.
Hàn Cẩm Thư nhìn tên chủ Weibo – Niki Trần Tình Sa.
Hàn Cẩm Thư tròn mắt thoáng chút kinh ngạc.
Những tấm ảnh này rất đẹp nhưng điều khiến Hàn Cẩm Thư choáng váng không phải là nhan sắc của Trần Tình Sa mà là người chụp những tấm ảnh này.
Ánh sáng, bốc cục, màu sắc, tất cả có thể nói là tuyệt đỉnh.
Điều đặc biệt là có cảm giác chín tấm ảnh này mang đến một câu chuyện rất xưa cũ, xua tan vẻ gợi cảm của Trần Tình Sa, làm nổi bật vẻ đẹp sâu thẳm bên trong.
Có thể thấy, nhiếp ảnh gia chụp những bức ảnh này cho Trần Tình Sa là cao thủ của cao thủ.
Hàn Cẩm Thư thích thưởng thức cái đẽ, đương nhiên cũng tán thưởng tất cả những người có thể sáng tạo ra cái đẹp.
Cô đọc dòng trạng thái trên Weibo của Trần Tình Sa: Dạo phố ngày thu, tựa như nghe thấy lời thì thầm của gió. Nhiếp ảnh gia @Từ Mạc Hành.
Cô lại nhấn vào phần bình luận:
Dân mạng A: Oa!!! Vợ ơi đẹp quá!!! Một hàng biểu tượng cảm xúc.
Dân mạng B: Bộ ảnh này đẹp quá đi mất, vô cùng rực rỡ! Sa Sa rất hợp với phong cách này!
Các đạo diễn lớn dòng phim văn nghệ mau đến xem nhan sắc trời sinh này đi!!!
Dân mạng C: Không cần đọc trạng thái tôi cũng đoán được đây là tác phẩm của thầy tiểu Từ, quả nhiên không sai.
Dân mạng D: Siêu cấp đề cử nhiếp ảnh gia Từ Mạc Hành, thầy tiểu Từ quá lợi hại! Không hổ danh là nhiếp ảnh gia mười tám tuổi đã được phong thần!
Dân mạng E: Sau này Sa Sa sẽ hợp tác nhiều với thầy tiểu Từ! Nhớ không lầm thì bộ ảnh “Thánh nữ thảo nguyên” lần trước của Sa Sa cũng là thầy tiểu Từ chụp!
…
Hàn Cẩm Thư nhướng mày, ngón tay chạm vào trang cá nhân của nhiếp ảnh gia Từ Mạc Hành.
Vị nhiếp ảnh gia này rõ ràng rất giản dị khiêm tốn, ảnh đại diện là bầu trời xanh nhạt, tài khoản đăng ký đã nhiều năm nhưng số bài viết trên Weibo còn chưa đến ba chữ số. Nhưng trái lại, số lượng fans theo dõi Weibo của anh ta lại không ít… 1,360,000.
Xem qua nội dung, trừ công việc thì chẳng có gì về cuộc sống cá nhân.
Hàn Cẩm Thư vào album ảnh Weibo của Từ Mạc Hành, nhìn hết một lượt, thật sự bị thuyết phục bởi kỹ thuật nhiếp ảnh cao siêu của người này, tiện tay nhấn “Theo dõi”.
Vừa nhấn xong, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Hàn Cẩm Thư nhìn màn hình hiển thị: Diêu Oái Oái.
Cô nhấn nút nghe, đưa điện thoại đến bên tai: “Alo Oái Oái, chuyện gì thế?”.
Đầu dây bên kia, giọng nói của trợ lý có phần gấp gáp: “Viện trưởng Hàn, mấy… mấy giờ chị mới đến bệnh viện?”.
“Hôm qua bị cảm, vừa hạ sốt”. Hàn Cẩm Thư nhanh nhạy nhận ra có gì không thích hợp, “Xảy ra chuyện gì?”.
Diêu Oái Oái thở dài, thật sự hết cách: “Viện trưởng Hàn, Đoàn Thư Dương và người đại diện của anh ta mới sáng nay đã đến ầm ĩ ở bệnh viện của chúng ta, một mực nói chúng ta hủy hoại đôi mắt của anh ta, muốn gặp chị để nói lý”.
“Đoàn Thư Dương?”. Cái tên này hơi quen quen.
Hàn Cẩm Thư nhanh chóng nhớ lại, Đoàn Thư Dương, đỉnh lưu mới nổi, tháng trước mới tìm đến cô sửa mặt, khăng khăng muốn làm mắt hai mí, bỏ mặc mọi lời khuyên của cô.
“Mắt của Đoàn Thư Dương bị sưng hay sao?”.
“Bình thường ạ”. Trợ lý trả lời.
Hàn Cẩm Thư lại hỏi: “Thế hiện nay mắt của anh ta rất xấu à?”.
Trợ lý đột nhiên cao giọng: “Xấu đâu mà xấu, rõ ràng còn rất đẹp! Đích thân chị phẫu thuật cho anh ta, có thể xấu được sao? Chỉ là không có nét riêng như trước kia thôi”.
Trợ lý dừng lại một lúc lại nói: “Làm sao đây Viện trưởng Hàn? Bọn họ kéo đến rất hùng hổ, trông đáng sợ lắm”.
Khác với tâm trạng lo âu của Diêu Oái Oái, Hàn Cẩm Thư vẫn bình thản như thường. Cô ngáp một cái, chậm rãi nói: “Đừng lo, lấy thỏa thuận ký lúc đó ra trước đã, mời họ trà bánh, hai mươi phút nữa tôi sẽ tới”.
…
“Cười chết mất, bệnh viện trưng biển quảng cáo hoành tráng mà làm xong còn không bằng trước khi làm! Khiến tôi mất tiền oan lại còn phải chịu tội, chỗ này làm ăn gian trá! Lòng dạ ác độc!”.
“Đúng thế! Lúc trước chúng tôi chọn Thịnh Thế trong hàng ngàn bệnh viện thẩm mỹ là vì tin tưởng của kỹ thuật của Viện trưởng Hàn Cẩm Thư của các người. Các người phải giải thích và bồi thường tương ứng cho nghệ sĩ và công ty quản lý của chúng tôi!”.
Hàn Cẩm Thư đánh xe vào bệnh viện, đỗ xe, thay áo blouse trắng, vừa đi đến cửa phòng khách VIP đã nghe thấy vài câu lên án hỏi tội rất gay gắt.
Cô im lặng vài giây, vẻ mặt vô cảm, sau đó đưa tay lên gõ cửa phòng.
Cốc cốc.
Tiếng giày cao gót trong phòng từ xa đến gần, nhanh chóng có người ra mở cửa.
Thấy Hàn Cẩm Thư, sắc mặt Vưu Lị vẫn mỉm cười thong dong nhưng tinh thần căng thẳng đã giãn ra trông thấy. Ánh mắt cô ấy như muốn nói “Ơn trời, cuối cùng sếp cũng tới”, xoay người nói: “Anh Đoàn, Viện trưởng của chúng tôi đã đến”.
Hàn Cẩm Thư ngước mắt lên liền nhìn thấy Đoàn Thư Dương đang ngồi giữa sô pha.
Nam đỉnh lưu trẻ tuổi tóc ngắn nhuộm màu bạc, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt mộc hơi tiều tụy, hai mí mắt cơ bản đã tiêu sưng, nếp mí vô cùng tự nhiên. So sánh với khuôn mặt ban đầu của anh ta thì thêm vài phần tinh xảo, nhưng lại thiếu đi nét riêng.
Ngồi bên cạnh Đoàn Thư Dương là người đại diện nam trông khá mập mạp.
Hai người mím môi xụ mặt, trông hệt như hai cái bao tẩm dầu, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy.
“Thật trùng hợp”. Hàn Cẩm Thư ngồi xuống sô pha đối diện Đoàn Thư Dương, khóe miệng cong lên ý cười tươi tắn, “Mấy hôm trước tôi vừa xem một bộ phim ngắn của anh Đoàn đây, hôm nay lại được gặp anh”.
Hàn Cẩm Thư thể hiện thành ý bằng vẻ mặt tươi cười và ánh mắt sáng ngời vô cùng xinh đẹp.
Trông thấy tư thái xinh đẹp mê hoặc của cô, sắc mặt của Đoàn Thư Dương hơi sượng lại, thái độ hòa hoãn ít nhiều: “Viện trưởng Hàn, lần trước làm mắt hai mí ở chỗ cô, nói thật tôi vô cùng vô cùng không hài lòng”.
Hàn Cẩm Thư vẫn mỉm cười: “Ừm, tôi hiểu. Không biết cụ thể là anh không hài lòng chỗ nào?”.
“Đạo diễn Tống Hiểu Phong đang tuyển diễn viên cho phim mới, công ty chúng tôi đưa hồ sơ sang, vốn dĩ đạo diễn Tống rất vừa lòng ngoại hình của tôi, cảm thấy tôi có thể diễn nam hai trong phim mới của ông ấy. Kết quả hôm qua sau khi gặp mặt, phía đạo diễn Tống gọi điện báo tôi không hợp”.
Đoàn Thư Dương càng nói càng bực bội, quả thật đã coi Hàn Cẩm Thư là tội nhân hủy hoại tiền đồ của anh ta.
“Là đạo diễn Tống Hiểu Phong đó! Cơ hội nghìn năm có một cứ thế mất đi! Cô nói xem tôi vừa lòng được không?”.
Hàn Cẩm Thư nghiêm túc nghe Đoàn Thư Dương càu nhàu một lúc, sau đó gật đầu, “Thì ra là vậy”.
Đoàn Thư Dương hừ lạnh, “Viện trưởng Hàn, lúc trước tôi có nói với cô, tôi chưa từng sửa mặt, lần đầu tiên đã tìm đến cô, tuyệt đối tin tưởng cô. Hiện giờ cô biến tôi thành như vậy, cô nói xem giải quyết thế nào!”.
Hàn Cẩm Thư: “Anh Đoàn, tôi rất hiểu tâm trạng để mất vai diễn của anh. Nhưng nói thật, khuôn mặt của anh hiện tại chẳng có khuyết điểm gì cả, chỉ là không phù hợp với thiết lập nhân vật mới của đạo diễn Tống thôi”.
Đoàn Thư Dương: “Vậy thì ích gì, bỏ lỡ tài nguyên thì còn không bằng khuôn mặt trước khi sữa nữa!”.
“Đúng vậy”. Hàn Cẩm Thư nhỏ nhẹ ôn tồn, “Mặc dù đôi mắt hiện tại của anh cũng rất đẹp nhưng tôi cũng cảm thấy không bằng nguyên bản. Anh Đoàn, trước khi làm tôi đã nói rõ với anh, khuôn mặt của anh vốn đã rất đẹp, không cần phải chỉnh sửa gì”.
Đột nhiên được cô khen, đỉnh lưu vô cùng sửng sốt, lòng hư vinh được thỏa mái, thái độ lại dịu xuống lần nữa, nói: “Thế cô nói xem bây giờ phải làm sao?”.
Diêu Oái Oái đứng bên cạnh nhanh nhẹn đưa thỏa thuận cho Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư mở thỏa thuận đã ký, nụ cười vẫn ôn hòa vô hại: “Anh Đoàn, thỏa thuận đã viết rõ, trước khi phẫu thuật, bệnh viện đã báo cho anh hiệu quả có khả năng sẽ không như mong muốn của anh, do anh và đoàn đội cứ khăng khăng phải làm. Giấy trắng mực đen, hai bên đều ký đây”.
Đoàn Thư Dương: “…”.
Hàn Cẩm Thư đưa thỏa thuận đến trước mặt Đoàn Thư Dương, dịu dàng từ tốn nhưng sự dịu dàng này lại như một đao chém đứt đối phương. Cô nói: “Anh Đoàn, tôi biết có lẽ tâm trạng của anh không tốt vì bị mất vai diễn, nhất thời quên mất thỏa thuận đã ký nên mới tranh chấp với chúng tôi. Dù sao thì thần tượng có nhiều người hâm mộ như anh cũng không có khả năng đi gây rối. Đương nhiên, nếu anh khăng khăng muốn nói lý thì chúng tôi cũng có thể đưa thỏa thuận này ra tòa. Chúng tôi kinh doanh dịch vụ thẩm mỹ, gặp những vụ kiện thế này cũng rất bình thường, ảnh hưởng không lớn. Nhưng một minh tinh như anh nếu bị tay săn ảnh tuồn tin ra ngoài, tôi e là rất bất lợi với tiền đồ của anh đấy”.
Tiên lễ hậu binh, câu trước vừa tâng bốc đỉnh lưu nhưng câu sau đã giáng cho anh ta một đòn không thể chống trả. Đoàn Thư Dương nghẹn họng, nhanh chóng bình tĩnh cân nhắc thiệt hơn, lập tức đã không còn tức giận như ban đầu nữa.
Một lúc sau, anh ta gật đầu nói: “Cô nói đúng, tôi đúng là giận quá mất khôn. Viện trưởng Hàn, phiền cô sắp xếp cho tôi một cuộc phẫu thuật mắt của tôi về nguyên trạng, cảm ơn”.
Hàn Cẩm Thư khẽ mỉm cười, “Chuyện nhỏ”.
“Chúng tôi sẽ ký thỏa thuận với với anh. Trợ lý Diêu?”.
Chứng kiến Hàn Cẩm Thư xử lý tình huống rất nhiều lần, Diêu Oái Oái từ lâu đã phục sát đất, lần này cũng không ngoại lệ. Cô nàng vội vàng lên tiếng đáp lại: “Viện trưởng Hàn”.
“Giảm 15% phí phẫu thuật cho anh Đoàn đây”.
Diêu Oái Oái gật đầu cười: “Vâng!”.
…
Một trận náo loạn được Hàn Cẩm Thư hóa giải nhẹ nhàng.
Sau khi tiễn đỉnh lưu và người đại diện của anh ta, thời gian cũng gần đến trưa. Hàn Cẩm Thư ngáp một cái, trên đường đến nhà ăn lại bị Vưu Lị gọi lại.
“Viện trưởng Hàn!”.
Hàn Cẩm Thư nghe tiếng quay đầu lại.
Mỹ nhân tóc ngắn mặc đồ công sở thong thả bước đến, cười nói với cô: “Gần đây có tiệm cơm mới mở, trưa nay cùng đi ăn nhé, tôi đã gọi Diêu Oái Oái rồi”.
Hàn Cẩm Thư trêu ghẹo nói: “Sao thế, nhận quà sinh nhật thấy ngại nên muốn khao đáp lễ đúng không?”.
Vưu Lị cười: “Thường ngày sếp đối với cấp dưới như chúng tôi tốt như vậy, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng phải báo đáp đúng không”.
Ba cô gái cười nói cùng đi ra tiệm cơm.
Nhân dịp sinh nhật của Vưu Lị, Diêu Oái Oai cùng đặt một chiếc bánh kem trái cây cỡ vừa cùng mang đến tiệm cơm. Ba người trò chuyện vui vẻ, bữa cơm cũng ngon miệng hơn rất nhiều.
Ăn cơm xong, Vưu Lị đi tính tiền, Hàn Cẩm Thư và Diêu Oái Oái cùng đi nhà vệ sinh.
Xong xuôi, hai người vừa đi vừa tán gẫu, sửa soạn lại trước bồn rửa tay. Đúng lúc này, Hàn Cẩm Thư đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi ra từ nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Người này khuôn mặt bình thường, mặc âu phục, cầm di động. Rửa tay xong, ông ta ngồi xuống sửa lại ống quần bị gấp, di động cũng tự nhiên đặt trên nền gạch.
Hàn Cẩm Thư vốn không để ý cho đến khi cô quay người lại, bỗng phát hiện điện thoại của ông ta đang mở chức năng quay video.
Còn camera trước của di động lại nhắm ngay dưới váy của Diêu Oái Oái.
Hàn Cẩm Thư vừa kinh ngạc vừa tức giận, không nghĩ ngợi gì, lập tức quát lớn: “Ông làm gì thế!”.
“…”.
Người đàn ông đó có tật giật mình, bị cô quát lên liền nhặt di động cắm đầu chạy.
Hàn Cẩm Thư lập tức đuổi theo.
Người đàn ông chạy rất nhanh, nhân lúc này tiệm cơm cũng không đông khách, ông ta lập tức chạy ra ngoài cửa lớn của tiệm. Hàn Cẩm Thư vẫn quyết tâm đuổi theo, miệng không ngừng hét lớn: “Bắt lấy ông ta! Biến thái chụp lén! Bắt lấy!”.
Người qua đường nhìn thấy một nam một nữ này chỉ cảm thấy kỳ lạ, chẳng hề có ai ra tay trợ giúp.
Thấy tên đàn ông đáng ghét đó chuẩn bị lẫn trong biển người, Hàn Cẩm Thư sắp tuyệt vọng từ bỏ.
Đúng lúc này, một cánh tay vươn đến, phút chốc đã ngăn ông ta lại.
Ông ta còn muốn chạy nhưng đã bị đối phương túm được, đạp quỳ rạp xuống đất, di động cũng bị lấy ra.
Hàn Cẩm Thư thở hổn hển, vất vả lắm mới đuổi được đến nơi, luôn miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp bắt tên biến thái chụp lén này…”.
“Khách sáo, chuyện nhỏ không đáng nói”. Mấy chữ nho nhã lễ độ, giọng nói dịu dàng thanh nhã vô cùng dễ nghe.
Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu.
Người đàn ông trước mặt cao gầy, áo màu trắng kết hợp với quần dài màu nhạt, trông có vẻ còn rất trẻ, giống một sinh viên mới tốt nghiệp. Ngũ quan tuấn tú, tròng mắt màu nâu nhạt trong vắt như suối, dáng dấp cao thẳng khẳng khái như vầng dương mới rạng, tràn đầy cảm giác thiếu niên.
Phía sau, Vưu Lị và Diêu Oái Oái đã đuổi đến nơi.
“… Viện trưởng Hàn…”. Diêu Oái Oái cong eo thở hồng hộc, “Viện trưởng Hàn, chị chạy nhanh quá! Chúng tôi đuổi theo không kịp!”.
“Ai bảo hai người đi giày cao gót”. Hàn Cẩm Thư, “Báo cảnh sát chưa?”.
Diêu Oái Oái gật đầu.
Đúng lúc này, một tiếng người đâu đó bên cạnh truyền đến, vừa cung kính vừa lịch sự: “Thầy Từ Mạc Hành, những người khác đã đến rồi”.
Cái tên này khiến Hàn Cẩm Thư hơi giật mình. Cô nhìn chàng trai trẻ trong bộ trang phục trắng, vô thức quan sát hết một lượt từ đầu đến chân.
Từ Mạc Hành?
Nhiếp ảnh gia thiên tài thì ra lại trẻ như như vậy. Duyên phận quả là kỳ diệu.
Hàn Cẩm Thư đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy Diêu Oái Oái nói: “Viện trưởng Hàn, chúng tôi trông chừng tên này cho, chị tìm chỗ chải lại tóc đi? Quá… rũ rượi, lát nữa về bệnh viện còn phải gặp khách, không được tiện lắm”.
Hàn Cẩm Thư sờ mái tóc đã rối gần như cái ổ gà của mình đột nhiên thấy lúng túng. Từ Mạc Hành bên cạnh nhìn ra vẻ khó xử của cô, bỗng cười nhẹ nói: “Văn phòng của tôi ở gần đây, nếu cần tôi có thể đưa cô đến nhà vệ sinh ở tầng một”.
Hàn Cẩm Thư suy xét vài giây, quyết định đồng ý, “Vậy cảm ơn anh Từ”.
…
Tình cờ gặp được nhiếp ảnh gia thiên tài Từ Mạc Hành nhưng Hàn Cẩm Thư thoáng chốc đã quên mất, đến khi cô nhớ lại thì đã hơn 5 giờ chiều.
Khi đó Hàn Cẩm Thư đã xong việc, buổi chiều cô có hẹn với Du Thấm đi chơi. Vừa cởi áo blouse trắng, trang điểm xinh đẹp, di động của cô bỗng đổ chuông.
Hàn Cẩm Thư nhìn màn hình hiển thị, miễn cưỡng nghe điện thoại.
Cô: “Alo”.
“Anh ở ngoài cửa bệnh viện”.
Hàn Cẩm Thư sửng sốt, mù mờ hỏi: “Anh ở ngoài cửa bệnh viện của em làm gì?”.
Ngôn Độ trả lời rất thản nhiên: “Hôm nay tan ca sớm, anh đến đón em cùng ăn cơm chiều”.
Hàn Cẩm Thư: “Không cần đâu, em đã có hẹn, anh ăn một mình đi”.
Ngôn Độ: “Người hẹn em cho em leo cây rồi”.
“Anh nói bậy gì đó…”.
Hàn Cẩm Thư muốn bật cười, đang muốn phản bác thì một tin nhắn chưa đọc hiện lên trên giao diện Wechat.
Cô nhấn vào đọc.
Du Thấm: … Không hiểu sao hôm nay chồng em lại đặt một đơn lớn ở công ty của bố chị. Tất cả cán bộ cao cấp đều phải họp tối nay. Hẹn em lần sau nhé [Tạm biệt] [Tức giận]
Hàn Cẩm Thư: …
Hàn Cẩm Thư giơ tay đỡ ngực, cảm thấy muốn hộc máu đến nơi.
Trong điện thoại, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Ngôn Độ tiếp tục vang lên, nhẹ giọng bâng quơ nhắc nhở cô: “Cửa sau, đừng đi nhầm”, nói xong liền ngắt điện thoại.
Vài phút sau, Hàn Cẩm Thư mang vẻ mặt đen sì ngồi vào chiếc Maybach màu đen bóng loáng.
Hôm nay tài xế A Kiệt vẫn nghỉ phép, Ngôn Độ dĩ nhiên vẫn tự làm tài xế cho mình.
Thấy áo khoác âu phục của bạo quân trên ghế phụ, Hàn Cẩm Thư trợn mắt nhặt chiếc áo ném thẳng ra ghế sau, ngồi vào thắt dây an toàn.
Toàn bộ quá trình, Ngôn Độ chỉ dựa lưng bình tĩnh nhìn cô, trong tay kẹp một điếu thuốc chưa đốt, không hề lên tiếng.
Sắc trời đã tối đen.
Đèn ở con đường phía sau bệnh viện chẳng có tác dụng gì, mảng tối tăm bao trùm toàn bộ khoang xe,
Giằng co chừng hai phút, Hàn Cẩm Thư bại trận, quay đầu nhìn Ngôn Độ: “Anh nói muốn đi ăn cơm mà? Nhìn em chằm chằm làm gì?”.
Chuyện tiếp theo nằm ngoài dự kiến của Hàn Cẩm Thư.
Đợi cô chất vấn xong, Ngôn Độ không hề rời mắt, chỉ thản nhiên đưa di động trong tay cho cô.
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư ném cho anh ánh mắt khó hiểu.
Ngôn Độ hơi nghiêng đầu, vô thức gõ lên giữa mày, hất cằm ý bảo cô tự xem.
Hàn Cẩm Thư không hiểu chỉ còn cách bật màn hình lên xem, giao diện dừng ở tin tức giải trí nào đó, viết: Nhiếp ảnh gia thiên tài Từ Mạc Hành sóng đôi cùng mỹ nữ, gián tiếp công khai tình yêu.
Bên dưới là ảnh chụp lén chiều nay cô bước vào tòa nhà văn phòng của Từ Mạc Hành.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Vậy mới nói cô thật sự bái phục sức tưởng tượng của đám phóng viên, viết nhăng viết cuội từ một tấm ảnh chụp lén. Trong lúc Hàn Cẩm Thư còn đang rối rắm cạn lời thì Ngôn Độ đã tháo dây an toàn, cúi người tiến lại gần cô.
Anh dừng lại khi chỉ còn cách khuôn mặt cô vài cm.
Trong không gian kín bưng, mùi gỗ mun tươi mát say đắm lòng người khiến Hàn Cẩm Thư có cảm giác say xe. Bản năng mách bảo cô lùi người ra sau, trừng mắt nhìn anh, tư thế vô cùng cảnh giác.
Đôi mắt đen thăm thẳm gần trong gang tấc, không phân biệt được cảm xúc, không hề gợn sóng dao động.
Hàn Cẩm Thư nhìn tin tức kia, cực kỳ bình tĩnh hỏi: “Ngôn Độ, anh tới tìm em đòi giải thích à?”.
Ngôn Độ lắc đầu.
Hàn Cẩm Thư: “Vậy anh cho em xem tin này có ý gì?”.
Ngôn Độ áp lại càng gần, ngón trỏ nghịch một lọn tóc của cô, cười như không cười: “Vì anh có tin đồn với nữ minh tinh kia nên em cũng muốn ăn miếng trả miếng à?”.
Hàn Cẩm Thư:?
Nét mặt và ngữ khí của Ngôn Độ rõ ràng không khác với thường ngày, nhưng không hiểu sao Hàn Cẩm Thư lại cảm thấy dường như mấy chữ đó chứa đựng cảm xúc vui sướng như có như không.
Anh nhẹ nhàng đưa ra lời nhận xét: “Hàn Cẩm Thư tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành, em ghen như vậy đúng là trẻ con”.
Hàn Cẩm Thư: …???