Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Bị Ngôn Độ ôm vào trong ngực, xung quanh tràn đầy hơi thở của anh, cơ thể Hàn Cẩm Thư nhất thời trở nên cứng đờ.
Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của người này còn xuất thần nhập hóa hơn cô nhiều.
Bốn mắt chạm nhau ngắn ngủi vài giây, Hàn Cẩm Thư nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, thu hồi ánh mắt, khóe miệng cong lên ý cười, để mặc Ngôn Độ ôm cô đi về phía cửa lớn đèn đuốc sáng trưng.
Mặc dù không bằng Ngôn thị nhưng nhà mẹ đẻ của Hàn Cẩm Thư cũng là một gia đình giàu có.
Gia đình Hàn Cẩm Thư từ đời ông nội đã bắt đầu kinh doanh trang sức cao cấp, có chi nhánh ở hầu hết các thành phố cấp 1 và cấp 2 trên cả nước. Bà ngoại và ông ngoại cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới thư họa. Chuyện tình của bố mẹ Hàn Cẩm Thư trước kia có thể coi là một giai thoại của thành phố Ngân Hà, trai tài gái sắc, một sự kết hợp vô cùng tuyệt vời.
Lúc này, cửa lớn ngôi nhà phong cách phương Tây của nhà họ Hàn rộng mở, trong phòng loáng thoáng vang lên giai điệu của một bài hát tiếng Quảng Đông cũ, uyển chuyển du dương, mang phong cách Hồng Kông cổ điển, xen lẫn tiếng cười đùa nói chuyện với nhau.
Hàn Cẩm Thư biết, nhất định là mẹ cô lại đang mở bài hát của cố ngôi sao ca nhạc Trần Bách Cường.
Bà Bùi Uyển Từ, mẹ của cô là một fan cuồng nhiệt của thầy Trần Bách Cường, khi thầy Trần Bách Cường còn sống, đồng chí Bùi Uyển Từ không vắng mặt buổi diễn nào của ông. Chẳng những phải đặt chỗ tốt ở hàng ghế đầu mà còn bà mạnh mẽ lôi kéo hội chị em bạn dì cùng đi cổ vũ thần tượng, mức độ trung thành có thể nói là tuyệt đối.
Biết Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ sẽ về ăn cơm tối, chú Từ quản gia đã chờ sẵn ở cửa.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người đang tiến vào, chú Từ chợt tươi cười, nói: “Cẩm Thư, Ngôn tiên sinh, hai người đến rồi. Tối hôm nay phu nhân đã tự mình xuống bếp chỉ đạo mọi người làm một bàn thức ăn, toàn là những món hai người thích”.
Vừa dứt lời, một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp từ phòng khách đi tới.
Ánh mắt Hàn Cẩm Thư lướt qua chú Từ nhìn tới, thoáng chốc nở nụ cười: “Mẹ!”.
Bùi Uyển Từ năm nay tuy rằng đã ngoài năm mươi, nhưng bà biết cách bảo dưỡng lại biết cách ăn mặc, cộng với khí chất độc nhất vô nhị của một danh môn khuê tú nên ngoại hình vẫn vô cùng xinh đẹp.
Nhìn thấy con gái con rể, đáy mắt bà hiện lên ý cười không giấu được nhưng vẫn làm bộ hỉ mũi oán trách: “Có người ấy mà, đúng là không có lương tâm, nửa tháng cũng không biết về nhà thăm mẹ nó”.
Hàn Cẩm Thư lè lưỡi tự biết đuối lý, vội vàng tiến lên kéo cánh tay Bùi Uyển Từ, ngọt ngào nói: “Tại gần đây con bận quá chứ không phải cố ý không về thăm mẹ”.
“Người ta đều nói con gái gả cho người khác không sánh được với con rể, mẹ thấy đúng là như vậy mà”. Bùi Uyển Từ gõ đầu con gái.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì Hàn Thanh Bách cũng chậm rãi đi tới. Ông mỉm cười, nói với Bùi Uyển Từ: “Được rồi được rồi, con gái không về thì em cả ngày nhớ nhung, giờ trở về lại trách mắng này kia. Người trẻ tuổi biết phấn đấu cho sự nghiệp là chuyện tốt, em đừng cằn nhằn nữa”.
Bùi Uyển Từ trừng mắt, thấp giọng trách bố Hàn: “Phải rồi, chỉ có anh mới biết nói chuyện thôi”.
“Bố, mẹ”.
Hai chữ rõ ràng mà lạnh lùng, lễ phép lại xa cách, âm thanh phát ra rắn rỏi dứt khoát, vĩnh viễn khiến người ta không thể bỏ qua.
Hàn Cẩm Thư nghe tiếng, quay đầu lại.
Ngôn Độ đứng cách cô hai bước, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy, nhìn qua ôn hòa nho nhã, phong độ thanh tao.
Bố và mẹ Hàn vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, gật đầu với Ngôn Độ, coi như đáp lại.
Hàn Cẩm Thư dựa sát vào Bùi Uyển Từ, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút buồn cười. Bố mẹ đều đã hơn năm mươi tuổi, sống hơn nửa đời người, có phong sương mưa tuyết gì mà hai người chưa từng trải qua, thế nhưng đối mặt với Ngôn Độ lại có chút câu nệ.
Bởi vậy có thể thấy được, anh không chỉ không hợp với cô, mà còn không hợp với cả gia đình cô.
Hàn Thanh Bách nhìn Ngôn Độ, lại cười nói: “Hôm nay phải đến đây một chuyến không làm chậm trễ công việc của con chứ?”.
Ngôn Độ tươi cười ôn nhã: “Bố đừng khách khí, Cẩm Thư nhiều lần nói nhớ bố mẹ, vốn con cũng định tuần này đưa cô ấy về thăm hai người”.
Hàn Thanh Bách: “Gọi hai đứa về, một là bởi vì mẹ con quả thật rất nhớ hai đứa, hai là bà cô của Cẩm Thư tối nay bay đến thành phố Ngân Hà. Bà ấy đã lớn tuổi, khó có dịp đến chơi một lần, bố chỉ muốn người nhà ăn cùng nhau bữa cơm.
Hàn Cẩm Thư mừng rỡ, hai mắt tròn xoe: “Bà cô tối nay bay tới đây ạ? Khi nào vậy bố?”.
“A Văn gọi điện thoại về một tiếng trước, nói là đã đón được người rồi”. Bùi Uyển Từ nói xong, quay đầu nhìn đồng hồ quả lắc trong phòng khách: “Tính thời gian chắc là cũng sắp về tới rồi nhỉ?”.
Vừa dứt lời, lại có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn về phía cửa, một bà lão tóc bạc phơ cùng tài xế trẻ tuổi chậm rãi đi vào. Chỉ liếc mắt một cái, Hàn Cẩm Thư lập tức kích động chạy vội tới: “Bà cô!”.
“Ôi, Cẩm Thư bé bỏng của bà, lâu không gặp bà nhớ cháu muốn chết”.
Bà cô tuy tuổi tác đã cao nhưng tinh thần rất tốt. Bà đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt Hàn Cẩm Thư, nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt sau cặp kính lão đầy sự trìu mến và cưng chiều, nhìn Hàn Cẩm Thư: “Mới đó mà bé con của bà đã kết hôn rồi. Bà thật sự rất tiếc khi không thể tới tham dự hôn lễ của cháu”.
Bùi Uyển Từ ở bên cạnh giải thích: “Cô à, hôn lễ của hai đứa nhỏ tổ chức ở nước ngoài, đường xá xa xôi, chúng con lo lắng sức khỏe của cô không chịu nổi nên mới không cho cô đi”,
“Cô biết, cô cũng không trách mấy đứa”. Bà cô tươi cười, nắm lấy tay Hàn Cẩm Thư, nhẹ nhàng hỏi: “Cháu rể của bà đâu? Còn không mau cho bà cô nhìn một cái”.
“À đúng rồi…”.
Hàn Cẩm Thư vội vàng gật đầu, đang muốn quay đầu gọi Ngôn Độ, thì một bóng người cao lớn đã đi tới trước mặt cô.
Ngôn Độ mỉm cười ôm lấy vai Hàn Cẩm Thư, lễ độ khẽ cúi đầu, nói chuyện với bà cô: “Bà cô, cháu chào bà. Lần đầu tiên được gặp mặt, cháu là Ngôn Độ, là chồng của Cẩm Thư”.
Bà lão quan sát người thanh niên trước mặt, đáy mắt dần lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu: “Được, được”.
*
Bà cô từ Lan Giang xa xôi tới đây, bữa cơm tối này vừa là bữa cơm gia đình, cũng vừa là tiệc chào đón bà.
Trong bữa cơm, Hàn Cẩm Thư không ngừng gắp thức ăn cho bà cô, uống nước trái cây, tâm sự hết chuyện này sang chuyện khác, mặt mày hớn hở biểu cảm sinh động, chọc cho bà cười không ngừng.
“Cô, để mà nói thì cả nhà chúng con đều phải cảm ơn cô”. Hàn Thanh Bách bưng chén lấy trà thay rượu, nói với bà cô: “Năm đó Cẩm Thư ở Lan Giang đều nhờ có cô chăm sóc. Không có cô, sẽ không có đứa nhỏ này ngày hôm nay”.
Bà cô vội xua tay: “Đứa trẻ này vốn đã thông minh rồi”.
Bùi Uyển Từ thở dài ẩn ý nói: “Thông minh cũng phải dùng vào đúng chỗ. May mắn là Cẩm Thư đã sửa được những tật xấu kia khi ở Lan Giang”.
“Cẩm Thư giống như cháu gái ruột của cô, nói cảm ơn cái gì. Khi con bé 5 tuổi, lần đầu tiên tới Lan Giang, cô vừa nhìn thấy nó đã rất thích. Một bé gái xinh đẹp như vậy, oai phong lẫm liệt, thấy bạn nhỏ khác bị bắt nạt còn muốn đứng ra bênh vực cho người ta”. Bà cô mỉm cười, vỗ nhẹ tay Hàn Cẩm Thư: “Rất có khí chất”.
Hàn Cẩm Thư không có ấn tượng gì, mỉm cười xấu hổ: “Thật vậy ạ”.
Bà cô càng nói càng vui: “Khi cháu còn nhỏ có tới Lan Giang chơi, đã dạy cho đám nhóc hay bắt nạt người khác ở đó một bài học, còn bắt mọi người gọi cháu là Cô gái siêu nhân*, cháu quên rồi à?”.
* Nguyên văn 飞天小女警 là The Powerpuff Girls, một bộ phim hoạt hình siêu anh hùng của Mỹ năm 2002.
Hàn Cẩm Thư suýt chút nữa bị thức ăn trong miệng làm nghẹn chết.
Ngôn Độ ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi.
Cô xấu hổ: “Đã lâu thế rồi sao bà còn nhớ rõ vậy”.
Người lớn trong nhà mỗi người tiếp một câu nói chuyện với nhau.
Hàn Cẩm Thư không chen vào nữa, nghiêm túc ngồi ăn cơm của mình. Cô sợ bà cô lại giúp cô nhớ lại vài chuyện xấu hổ thời thơ ấu nên không dám mở miệng nữa. Uống xong ngụm canh cuối cùng, cô lễ phép nói: “Bà cô và bố mẹ từ từ ăn, con ăn xong rồi ạ”, sau đó liền cầm cốc nước trái cây chưa uống hết, trốn ra vườn hoa chơi game.
Khác với tiếng cười nói vui vẻ trong phòng, vườn hoa lại vô cùng yên tĩnh.
Hàn Cẩm Thư tìm một cái ghế dài ngồi xuống, mở điện thoại di động, đăng nhập trò chơi, theo thói quen vào hộp thoại hốc cây của mình.
Sau đó gõ chữ gửi đi:
Dòng đầu tiên:
– [Gần đây, tôi đã phát hiện ra bí mật của anh ấy.]
Dòng thứ hai:
– [Cũng may, bí mật của tôi chưa có ai biết.]
Cô vừa trầm ngâm nhấn nút gửi đi, trong lúc vô tình nghiêng đầu lại bắt gặp ánh mắt trầm mặc như giếng cổ. Trong màn đêm, không biết người đó đã nhìn cô bao lâu.
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư bị dọa hết hồn, vội vàng cất điện thoại di động, vỗ ngực hỏi: “Anh ra ngoài từ lúc nào vậy?”.
“Vừa xong”. Ngôn Độ nghịch chiếc bật lửa kim loại trong tay, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô. Một lát sau, anh làm như vô tình nói: “Nhà bà cô ở Lan Giang à?”.
“Đúng vậy”.
Nói thì nói, ghế dài như vậy, làm sao cứ phải dựa vào gần cô như vậy làm gì? Hàn Cẩm Thư nhích sang bên cạnh một chút, uống một ngụm nước trái cây, trả lời anh: “Là đồng hương với dì Nam”.
Ngôn Độ: “Xem ra em và Lan Giang có mối quan hệ rất mật thiết”.
“Khi em còn nhỏ năm nào em cũng đến đó chơi mấy ngày”. Hàn Cẩm Thư nói: “Lớp 12 còn ở đó cả một năm”.
“Vì sao?”.
“Thời kỳ nổi loạn không hiểu chuyện, quen với đám bạn xã hội, cảm thấy mình rất ngầu. Bố em không còn cách nào với em nên đưa em đến Lan Giang, muốn em chăm chỉ học tập, chuyên tâm chạy nước rút, cắt đứt liên lạc với “đám bạn xấu”.
Hàn Cẩm Thư trả lời tùy ý, nói xong còn phì cười một tiếng.
Tiếng cười giòn tan kia khiến Ngôn Độ lại liếc mắt, nhìn về phía cô.
Hàn Cẩm Thư khẽ nâng cằm nhìn anh, đôi mắt to tròn xinh đẹp lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngạo mạn và kiêu căng khó có thể diễn tả: “Nói thật, năm đó em chính là bá chủ một thời, rất oai phong. Thiếu niên thiếu nữ theo đuổi em có thể xếp thành một hàng dài từ nhà anh đến nhà em. Nếu không phải do hai năm trước ông nội bệnh nặng muốn em kết hôn thì còn lâu mới đến lượt anh cưới được em”.
Ngôn Độ: “…”
Ngôn Độ nheo mắt, tầm mắt đảo qua hai gò má đỏ ửng bất thường của Hàn Cẩm Thư, tiếp đó lại ly “nước trái cây” trong tay mà cô đã uống gần hết.
Ngôn Độ cầm lấy cái ly đó, cúi đầu khẽ ngửi, nhướng mày đầy ẩn ý.
Cocktail nồng độ cao, vì pha với nước trái cây cô đặc nên có hương vị ngọt ngào.
“Ngôn tiên sinh, có hứng thú chơi một trò chơi không?”.
Bên tai bất ngờ vang lên một câu như vậy.
Ngôn Độ nhướng mi mắt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen trầm mà tĩnh: “Trò chơi gì?”.
Gió đêm mùa thu từ từ thổi qua trộn lẫn với hương hoa yên tĩnh, biết bao tâm sự theo gió hòa lẫn trong đêm.
Bên cạnh con đường mòn trong vườn hoa, một chiếc loa giả hình hòn đá phát ra tiếng hát, chính là bài hát <<Vẫn cứ thích em*>>: “Vì sao trái tim anh từng giây từng phút đều suy nghĩ về quá khứ, còn em lại chẳng hề nhớ đến, dù cho tình ý đã mất, ân ái chẳng còn, thế nhưng anh lại vẫn cứ thích em…”.
* Bài hát Vẫn cứ thích em – Trần Bách Cường.
“Em hỏi anh trả lời”.
Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư ửng đỏ, cười khanh khách. Cô trở nên bạo dạn, dùng đầu ngón tay mềm mại nâng chiếc cằm góc cạnh của anh, khuôn mặt mỉm cười lộ ra vẻ dụ hoặc: “Dì Nam là gì của anh? Trần Tình Sa và anh rốt cuộc có quan hệ gì?”.
Nhà họ Hàn gia giáo nghiêm khắc, nhưng từ khi Hàn Cẩm Thư trưởng thành, bọn họ cũng không hỏi đến cứ bất cứ sở thích nào của cô nữa. Uống rượu, nhảy nhót, chơi đua xe, chỉ cần cô không đi quá xa thì hai người đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Lúc Hàn Cầm Thư uống rượu cocktail, Bùi Uyển Từ liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhưng cũng không ngăn cản.
Dù sao cũng đã lập gia đình, có người rể quý ổn trọng đáng tin cậy Ngôn Độ đây rồi, dù tối nay con gái bà có làm ầm ĩ thế nào thì đã có người chăm sóc. Bùi Uyển Từ và Hàn Thanh Bách cực kỳ yên tâm.
Lúc này, Hàn Cẩm Thư đã say, nhưng lại không hoàn toàn say.
Nửa người cô nằm liệt trên ghế dài, thân thể có chút mềm nhũn, đầu óc hơi choáng váng, hai tròng mắt nhìn thẳng Ngôn Độ, nghĩ gì nói đó không cần suy nghĩ.
Ngôn Độ nghiêng đầu, vẻ mặt nhìn cô vẫn không chút biểu cảm.
Đêm trăng sáng, gió mát mẻ.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy hơi lạnh, co hai chân cuộn lại trước người, hai cánh tay ôm lấy, tiếp tục nghiêng đầu nhìn Ngôn Độ, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò hiếm thấy.
Không biết là do ảo giác nửa say nửa tỉnh hay là do bị cảnh trí lãng mạn tươi đẹp này ảnh hưởng mà Hàn Cẩm Thư cảm thấy khác lạ, lúc này cảm giác xa cách và sát khí của Ngôn Độ dường như đã giảm đi rất nhiều.
Mỹ nhân trên thế gian có muôn hình vạn trạng, có người giống như ánh trăng cô đơn, có người giống cỏ xanh, có người giống mùa hè, có người giống mùa thu trong veo.
Mà trước mắt cô là người đặc biệt nhất, như một thanh kiếm đầy hàn khí lẫm liệt từ trên trời giáng xuống, thanh kiếm không biết đã được vị tiên nhân nào đúc ra từ hàng vạn năm trước. Thanh kiếm treo cao nhìn xuống chúng sinh, coi thường sinh mệnh, giết người vô hình.
Hóa ra, sự tàn bạo của thanh kiếm lạnh lẽo ấy cũng có lúc gần như tiêu tan.
Quả là sự ngạc nhiên hiếm có.
Ngôn Độ im lặng chăm chú nhìn cô, không hề lên tiếng.
“Sao Ngôn tiên sinh không nói lời nào vậy”. Hàn Cẩm Thư chớp mắt, nghiêng người tới gần anh: “Chẳng lẽ hai câu hỏi này rất khó trả lời à?”.
Hương rượu trộn lẫn với mùi hương tươi mát trên người cô, nhè nhẹ từng đợt từng đợt như lông vũ lay động hô hấp của Ngôn Độ.
Ngôn Độ thản nhiên hỏi ngược lại: “Em rất tò mò về anh à?”.
“Tò mò dù sao cũng là bản tính của con người”. Hàn Cẩm Thư làm bộ làm tịch nói một câu, ngay sau đó bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười. Cô co rúm bả vai, úp mặt vào khuỷu tay cười, thở không ra hơi: “Được rồi, quả thật là em có chút tò mò về anh”.
Ngôn Độ: “Vậy anh sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em một chút”.
Bạo quân bỗng nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, thật quá may mắn. Hàn Cẩm Thư bỗng tràn đầy hăng hái, thẳng lưng ngồi ngay ngắn: “Ồ? Em xin rửa tai lắng nghe”.
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, thờ ơ nói tiếp: “Có điều, hai câu hỏi nhưng anh chỉ trả lời em một câu”.
Hàn Cẩm Thư nghe vậy, mất hứng gục xuống nửa khuôn mặt, bất mãn nói thầm: “Thật keo kiệt, em không thèm hỏi nữa!”.
Ngôn Độ: “Không hỏi thì thôi”.
Hàn Cẩm Thư im lặng.
Nếu cô dùng chiêu vừa đe dọa vừa dụ dỗ này với bố mẹ cô thì trăm phát trăm trúng, tiếc rằng bạo quân lại là người lòng dạ sắt đá, căn bản sẽ không trúng chiêu. Được lắm.
Không thể làm gì khác hơn là trầm ngâm sửa lại: “Vậy để em hỏi một câu đi”.
Ngôn Độ: “Vậy em quyết định muốn hỏi câu nào”.
Hàn Cẩm Thư cắn môi, khẽ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Khoảng 5 giây trôi qua.
Ngôn Độ hỏi cô: “Chọn xong chưa?”.
Sau khi đấu tranh tư tưởng rất nhiều, Hàn Cẩm Thư cuối cùng ra quyết định nói: “Vậy anh trả lời câu thứ hai đi, quan hệ giữa anh và Trần Tình Sa là như thế nào”.
Không còn cách nào.
Đây chính là Ngôn Độ, tranh đấu trên thương trường nhiều năm, con trai thứ tư của nhà họ Ngôn, xưa nay chưa từng bị truyền ra một scandal tình cảm nào.
Hàn Cẩm Thư vốn tưởng rằng anh đã đoạn tuyệt tình ái sắp đến ngưỡng thành Phật, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện một “bạch nguyệt quang thời niên thiếu”, trước sau tương phản rất lớn, thật sự khiến cho cô chấn động.
Hơn nữa, sự kết hợp giữa nữ minh tinh xinh đẹp và tổng tài bá đạo lạnh lùng si tình có thể nói là không bao giờ lỗi thời của tiểu thuyết ngôn tình trên Tấn Giang. Hiện giờ tổng tài lại đang mắc kẹt trong vòng vây của hôn nhân, đoạn tình yêu này sẽ đi về đâu, nghĩ thôi cũng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Hàn Cẩm Thư háo hức chờ Ngôn Độ lên tiếng, mong chờ được nghe một câu chuyện xưa ngược luyến rung động tâm can.
Sau đó Ngôn Độ mở lời.
Anh nói: “Có quen biết”.
Hàn Cẩm Thư gật đầu, im lặng chờ câu tiếp theo.
Nhưng nửa phút yên lặng, vẫn không thấy hồi âm.
Hàn Cẩm Thư không nhịn được truy hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Ngộn Độ: “Sau đó cái gì?”.
Hàn Cẩm Thư bị hơi men xông lên, phải mất rất nhiều công sức mới nhịn được ý muốn đập cho anh một cái, bình tĩnh nói: “Ngôn Độ tiên sinh, em hỏi anh và Trần Tình Sa có quan hệ gì”.
Quen biết? Quen biết thì tính là quan hệ gì chứ?
Vẻ mặt Ngôn Độ hờ hững: “Anh nói rồi mà”.
“Anh đã nói gì?”.
“Đã quen biết từ nhiều năm trước”.
Hàn Cẩm Thư ha hả, sau đó hếch cằm lên, vẻ mặt khinh thường nhìn anh: “Quân tử thẳng thắn vô tư, không cần phải che giấu với em”.
Ngôn Độ nhìn vẻ kiêu ngạo sống động diễm lệ trên khuôn mặt cô: “Em cảm thấy anh giấu diếm chuyện gì?”.
“Vì sao không dám thừa nhận”.
Trong chớp mắt ấy, khóe mắt Hàn Cẩm Thư khẽ nhíu lại, trở lại vẻ đẹp kiêu ngạo ngang tàng của thời thiếu niên nổi loạn nhất, không coi ai ra gì. Cô hừ nhẹ nói: “Trần Tình Sa là bạch nguyệt quang trong lòng anh, cô ta hẳn là có vị trí rất đặc biệt trong lòng anh”.
“Anh không có”.
Hàn Cẩm Thư: “Không có mới lạ”.
Ngôn Độ: “…”
Ngôn Độ biết cô đã uống nhiều, nhắm mắt day ấn đường, không muốn ông nói gà bà nói vịt cãi nhau với cô.
Hàn Cẩm Thư thấy thế lại có chút đắc ý: “Bị em nói trúng rồi đúng không?”.
“Em nói trúng một chút”.
“Chỗ nào?”.
“Anh quả thật có chấp niệm một bạch nguyệt quang”. Ngôn Độ nhìn gò má đỏ bừng vì say rượu của cô, bình thản nói: “Khi thiếu niên, anh âm thầm sùng bái cô ấy trong lòng, chưa bao giờ dám cao giọng, như sợ xúc phạm đến thần tiên vậy”.
…
Sau khi Ngôn Độ nói xong câu “Không dám cao giọng, như sợ xúc phạm đến thần tiên vậy”, đầu tiên Hàn Cẩm Thư tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó thì vỗ tay bốp bốp, miệng hàm hồ lẩm bẩm: “Thật không thể tưởng tượng, kiểu người như Ngôn tổng mà lại có khía cạnh tình cảm và dịu dàng vậy”.
Ngôn Độ: …
Ngôn Độ:?
Ngôn Độ sắc mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Kiểu người như anh? Kiểu nào?”.
Hàn Cẩm Thư say khướt, sắc mặt chân thành trả lời anh: “Anh là kiểu người nào mà anh còn không biết sao? Còn cần em liệt kê rõ ràng hết mọi tội trạng của anh ra không?”.
“……”.
Ngôn Độ nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt hơi lạnh, không lên tiếng.
Cô tiếp tục ghé vào tai anh, mơ màng, ánh mắt quyến rũ, giọng điệu tỏ ra mình rất ổn: “Ngôn tổng yên tâm, em rất kín miệng, sẽ không lan truyền bí mật của anh khắp nơi đâu. Nếu như anh cần, em thậm chí có thể phối hợp thỏa thuận phân chia tài sản sau hôn nhân với anh bất cứ lúc nào”.
Cô vừa nói xong, đáy mắt Ngôn Độ thoáng chốc ngưng tụ một tầng sương lạnh. Anh lạnh lùng nói: “Hàn Cẩm Thư, em uống nhiều quá rồi”.
“Lạ thật, nhưng hình như em đâu có uống rượu…”
Hàn Cẩm Thư lắc lắc đầu, cố gắng mở to hai mắt, muốn giữ tỉnh táo.
Khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt như mới được vớt lên từ hồ nước đóng băng, từ sợi tóc đến đường cong môi mỏng mím lại đều toát ra vẻ lạnh thấu xương.
Hàn Cẩm Thư đột nhiên giơ tay chỉ chính mình, nghiêm túc nói: “Ngôn Độ, tối nay em uống nhiều, một là vì đã quá lâu không đến quán bar, ngay cả loại cocktail mới có vị gì cũng không biết, hai là đã quá lâu không uống rượu, nên tửu lượng đã giảm sút nghiêm trọng rồi”.
Nói xong, thân thể đang cuộn tròn trên ghế dài của cô hơi lắc lư.
Ngôn Độ sợ cô ngã, nên vội đưa tay ra đỡ lấy cô.
Hàn Cẩm Thư đầu óc choáng váng, nhắm mắt lại, ngã nhào vào lòng anh. Miệng cô không ngừng lẩm bẩm, giọng điệu trầm thấp, lắp bắp dường như gặp chuyện gì đó rất ấm ức: “Khó trách người ta nói hôn nhân là nấm mồ. Rốt cuộc kết hôn thì có gì tốt chứ, em thật sự đã hy sinh quá nhiều…”.
Ngôn Độ rủ mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mèo con say khướt trong lòng. Một lát sau, anh cong ngón trỏ búng mạnh lên chóp mũi xinh xắn của cô.
Mèo con say xỉn bị đau, cau mày lẩm bẩm một cách mơ hồ.
Ngôn Độ cười lạnh một tiếng, cởi áo khoác đắp lên người Hàn Cẩm Thư, sau đó ôm ngang cô rời khỏi hoa viên.
…
Đêm nay, Hàn Cẩm Thư mơ suốt một đêm. Trong mơ, phía trước sương mù dày đặc, cô đi dọc theo con đường không nhìn thấy điểm cuối, cứ như vậy đi về phía trước không có mục đích. Nào ngờ bỗng nhiên cô bị hụt chân ngã xuống vực sâu vạn trượng…
Bịch!
Hàn Cẩm Thư ngã khỏi giường, tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Cô đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, mở mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã trở lại trong phòng ngủ của căn penthouse.
Ký ức chợt ùa về, tua lại các cảnh tượng xảy ra trong vườn hoa tối qua, cuối cùng dừng lại ở giây phút khi cô oán giận hôn nhân là nấm mồ kia.
Còn về chuyện xảy ra sau đó, ký ức của Hàn Cẩm Thư có chút mơ hồ.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng, trên đường từ nhà họ Hàn trở về căn hộ, dạ dày cô cuồn cuộn không ngừng, thật sự không nhịn được, cuối cùng ọe… nôn ra cả người mình và Ngôn Độ.
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư:???
Cô theo bản năng cúi đầu, sốt sắng nhìn lại chính mình. Đầu tóc và người cô đều sạch sẽ, quần áo cũng thay thành váy ngủ. Hiển nhiên, tối hôm qua có người đã giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
Vậy câu hỏi đặt ra là, ai là người tốt bụng không sợ bẩn sợ mệt giúp cô tắm rửa sạch sẽ đây?
Hàn Cẩm Thư ngồi trên giường suy tư, một lát sau, đầu óc mù mịt hiện ra một đôi mắt lạnh lùng.
Holmes đã nói rằng khi loại bỏ những điều không thể xảy ra, thì điều cuối cùng dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
Căn hộ luôn chỉ có hai người cô và Ngôn Độ ở, sau khi cô say rượu không thể tự mình tắm rửa gội đầu, như vậy, người tốt bụng giúp cô cuối cùng cũng chỉ có thể là người khó tin nhất.
Nghĩ đến đây, Hàn Cẩm Thư nghi ngờ không thôi, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy điện thoại di động của cô đang sạc pin trên tủ đầu giường.
Cô rút sạc, cầm điện thoại lên mở Wechat, tìm được ảnh đại diện màu đen tên “Ngôn Độ”, nhanh chóng gõ chữ gửi đi.
Cao thủ họa mặt: Ngôn tổng!
Chờ ba giây, đối phương không trả lời. Cô vội vàng gõ chữ một lần nữa triệu hồi: Ngôn Độ! Ngôn Đô Đô Đô Đô!!!
Một lát sau, hai tin nhắn chưa đọc bật lên.
Ngôn Độ: …
Ngôn Độ: Có việc gì?
Cao thủ họa mặt: Tối hôm qua không phải anh giúp em tắm rửa thay quần áo đấy chứ? Chắc chắn không phải đúng không??!
Ngôn Độ: Không phải anh.
Thấy đối phương gửi tới ba chữ, Hàn Cẩm Thư phồng má dùng sức thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực, cong môi, cảm thấy mình không đến nỗi chết khó coi như vậy.
Ai ngờ giây tiếp theo, ông chồng hờ lại lạnh lùng gửi thêm mấy chữ: Lẽ nào là quỷ chắc?
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư ôm trán, chìm vào im lặng. Vài giây sau, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tiếp tục gõ bàn phím trên màn hình cảm ứng.
Cao thủ họa mặt: Thật xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh. Em nhớ hôm qua hình như em bị nôn, mặc dù không thể nhớ rõ em đã làm chuyện gì, nhưng từ đáy lòng hy vọng anh sẽ không bị ám ảnh tâm lý.
Qua mấy giây mà đối phương vẫn không trả lời.
Một lúc sau, phía trên khung thoại biến thành “Đối phương đang soạn tin nhắn”, sau đó hiện lên một hàng chữ.
Ngôn Độ: Đang họp, có thể không kịp trả lời tin nhắn.
Cao thủ họa mặt: Vâng, biết rồi. Anh đang bận.
Cô đang định rời khỏi khung thoại, câu trả lời của đối phương lại hiện lên.
Ngôn Độ: Lúc giúp em tắm, dù không mặc gì nhưng em cứ nằng nặc đòi kéo anh ra ban công nhảy điệu Waltz.
Cao thủ họa mặt: …?
Ngôn Độ: Nhận tiện cho anh thấy được cơ ngực ba năm khổ luyện của em. Ừm, đúng là rất nóng bỏng.
Cao thủ họa mặt: …??
Ngôn Độ: Em còn nói cho anh biết máy tính của em lưu trữ 2Gb tiểu thuyết sắc tình.
Cao thủ họa mặt: …??
Ngôn Độ: Tuy nhiên, so với quá trình nôn mửa của em ở trên xe anh thì những thứ đó đều không tính là gì.
Cao thủ họa mặt: ……
Cao thủ họa mặt: =.=
Hàn Cẩm Thư lấy hết sức đỡ trán.
Một phút sau, cô mới bối rối trả lời: Thật sự xin lỗi, dù sao cũng cảm ơn anh đã chăm sóc em và tắm cho em.
Ngôn Độ: Không cần cảm ơn.
Ngôn Độ: Lần sau em tắm cho anh là được rồi.
Bên ngoài màn hình điện thoại, Hàn Cẩm Thư vừa rót cho mình một ly nước trái cây, thấy câu trả lời này liền không nhịn được, lập tức phun ra một ngụm nước chanh: “Phụt”.
Thật là không ngờ tới.
Bạo quân Ngôn đại tổng tài lạnh lùng vô tình, sau khi bị bạch nguyệt quang đánh thức trái tim chàng trai trẻ ngủ say đã lâu lại có thể kể ra câu chuyện cảm lạnh không hề mắc cười chút nào này.
Tình yêu quả nhiên sẽ khiến người ta giảm trí thông minh đi mà.