Cọ Xát

Chương 29: Rất nhớ em




Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi

Thấy Ngôn Độ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Hàn Cẩm Thư choáng váng, Phạm Trục Nhật choáng váng, người phụ nữ đánh son đỏ chót cũng choáng váng.

Một đám quần chúng ăn dưa túm tụm vây xem náo nhiệt, cũng giống như các phóng viên truyền thông được người phụ nữ kia gọi đến để chuẩn bị nhận một tin tức lớn miễn phí, ai nấy đều vô cùng sửng sốt.

Nghe xong những gì Ngôn Độ nói, Phạm Trục Nhật thậm chí còn chết lặng hơn, quai hàm của ông ta gần như muốn rớt xuống đất vì kinh ngạc.

Tập đoàn Trục Nhật là doanh nghiệp đã niêm yết, mặc dù không thể so sánh với Ngôn thị nhưng địa vị của Trục Nhật trong ngành cũng không phải là thấp. Với tư cách là chủ tịch tập đoàn, Phạm Trục Nhật từng có may mắn được thấy tận mắt CEO của tập đoàn Ngôn Thị trong một bữa tiệc từ thiện.

Phạm Trục Nhật nhớ rất rõ, lúc đó CEO của Ngôn thị ngồi ngay ở bàn chính, xung quanh đều là những nhân vật cao cấp đứng đầu các ngành nghề. Ông ta vì muốn tạo mối quan hệ với Ngôn thị nên đã đích thân qua đó tha thiết mời một ly rượu.

Khi đó, người nắm quyền trẻ tuổi tỏ vẻ thờ ơ, chỉ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, vợ tôi không thích người tôi có mùi rượu” rồi gạt ông ta sang một bên.

Phạm Trục Nhật lăn lộn trên thương trường nhiều năm, lần đầu gặp phải hậu sinh không nể mặt mình như vậy.

Ông ta chỉ có thể tiếp tục đơ mặt và cười gượng hết lần này đến lần khác.

Vì sự việc này, Phạm Trục Nhật vô cùng ấn tượng với vị tứ gia nhà họ Ngôn, người sống trong đủ loại tin đồn đẫm máu như thế chắc chắn sẽ không bao giờ nhận mình sai lầm.

Mà vừa rồi Ngôn Độ nói “kế hoạch chuẩn bị mang thai”? Hơn nữa, còn gọi Hàn Cẩm Thư là “Vợ tôi”?

Phạm Trục Nhật nhíu mày, suy nghĩ một chút mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần. Đúng vậy, CEO của tập đoàn Ngôn thị vốn là người đã kết hôn, chỉ là chưa công khai thân phận đối tượng kết hôn với bên ngoài.

Nghĩ tới đây, Phạm Nhục Nhật chợt cảm thấy da đầu tê dại, chân tay lạnh toát, một cảm giác ớn lạnh chạy thẳng từ sống lưng lên đến sau gáy. Ông ta cúi đầu căn bản không dám nhìn thằng Ngôn Độ,vầng trán toát mồ hôi lạnh, vắt óc nghĩ cách cứu chữa.

So với Phạm Trục Nhật, người phụ nữ môi đỏ bên cạnh đương nhiên không có tư cách quen biết Ngôn Độ.

Người phụ nữ đó thấy Phạm Trục Nhật bỗng nhiên câm nín không lên tiếng, chỉ cho là tên mê gái này lại đang say mê sắc đẹp của Hàn Cẩm Thư, muốn giữ thể diện cho “hồ ly tinh” trước mặt “chồng của hồ ly tinh” nên càng trở nên tức giận hơn.

Bà ta hừ lạnh một tiếng, giọng điệu sắc bén châm chọc Hàn Cẩm Thư, nói: “Ôi, cô ta còn không biết xấu hổ mà gọi chồng mình tới đây, thật đúng là trơ trẽn mà”. Sau đó, bà ta quay người chào cánh truyền thông mà mình gọi tới: “Các bạn phóng viên, phiền các bạn hãy chụp thêm mấy tấm ảnh vạch trần bộ mặt xấu xa và hành vi đê hèn của cô ta! Không cần quan tâm đến thể diện với loại người như cô ta!”.

Ai ngờ tiếng nói vừa dứt chưa đến hai giây, ngay sau đó là một tiếng giòn tan chát chúa vang lên.

Bốp!

Mọi người đều sững sờ, chăm chú nhìn lại mới phát hiện Phạm Trục Nhật đã quay đầu thẳng tay cho người phụ nữ một cái tát.

Một bên má đau rát, thậm chí trong miệng còn nếm được mùi máu tanh. Người phụ nữ mỏ đỏ ôm mặt, hai mắt mở to, giật mình không thể tin vào mắt mình: “Phạm Trục Nhật, anh bị điên à! Sao lại đánh tôi?”.

Trong giờ phút quan trọng này, Phạm Trụ Nhật bất chấp tất cả, hạ giọng: “Cô im miệng lại cho tôi! Im ngay!”.

Trước kia, người phụ nữ này từng là nhân viên tại một quầy hàng cao cấp nào đó, mục tiêu lớn nhất cuộc đời bà ta là câu được rùa vàng. Sau đó, bà ta vô tình quen biết Phạm Trục Nhật háo sắc, vì thế liền tung hết tất cả vốn liếng thu phục ông ta, chưa đến vài năm đã khiến cho Phạm Trục Nhật ngoan ngoãn ly hôn với vợ cũ, cưới bà ta về nhà.

Người phụ nữ mỏ đỏ vốn tưởng mình có thể ngồi vững trên ngai vàng Phạm phu nhân, ai biết được, tối hôm qua bà ta lục di động của Phạm Trục Nhật trong lúc ông ta say rượu, bất ngờ lại phát hiện lịch sử trò chuyện của Phạm Trục Nhật và Hàn Cẩm Thư trên Wechat.

Bà ta không phân biệt tốt xấu, xem qua vòng bạn bè của Hàn Cẩm Thư, thấy Hàn Cẩm Thư xinh đẹp liền cho rằng là Hàn Cẩm Thư đang thả con săn sắt bắt con cá rô, muốn quyến rũ Phạm Trục Nhật. Bà ta tức giận cả đêm không ngủ, lúc này tìm đến đây hòng cố ý bôi xấu và hủy hoại thanh danh của Hàn Cẩm Thư.

“Phạm Trục Nhật, anh là đồ không có lương tâm! Tôi đối với anh tốt như vậy, thế mà anh ăn trong bát nghĩ trong nồi, lại còn đánh tôi vì ả hồ ly tinh kia!”.

Phạm Trục Nhật phải khó khăn một lúc lâu mới giữ được bà ta lại được, hung dữ thấp giọng trách mắng: “Cô bớt nói lại đi, mẹ kiếp cô có biết bên cạnh Hàn Cẩm Thư là ai không!”.

Người phụ nữ đó khóc đến trôi cả lớp trang điểm, vẫn già mồm ngoan cố: “Tôi mặc kệ là ai! Anh phải bắt ả hồ ly tinh này xin lỗi tôi!”.

Hai người vật lộn trước bàn dân thiên hạ, hình ảnh vô cùng hài hước. Một lúc sau, Phạm Trục Nhật mới khống chế được bà ta, đẩy cô ta ra. Người phụ nữ lảo đảo sợ hãi kêu lên một tiếng, may mà được một anh mang máy quay phim tốt bụng đỡ lấy nên mới không ngã dúi dụi ra đất.

Phạm Trục Nhật bước nhanh về phía Ngôn Độ, tuy nhiên, khi còn cách Ngôn Độ ba bước, Franc đã giơ tay ngăn lại.

Franc cười nhạt, nói: “Chủ tịch Phạm, ngại quá, ông chủ tôi không thích người ngoài đến gần”.

Phạm Trục Nhật: “…”.

Phạm Trục Nhật chỉ có thể ngước mắt nhìn Ngôn Độ, lắp bắp tăng âm lượng, run giọng nói: “Ngôn… Ngôn tổng, cô Hàn, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm!”.

Ánh mắt Ngôn Độ vẫn dán chặt trên người Hàn Cẩm Thư.

Người đàn ông trung niên mập mạp với cái bụng phệ và người đàn bà môi đỏ ngang ngược không biết lý lẽ đánh nhau như một trò hề, đám người vây xem xung quanh, tất cả dường như chỉ là một mảng không khí mờ mịt trong mắt anh.

Dù mưa gió kéo đến thì anh cũng không quan tâm, từ đầu đến cuối trong mắt chỉ thấy một mình cô.

Ngôn Độ vươn tay chạm vào bình giữ nhiệt, từ từ đẩy đến trước mặt cô, thản nhiên nói: “Canh phải uống khi còn nóng, nguội sẽ hại dạ dày”.

Lúc này, toàn bộ tâm trí của Hàn Cẩm Thư đều tập trung vào việc đối phó với vợ chồng họ Phạm và những phóng viên này.

Cô nhìn Ngôn Độ và hộp canh ngũ hồng mà chú Kiều đã nấu một tiếng đồng hồ lại càng bội phục Ngôn Độ. Trong lòng không khỏi nghĩ thầm, không hổ là bạo quân chiến thắng từ cuộc đoạt quyền đẫm máu nhà họ Ngôn, lúc này rồi mà còn giục cô uống canh.

Hàn Cẩm Thư gật đầu, “Cảm ơn ý tốt của chú Kiều, cũng cảm ơn anh đã mang tới cho em. Em xử lý chuyện bên này một chút, lát nữa sẽ uống”.

Lúc này, người phụ nữ kia đã đứng vững, tiếp tục hừng hực khí thế nhào về phía Phạm Trục Nhật, kéo thắt lưng Phạm Trục Nhật chửi ầm lên.

Phạm Trục Nhật càng thêm tức giận, lại muốn giơ tay đánh người.

Chứng kiến cuộc chiến ngày càng gay gắt giữa người đàn ông trung niên mập mạp và người vợ điên rồ của mình, Hàn Cẩm Thư không nói lên lời và quyết định dừng trò hề này lại.

Thịnh Thế là địa bàn của cô, nếu như hai người tấu hài này xảy ra chuyện gì thì càng thêm xui xẻo.

Vì vậy Hàn Cẩm Thư hắng giọng, vô cùng nghiêm túc hỏi: “ Xin hỏi, Phạm tiên sinh, Phạm phu nhân, hai người náo loạn đủ chưa?”.

Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, giọng điệu lạnh lùng bình tĩnh vang lên, đôi nam nữ đang vật lộn rốt cuộc cũng khôi phục lý trí rồi dừng lại.

Ánh mắt đám người vây xem xung quanh quay vòng vòng.

Nhìn vị chủ tịch kia, bụng phệ quần áo xộc xệch, đôi giày da còn bị giẫm bẩn thỉu, khuôn mặt bóng dầu.

Nhìn lại ông chồng của viện trưởng Hàn lần đầu tiên lộ mặt. Cao quý ung dung, uy nghiêm không tức giận, dáng vẻ lại càng xuất sắc, thật đúng là chi lan ngọc thụ như tiên trên trời.

Chưa nói đến việc đem ra so sánh, mà chỉ cần để hai người này chung một khung hình thôi cũng là một sự sỉ nhục đối với “khuôn mặt tuyệt sắc nhân gian”.

Chân tướng sự thật thế nào, không cần nói rõ mọi người cũng tự hiểu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn vợ chồng nhà họ Phạm không khỏi càng thêm khinh bỉ.

Thấy đôi vợ chồng kia không đánh nhau nữa, Hàn Cẩm Thư phồng má thở ra một hơi.

Lúc này, Ngôn Độ cả buổi không nói một lời, bất ngờ mở miệng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Phạm, vừa rồi ông nói chuyện này là hiểu lầm?”.

“Đúng vậy, hiểu lầm, hiểu lầm thôi”. Phạm Trục Nhật gật đầu như giã tỏi, sợ vô ý đắc tội với Diêm vương sẽ rước lấy tai họa.

Ngôn Độ nhẹ nhàng nhướng mày: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc có hiểu lầm gì mà khiến ông phải đến đây tìm vợ tôi”. Anh khẽ dừng lại, trầm giọng, giọng điệu lạnh băng: “Còn gọi vợ tôi là “tiểu tam”?”.

Phạm Trục Nhật vô cùng hoảng hốt, ấp úng mở miệng: “Ngôn tổng, tôi…”.

Ông ta chưa nói được mấy chữ đã bị Ngôn Độ ngắt lời.

Ngôn Độ thậm chí không thèm nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Hãy giải thích với vợ tôi”.

Phạm Trục Nhật: “…”.

Phạm Trục Nhật cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, đành phải nhìn về phía Hàn Cẩm Thư, hắng giọng nói: “Cô Hàn, đây đều là hiểu lầm. Chẳng là tối hôm qua chúng ta đã nói chuyện mấy câu trên Wechat, vợ tôi nhìn thấy, tưởng rằng tôi và cô có quan hệ gì đó nên mới gây ra chuyện này”.

Chủ tịch tập đoàn Trục Nhật đương nhiên là vừa nói vừa nhìn sắc mặt Ngôn Độ. Hàn Cẩm Thư khịt mũi coi thường vẻ mặt tiểu nhân của Phạm Trục Nhật, tức giận nói: “Ban nãy Chủ tịch Phạm có nói, lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã khăng khăng thêm Wechat của ông, còn lôi kéo ông uống rượu chơi game?”.

“Không không không, sao có thể chứ”. Giọng Phạm Trục Nhật bắt đầu run rẩy, vội vàng sửa lại: “Là do tôi uống nhiều nên nhớ nhầm, nhớ nhầm thôi”.

Hàn Cẩm Thư nhận thấy bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, Ngôn Độ dường như không khống chế được sự tức giận. Cô còn muốn tưới thêm một thùng dầu vào lửa: “Vợ ông còn nói tôi quyến rũ ông sau lưng chồng tôi, muốn phá hoại gia đình ông, vậy nên tôi phải xin lỗi ông chứ gì?”.

“Không không không, tuyệt đối không có chuyện đó”.

“Bà ta còn gọi một đám phóng viên đến đây muốn phơi bày “bộ mặt tiểu tam” của tôi ra ánh sáng”.

“Tôi xin lỗi, Viện trưởng Hàn, tôi thật sự xin lỗi!”. Phạm Trục Nhật thiếu chút nữa quỳ xuống trước bà cô này, cầu xin cô bớt nói vài câu: “Cô Hàn, tối hôm qua tôi uống nhiều nói lung tung, vợ tôi là một bà nhà quê không có kiến thức, cô và Ngôn tổng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho chúng tôi đi mà”.

Hàn Cẩm Thư không nói gì.

Người phụ nữ môi đỏ đứng đó thấy Phạm Trục Nhật phải hạ mình như vậy, kinh ngạc đến mức kéo ông ta lại, không thể tin được nói: “Đồ vô dụng này, rốt cuộc cái tên Ngôn tổng kia có lai lịch gì mà khiến anh bị dọa thành cái dạng này? Đầu óc anh bị chó gặm rồi à?”.

Phạm Trục Nhật bị người phụ nữ ngu xuẩn làm cho tức chết, hạ giọng dằn lại nói: “Ngôn thị là Ngôn thị, toàn bộ thành phố Ngân Hà này có mấy cái Ngôn thị hả? Mẹ kiếp cô hãy dùng cái óc heo của mình mà suy nghĩ thật kỹ đi!”.

Người phụ nữ: “Tôi cứ không hiểu đấy! Anh đường đường là chủ tịch của một công ty đã niêm yết, bình thường đều giao tiếp với các quan chức cấp cao, sợ cái gì chứ!”.

Phạm Trục Nhật tức hộc máu: “Cô còn dám nói thêm một câu nào nữa, tôi lập tức xé rách miệng cô!”.

Người đàn bà bị dọa sợ, ngay lập tức im bặt.

“Đúng rồi, hình như quên chưa tự giới thiệu”.

Không khí đột nhiên trở nên yên lặng như tờ, cùng với ánh mắt có chút khó hiểu của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ vươn cánh tay nhẹ nhàng vòng quanh eo của cô, kéo cô lại gần mình, thuần thục tự nhiên lại thân mật ôm cô vào lòng.

“Tôi là chồng của cô Hàn Cẩm Thư, họ Ngôn, tên một chữ Độ”.

Mới chữ nhẹ nhàng hời hợt nhưng lại giống như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ, thoáng chốc khuấy động hàng ngàn lớp sóng.

Đám người vây xem, nhất là trong nhóm phóng viên đồng loạt xôn xao.

“Ngôn Độ? CEO của tập đoàn Ngôn Thị?”

“Có thể coi là tôi được gặp trực tiếp CEO của Ngôn thị rồi!”.

“Trời ạ, đây tuyệt đối là một trong những tin tức lớn nhất!”.

“Vẫn biết Viện trưởng Hàn có gia thế, không ngờ lại có gia thế khủng đến vậy!”.

“Chồng của sếp lại là Ngôn Độ, thật sự là rất xứng đôi vừa lứa”.

“Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ thiên kim xinh đẹp cùng với ông chủ của gia đình tài phiệt giới kinh doanh, thật là một sự kết hợp kỳ diệu…”.

Người phụ nữ môi đỏ sững người như bị sét đánh, mơ hồ, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc quay đầu lại.

Nhìn gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ của Ngôn Độ, cô đỡ trán: “Chuyện gì vậy”.

Cô đã cố gắng che giấu cuộc hôn nhân của mình suốt hai năm nay, vậy mà lại bị công khai đơn giản như vậy rồi sao?

Câu chuyện phát triển quá bất ngờ, cô theo không kịp.

Một lát sau, Hàn Cẩm Thư nghe thấy Ngôn Độ mở miệng lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng, dễ dàng vượt qua tất cả tất cả tiếng bàn luận: “Còn nữa, liên quan đến danh dự của vợ tôi, tôi không hy vọng bất kỳ tin tức nào về chuyện ngày hôm nay lọt ra ngoài”.

Giọng điệu và thần thái của anh đều lãnh đạm mà bình tĩnh, nhưng từng chữ lại đi sâu vào lòng người: “Nếu vợ tôi bị làm phiền về chuyện này thì rất xin lỗi, tôi sẽ tính sổ với tất cả các vị có mặt tại đây”.

Cuối cùng, Phạm Trục Nhật, người phụ nữ mỏ đỏ cùng đám paparazzi bọn họ gọi tới ôm vẻ mặt xám xịt, bị nhóm bảo vệ phía sau chạy tới quét ra khỏi cửa Thịnh Thế.

Đám người vây xem cũng tan đàn xẻ nghé, các bác sĩ và y tá trở lại vị trí của họ, khách hàng cũng trở lại phòng điều trị của mình. Toàn bộ bệnh viện thẩm mỹ đã khôi phục lại trật tự và trợ về sự bận rộn thường ngày.

Trợ lý Diêu và trợ lý Franc đều là những người thông minh lanh lợi. Trước khi rời đi, hai người còn thức thời đóng cửa phòng lại.

Vì thế trong phòng Viện trưởng lúc này chỉ còn lại hai người Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ.

Bị Ngôn Độ ôm vào lòng, Hàn Cẩm Thư ngửi thấy mùi gỗ mun lạnh lẽo cùng mùi thuốc lá trên người anh, không hiểu sao đầu óc lại bắt đầu choáng váng.

Cô không khỏi hoài nghi, người đàn ông này có phải đang giấu cô tu luyện tà thuật gì đó, thái âm bổ dương, từng chút từng chút muốn hút nguyên thần của cô.

Nếu không thì vì sao mấy ngày gần đây, cô luôn có cảm giác hoa mắt chóng mặt mỗi khi đối mặt với anh.

Trong lúc tâm hồn còn đang lơ lửng trên mây suy nghĩ lung tung, cô chợt cảm nhận được lực ở trên eo đã thả lỏng.

Ngôn Độ buông cô ra.

Hàn Cẩm Thư vẫn đang đắm chìm trong cuộc thông cáo bất ngờ vừa rồi, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô đưa mắt nhìn, thấy Ngôn Độ cụp mắt, mở nắp hộp giữ nhiệt màu đen.

Thoáng chốc, cả không gian bốc hơi nghi ngút và tràn ngập hương thơm.

Hàn Cẩm Thư ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, ngón trỏ hơi giật giật, nuốt nước miếng ực một cái ngon lành.

“Lại đây”. Ngôn Độ giúp cô lấy thìa đũa: “Uống canh đi”.

Hàn Cẩm Thư ngồi xuống ghế, im lặng cầm lấy đồ bắt đầu ăn. Ngôn Độ kéo ghế đặt bên cạnh cô ngồi xuống, một tay chống má, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô ăn.

Một người ăn, một người nhìn, thời gian trôi qua trong sự mơ hồ mập mờ khó tả.

Hàn Cẩm Thư muốn phớt lờ ánh mắt nóng rực kia, nhưng uống được hai ngụm canh, cô phát hiện không có cách nào. Khí thế bạo quân mạnh mẽ, thử hỏi dũng sĩ nào có thể mặt không đổi sắc, tim không rung động mà ăn trước mặt anh đây?

Vì thế cô chần chừ ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư rất chân thành: “Cảm ơn anh đã đích thân mang canh tới cho em”.

Ngôn Độ cũng lịch sự: “Không cần khách sáo”.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng anh cũng có thể để Franc đưa tới cho em là được mà. Bình thường công việc bận rộn như vậy, Ngôn tổng hình như đâu cần phải tự mình đi chứ?”.

Thật ra cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.

Một sợi tóc cô rủ xuống, Ngôn Độ nhìn thấy bèn đưa tay vén ra sau tai cô, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý lướt nhẹ qua vành tai trắng nõn mịn màng của cô.

Hàn Cẩm Thư bỗng cứng đờ.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cơ thể này của cô đã quá quen thuộc cũng rất thích anh chạm vào. Dường như nó đã sinh ra ý thức tự chủ, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể đốt lên một ngọn lửa lớn.

Ví dụ như bây giờ.

Chỉ một cái lướt nhẹ qua vành tai cũng đủ khiến tai Hàn Cẩm đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp.

Tuy nhiên, người đàn ông cố ý phóng hỏa vẫn tỏ vẻ lười biếng, anh xoa đôi tai đỏ hồng xinh xắn đáng yêu của cô, tiếp tục thờ ơ nói: “Chỉ là bỗng nhiên rất nhớ em”.

Hàn Cẩm Thư: …

Hàn Cẩm Thư:???

Cô ngây người, gần như cho rằng mình nghe nhầm.

Ngôn Độ phớt lờ phản ứng của cô, tiếp tục nói: “Canh chú Kiều nấu có ngon không?”.

Hàn Cẩm Thư chỉ có thể gật đầu một cách máy móc, nhân tiện còn rất tự nhiên đưa thìa về phía Ngôn Độ: “Mùi vị rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”.

“Được”.

Khóe miệng Ngôn Độ nhếch lên một nụ cười tản mạn, ngón tay nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên rồi hôn lên môi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.