Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 34-3: Đừng có mưu đồ Gì với tôi đấy (3)




Thật lòng mà nói, Nhan An vô cùng thích hợp với tiêu chuẩn của anh, từ trước đến nay không một ai có thể phù hợp với mọi tiêu chuẩn yêu thích của anh đến thế, thậm chí Thiền Ngật còn nghĩ, cứ bắt đầu một cuộc tình lãng mạn theo quan điểm chung của mọi người, có lẽ cũng không có gì là không tốt cả.

Một cô gái như Nhan An xuất hiện trong cuộc sống của anh, khiến anh lần đầu tiên có xúc động muốn phá vỡ những nguyên tắc của bản thân.

Phía bên này, Nhan An đang gửi tin nhắn thoại nói chuyện với Mango, vì không mang theo tai nghe, mà mở loa ngoài, nên cô không dám mở lớn âm lượng, chỉ đủ để bản thân nghe thấy mà thôi.

Cô và Mango rất có duyên, liên tiếp mấy chuyến bay cô đảm nhận Mango đều là tiếp viên hàng không số 3, phụ trách khoang hạng nhất, và thường gõ cửa hỏi mấy người trong khoang lái bọn họ có cần uống gì không.

Hơn nữa, Mango cũng là người rất dễ bắt chuyện và hòa đồng, khi tiếp xúc với cô ấy mọi người sẽ không có cảm giác xa cách, nên quan hệ với các đồng nghiệp đều rất tốt.

Lần này cô ấy tìm Nhan An, là vì có người nhờ vả, muốn cô ấy giúp đỡ nối dây tơ hồng.

Mango: "Anh trai tớ có lần nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn mình, vừa nhìn đã thích bạn rồi, mỗi lần gặp mình về nhà, ông ấy cứ nhắc suốt."

Anh trai Mango là cơ trưởng hãng hàng không Đông Viễn, hai anh em cô ấy đều là những nhân viên xuất sắc trong ngành hàng không dân dụng, nói chung là cả gia đình đều vô cùng ưu tú.

Mango lại tiếp tục giới thiệu: "Nói thế nào được nhỉ, anh trai tớ điều kiện cũng rất tốt đấy, cao 1m8, dáng người cũng rất đẹp, chỉ là tuổi tác hơi lớn chút xíu, năm nay anh ấy đã 32 mà vẫn còn FA này. Nhưng cậu cũng biết trong ngành bọn mình rất khó tìm người yêu, anh ấy đã phòng đơn gối chiếc 4 năm rồi, anh ấy cũng không có thói quen gì xấu cả, đúng chuẩn nam thần nhé."

Mango: "Nếu không cậu add nick của anh ấy nói chuyện tìm hiểu trước nha?"

Nhan An ôi một tiếng, sau đó uyển chuyển từ chối: "Anh trai cậu là người tốt, không đến lượt tớ đâu, vẫn là thôi vậy."

Mango vẫn không từ bỏ mà tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ.

Nhan An chỉ đành đầu hàng một cách triệt để: "Nói thật nha, tớ đối với đàn ông trong ngành phi công đều có một loại cảm giác rất khó nói, dù sao thì tớ cũng không cảm nắng được, trước đây tớ còn hứa với bản thân là sẽ không tìm bạn trai trong ngành này đâu."

Aizzz, thôi được, Mango cũng không thuyết phục thêm, dù sao anh trai nhà mình cũng không có cửa rồi.

Nhưng Mango lại có chút hiểu nhầm: "Cũng đúng, bọn mình vẫn còn trẻ, tìm người hai mươi mấy tuổi thì còn được, chứ 32 đúng là già quá, thôi cứ kệ anh tớ FA cho rồi."

Nhan An cũng không nghiêm túc trả lời: "Cũng không thể nói như thế được, nhưng tiểu thịt tươi thì ai mà chả thích."

Thiền Ngật yên lặng mỉm cười, những người xung quanh nói gì anh chưa chắc đã tin, nhưng đương sự tự mình nói ra thì chắc là sự thật rồi.

Cốc đá bào trên bàn lúc này chỉ còn sót lại vài viên đá, còn lại đã bị hóa thành nước một cách triệt để.

Nhan An chăm chú tám chuyện, khi nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô quay lại nhìn, thì ra cách đó khá xa có người bất cẩn làm đổ chén bát, chiếc bát inox rớt trên sàn phát ra âm thanh loảng xoảng, Nhan An lại quay đầu lại.

Cuối cùng Mango còn hỏi lại: "Vậy cậu thích người thế nào? Để tớ giúp cậu soi xem."

Nhan An nghĩ một lát rồi đáp: "Tớ à, tớ thích người như Thiền cơ trưởng ấy."

Mango nghe thế liền bật cười: "Áng mây cuối chân trời chứ gì, trong Bắc Hàng có cô nương nào không tơ tưởng đến anh ấy đâu, chỉ tiếc là mây bay trên trời không ai với tới cả."

Mango lại nói: "Hơn nữa, không phải cậu vừa bảo không thích bạn trai là phi công còn gì?"

Nhan An: "Thiền cơ trưởng ấy à, anh ấy đã không nằm trong phạm vi người bình thường nữa, nên mấy nguyên tắc đó tất nhiên không cần nữa rồi, nói thế nào nhỉ, đối với anh ấy trái tim tớ đã nghiêng hẳn sang một bên rồi haha."

Mango trực tiếp bị cô chọc cười.

Nhan An quen nói linh tinh, nên nói gì người khác cũng nghĩ là cô đang đùa cợt.

Sau khi kết thúc điện thoại, Nhan An nhìn thời gian, nửa tiếng mà Thiền Ngật nói đã qua từ lâu, cô liền nhắn lên wechat hỏi đối phương đã xuất phát chưa, và nói mình đang ở quầy đá bào bên ngoài khách sạn, nhưng đợi một hồi lâu mà đối phương vẫn không trả lời.

Nhan An gọi wechat cho anh, cũng không ai nghe máy.

Cô suy nghĩ và ngồi chờ thêm lát nữa, cuối cùng bèn đứng lên thanh toán, sau đó nhấc làn váy phiêu dật trở về khách sạn.

Đã 11h đêm, trên đường vẫn còn vô cùng náo nhiệt, nhưng khách sạn cách đó có mấy bước chân đã chìm trong giấc ngủ say.

Nhan An mở cánh cổng sắt, tiếng người ồn ào xa dần, trong đêm chỉ có tiếng nước rào rạt nhẹ nhàng truyền đến, cô đến gần, lại phát hiện hồ bơi thế mà vẫn có người.

Từ cổng lớn khách sạn bước vào có hai lối rẽ, một bên có thể đi thẳng ra hồ bơi bên ngoài khách sạn, một bên là đi thẳng vào sảnh khách sạn.

Từ xa Nhan An đã có thể nhìn thấy người đang ngụp lặn trong hồ bơi là một người đàn ông, tư thế bơi bướm của anh ta khiến bọt nước bắn tung tóe, cơ vai của người đàn ông đang căng lên, và dựa vào hình ảnh đó, Nhan An đã dễ dàng nhận ra người đang ở trong hồ bơi là ai.

Cô bước nhanh về phía hồ bơi.

Cô chọn một chiếc ghế phơi nắng, sau đó ngồi lên, một tay chống cằm, chăm chú ngắm nhìn người dưới hồ.

Đêm nay Thiền Ngật toát ra vẻ hoang dã mà cô khó có thể hình dung.

Giống như một chú sư tử đang phẫn nộ, nó yên lặng, chạy trong màn đêm, khiến cho tất cả những động vật nhỏ trong khu rừng không dám phát ra một tiếng động nào.

Nhan An không biết trước đó Thiền Ngật đã bơi trong bao lâu, nhưng sau khi cô đến, anh đã bơi được 5 vòng mà vẫn chưa chịu dừng lại, những bọt nước anh tạo ra khi bơi còn bắn lên cả mu bàn chân cô mát lạnh.

Lúc này trên bầu trời một áng mây nhẹ nhàng che khuất ánh trăng, khiến màn đêm lại trầm hơn một chút.

Nhan An yên lặng nhìn người đang ngụp lặn trong nước, khóe môi cô nhếch lên, còn ánh mắt giống như đang phát sáng.

Ngắm Thiền Ngật bơi đúng là một điều tuyệt vời, cô cảm thấy bản thân có thể cứ vậy mà ngắm nhìn anh cả đời.

Thiền Ngật bơi đến vòng thứ 20 cuối cùng cũng chịu ngừng lại.

Nhan An lập tức đứng lên bước đến bên hồ bơi và ngồi xổm xuống, Thiền Ngật dừng lại ngay trước mặt cô, Nhan An lập tức đưa cho anh một cái khăn lông, rồi nói: "Anh bơi gì mà ghê thế."

Nhan An lại nói: "Tôi ngồi ngoài gian hàng bên ngoài khách sạn đợi anh một lúc lâu, hóa ra là anh đang bơi."

Chiếc váy hoa nhí Nhan An đang mặc có chút rộng, khi cô ngồi xổm xuống, chiếc váy phủ lên chân cô nhưng cũng như ẩn như hiện làm lộ ra một mảnh xuân quang.

Thiền Ngật từ trong hồ bơi ngước lên nhìn cô, những giọt nước chảy từ chân mày xuống, bóng nước dập dờn trong hồ ánh lên trong mắt anh chiếu ra những tia sáng sắc lạnh, và khi ánh mắt đó chạm vào cảnh xuân kia, dường như không nhiễm một tia ấm áp nào.

Thiền Ngật: "Sao thế?"

Nhan An: "Anh bơi xong chưa? Tôi có thể cùng anh đi ăn thêm lần nữa."

Thiền Ngật không đáp lại.

Thấy thế, ánh mắt Nhan An liền tự do lang thang.

Vẻ hoang dã của anh ở đâu cũng điên cuồng đến mức khiến người ta không nhịn nổi.

Cô cảm thấy người đàn ông này hình như toàn thân lúc nào cũng ẩn chứa một sức mạnh vô tận, mỗi một tấc cơ bắp trên người đều dự trữ năng lượng, còn trong cơ thể lại dự trữ sức nóng mãnh liệt, sức nóng đó kết hợp với sự hoang dã trên người anh có thể khiến Nhan An tan chảy thành nước ngay lập tức.

Cô tự biết rõ bản thân không có chút kháng cự nào với một Thiền Ngật đang mặc đồ bơi, thậm chí cô còn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn cô còn mang theo chút lực, giống như một con dao cùn, đang ma sát lên làn da cô, khiến cô cảm giác tê dại, khiến làn da trước ngực cô nổi hết cả da gà.

Lúc này thấy anh không nói gì, Nhan An liền hăng hái: "Anh ướt hết rồi, để tôi lau tóc cho nhé?"

Nhan An nói xong liền giơ tay ra, cầm lấy khăn lông trùm lên đầu anh, ngón tay cô chạm lên vầng trán và vành tai đối phương, cảm nhận được cảm giác ướt đẫm kèm theo chút thô ráp trên làn da của người đàn ông, khiến cô càng muốn chạm thêm vào những chỗ khác.

Ánh mắt Nhan An lập tức rơi lên hầu kết của anh, ngón tay cô lập tức hướng về phía đó.

Thiền Ngật vẫn luôn yên lặng, khóe miệng mang theo ý cười, lúc này lại giơ tay lên, gỡ chiếc khăn trên đầu xuống, đến cả tay Nhan An cũng bị gỡ xuống nốt, năm ngón tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, lực đạo không mạnh không nhẹ, nhưng nếu dùng sức hơn chút có thể cảm nhận rõ ràng được mạch máu bên dưới đang điên cuồng nhảy loạn.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt hời hợt, rồi nhàn nhạt mở miệng: "Nhan An, cô đừng mưu đồ gì với tôi, cô thích câu ai cũng được, nhưng tôi, thì không."

Giọng anh không lớn, vô cùng bình thản, cũng không mang theo chút tức giận nào, giống như một sợi lông vũ, dường như lúc này anh chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu nói vô cùng bình thường.

Nói xong, anh liền dùng tay chống lên thành hồ rồi trèo lên, những bọt nước trên người anh bắn lên toàn thân Nhan An, sau đó anh cứ thế chân trần rời đi, để lại những giọt nước tí tách khắp sàn.

Làn váy chạm lên thành hồ bơi của Nhan An bị ướt một mảng lớn, sau đó lan rộng ra, toàn thân cô lập tức bị sự lạnh lẽo cuốn lấy.

Cô quay đầu nhìn bóng anh rời đi, chú sư tử ướt nước có chút đơn độc, mãi đến lúc bóng anh khuất hẳn, cô mới phát hiện ra, cổ tay bị nắm chặt lúc nãy có chút đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.