Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 34-2: Đừng có mưu đồ Gì với tôi đấy (2)




Lư Diễm gật đầu, nhưng đợi Thiền Ngật ngồi xuống, hắn lập tức đứng dậy rời đi.

Nhan An nắm lấy thành ghế rồi quay người, vòng eo con kiến xoắn như một bông hoa hồng được gấp bằng giấy, Thiền Ngật vẫn ngồi yên ở chỗ cũ và khẽ gật đầu rồi nói với cô: "Cái ghế chỗ cô khập khiễng rồi."

Nhan An liền cúi người nhìn lại, quả thật khập khiễng thật.

Nhan An lại hỏi anh: "Vậy hôm nay các anh có săn được cá voi không?"

Thiền Ngật: "Một con cá voi đầu đàn và ba con con."

Nhan An lập tức hít sâu một hơi, bữa sáng ngon lành đột nhiên lại chẳng còn hương vị gì.

Thiền Ngật liếc nhìn dáng vẻ vô cùng hối hận của Nhan An một cái, rồi khẽ nở một nụ cười, sau đó anh lại điềm nhiên gọi phục vụ lên đặt đồ ăn.

Những người ra biển hôm nay đều đã tập trung hết vào nhà ăn, Nhan An sớm đã ăn xong nên cô cũng không nán lại chiếm chỗ của mọi người nữa.

Lớp yoga vào một rưỡi chiều mới bắt đầu, lúc này mới có hơn mười hai giờ, Nhan An chỉ đành ôm một quả dừa vàng đi đến ngồi trên ghế phơi nắng cạnh hồ bơi để tiêu thực, thuận tiện chờ đến lúc lớp yoga bắt đầu.

Lư Diễm không biết từ đâu đi đến, ngồi trên ghế phơi nắng ở phía bên kia hồ, đối diện nhưng hơi chéo với vị trí của Nhan An, cách cô hơn nửa cái hồ.

Trên đầu hắn có mái hiên che nắng, hơn nữa mái hiên còn bị các cây dây leo chằng chịt quấn lấy, khiến cả người hắn dường như đều bị che giấu trong bóng râm.

Dưới hồ bơi còn có một gia đình đang chơi đùa, mấy đứa trẻ nghịch nước khiến bọt nước bắn tung tóe.

Nhan An nhìn phía đối diện có người ngồi xuống, nhưng cô cũng chỉ liếc nhìn một cái mà thôi, sau đó cô đeo tai nghe lên, dùng khăn che kín mắt, làn da bị ánh mặt trời nóng bỏng hun đến mức đỏ hồng, nhưng cô lại vô cùng thoải mái nằm trên ghế ngủ trưa.

Thiền Ngật ăn xong cơm trưa vốn định lên phòng, nhưng bước chân anh lại chợt dừng lại, sau đó chuyển hướng về phía hồ bơi.

Thiền Ngật đi qua vị trí của Nhan An, sau đó đi vòng đến một bên khác của hồ bơi, anh cũng đi ngang qua phía sau Lư Diễm, một đường đi đến và cuối cùng chọn chỗ ngồi ngay đối diện Nhan An.

Nếu hơi để ý một chút sẽ nhận ra, anh đã chọn lối đi xa nhất để đến vị trí đó.

Lư Diễm giấu điện thoại trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn đang để ý đến Thiền Ngật, nên không có hành động gì tiếp theo.

Lúc này điện thoại của Lư Diễm lại rung lên, là nhóm chat mấy người bạn cùng chí hướng với hắn.

Trong nhóm này toàn là đàn ông, nên những câu bông đùa trong đó cũng không có chút giới hạn nào, hắn đôi lúc thích thì bấm vào xem một lát, chứ không mấy khi trả lời, cho nên nhóm này hắn đã cài đặt chế độ không làm phiền, lúc này trong nhóm lại có người đem chủ đề chuyển đến hắn, rồi tag hắn.

[Lư Diễm về có muốn đi massage cùng không, dù sao cũng chia tay rồi, như này thì biết đi đâu mà giải quyết đây.]

[Lư Diễm cái tên nhát gan đó thì sao mà dám đi massage chứ, haha.]

[@Lư Diễm, nam tử hán mà sợ gì? Anh đây mời chú.]

Ánh mắt của Lư Diễm trở nên lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một ngọn lửa.

Hắn muốn gửi cái gì đó vào nhóm để chứng minh bản thân không hèn nhát, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Nhan An, dư quang lại nhìn thấy Thiền Ngật từ phía xa dường như đang nhìn về phía hắn, nên hắn lại lập tức cúi đầu xuống.

Người trong nhóm thấy hắn vẫn không trả lời, lại tiếp tục tag gọi hắn, Lư Diễm có chút mất kiên nhẫn, chỉ đành trả lời một câu "không đi" sau đó chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.

Một giờ hai mươi phút.

Tiếng chuông báo thức trên điện thoại của Nhan An reo lên, cô gỡ tấm khăn đắp lên mắt ra, ánh nắng chói chang lập tức xuyên qua mí mắt kích thích thẳng đến đại não, Nhan An tự nhiên duỗi eo, lúc cô mở mắt ra động tác bỗng nhiên chợt ngừng lại, tình cảnh có chút buồn cười.

Thiền Ngật không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện với cô, anh đang đeo tai nghe giống như đang nói chuyện với ai đó, vẻ mặt vô vị đang nghiêng đầu chống lên tay, sau đó hình như vì người ở đầu dây kia nói gì đó mà khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ lười biếng vô cùng gợi cảm sau giờ nghỉ trưa.

Nhan An lập tức từ trên ghế phơi nắng ngồi thẳng dậy, sau đó chào hỏi với Thiền Ngật ở phía đối diện, nhưng anh chỉ nhướng mày nhìn cô một cái rồi mỉm cười chứ không đáp lời.

*

Hôm nay là ngày cuối cùng Nhan An ở Sri Lanka, cô sẽ bay chuyến về vào chiều tối mai, như vậy sau khi đáp xuống Bắc Thành, cô vẫn có thể nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.

Thời gian buổi tối, cô quyết định hẹn Thiền Ngật cùng đi ăn đồ ăn vặt.

Thiền Ngật chỉ trả lời bằng mấy chữ: Muộn chút nữa.

Muộn chút nữa?

Nhan An vừa vui sướng vừa ngạc nhiên: Muộn chút nữa? Bao lâu nữa thế? Hay tôi đi xí chỗ trước nhé!

Thiền Ngật: Nửa tiếng nữa.

Nhan An lập tức vui vẻ ra mặt.

Thiền Ngật đổi tính rồi à? Sao cô lại có dự cảm như sau cơn mưa trời cuối cùng cũng chịu sáng ấy nhỉ.

Thế là Nhan An đặc biệt đổi một chiếc váy mới, sau đó thoa một lớp son mỏng, rồi xách làn váy phiêu dật đi ra ngoài.

Tại ngã ba bên ngoài khách sạn, lúc mặt trời nghiêng về phía tây, những người bán hàng rong đã bắt đầu lục tục bày hàng, nào là trái cây, thịt quay, các món trộn và cả các loại bánh ngọt tráng miệng đều có sẵn.

Nhan An thực ra cũng không đói lắm, nhưng ngồi mãi trong phòng cũng chán, nên cô dứt khoát ra bên ngoài xem xét một chút.

Các quầy hàng rong đã bày ra hết nửa con đường, hai bên vệ đường đều là bàn ghế, từng nhóm nhỏ vài người túm lại ngồi cùng nhau, có vài người là khách du lịch, còn đa phần đều là người bản địa.

Nhan An chọn dừng chân trước một quầy bán đá bào, trước khi Thiền Ngật đến cô quyết định gọi một phần trước, thêm cả hoa quả và các loại topping khác, sau đó dặn chủ quầy cho thêm một ít đá lạnh, cô vừa nuốt một ngụm xuống, cảm giác mát lạnh từ cổ xuống tận dạ dày, thật là sảng khoái.

Lư Diễm lại vô tình gặp được Nhan An, hắn ta đang ngồi phía ngoài cách Nhan An hai cái bàn.

Nhan An hôm nay mặc một chiếc váy hoa nhí dáng suông, chất vải mỏng nhẹ dính sát lên làn da cô, có chút xuyên thấu, làn váy dài đến mắt cá chân, tay váy vừa dài vừa rộng, nên chỉ cần hơi giơ tay lên, chất vải mỏng nhẹ sẽ trượt lên tận khuỷu tay.

Ánh mắt Lư Diễm giấu trong màn đêm náo nhiệt đang càn rỡ dán lên bóng lưng phía trước, làn váy mỏng nhẹ dán sát vào sau lưng Nhan An, lúc cô cong lưng hoặc ngồi thẳng lên, hắn đều có thể tưởng tượng ra dáng người thanh mảnh bên dưới lớp vải đó.

Thời gian buổi tối là thời gian náo nhiệt nhất trong nhóm wechat mà hắn tham gia, mà hắn vẫn còn bị ám ảnh vào những lời giễu cợt lúc chiều, nên quyết định mở nhóm ra, sau đó gửi một tin nhắn đi: Cho các mày thấy diễm ngộ tối nay của anh đây.

[Đệch mợ? Lư Diễm mà cũng có diễm ngộ cơ? ]

[Một cô gái Sri Lanka chăng? Hahaha.]

[Kẻ hèn nhát Lư Diễm có dâng tận miệng chắc gì đã dám ăn? ]

Lư Diễm bèn mở camera lên, chụp liền mấy tấm hình của Nhan An, hắn phóng to tiêu điểm, sau đó hướng ống kính đến khuôn mặt đang nhìn nghiêng của Nhan An, làn da trắng ngần trên cổ cô, phần vai váy rộng rãi, nên lúc Nhan An hơi nghiêng người, đã để lộ phần dây áo bra màu đen.

Lư Diễm cúi đầu, sau đó nhắn vào trong nhóm: Ở cùng một khách sạn, vừa quay đầu liếc nhìn tao hai lần, đã hẹn tao lát nữa về khách sạn cùng chơi này.

[Cùng chơi hay cùng bay? ]

[Không có hình thì chẳng có gì chứng minh nhé]

Lư Diễm đang chuẩn bị gửi hình vào trong nhóm, đúng lúc này ánh đèn trên đầu hắn bị chắn mất, một bóng đen bao chùm xuống, hắn chưa kịp phòng bị thì bàn tay đã trống rỗng, chiếc điện thoại trên tay đã bị lấy đi, Lư Diễm lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt Thiền Ngật đang ẩn dưới bóng tối, khiến tim hắn lập tức giật thót.

Thiền Ngật đứng bên cạnh bàn, yên lặng nhìn chằm chằm vào tên đàn ông kia, cảm giác trấn áp mạnh mẽ lập tức giống như thủy triều dâng lên, khiến hắn ta toát mồ hôi lạnh.

Anh cầm lấy điện thoại của hắn, màn hình điện thoại là những bức ảnh vô cùng rõ nét chụp sườn mặt và bóng lưng Nhan An, trên khuôn mặt anh lập tức mang theo vẻ lạnh lẽo giống như mùa đông tháng chạp, anh lập tức thoát khỏi màn hình gửi tin nhắn, nội dung những tin nhắn trong nhóm chat lập tức lộ ra dưới ánh đèn.

Thiền Ngật nhìn những tin nhắn Lư Diễm gửi đi, và những tin nhắn trả lời của mấy tên đàn ông trong nhóm đó, khuôn mặt anh lập tức lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng bất cứ kẻ nào.

Anh lập tức vào phần ảnh chụp, những bức ảnh vừa chụp nằm dưới cùng album, Thiền Ngật dứt khoát xóa bỏ sạch sẽ, sau đó tắt máy, rồi để chiếc điện thoại nguyên trạng trước mặt tên đàn ông kia.

Tất cả đều diễn ra trong yên lặng, giống như một vở kịch câm vậy.

Xung quanh vẫn là âm thanh ồn ào náo nhiệt, nhưng không khí nóng bức của vùng đất nhiệt đới này lại chẳng thể ảnh hưởng đến Thiền Ngật, anh cũng không hề nói thêm điều gì, thậm chí chỉ liếc nhìn tên đàn ông kia một lần lúc đầu, còn lại anh giữ yên lặng, với khí thế sát phạt mạnh mẽ, giống như một tên sát thủ trong bóng đêm.

Lư Diễm có một khoảnh khắc ná thở, hắn thầm nghĩ người đàn ông này thật sự có thể giết người đấy.

Hắn ta bị khí thế vô hình đó trấn áp đứng yên một chỗ, hắn nhìn chiếc điện thoại nằm yên như đã chết ở trên bàn, mà không dám động đậy chút nào.

Thiền Ngật chọn một bàn ngồi xuống, vừa khéo ngăn cách giữa Nhan An và tên đàn ông kia, sau khi ngồi xuống, anh còn ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc về phía tên đàn ông đó một giây rồi rời đi.

Anh hướng về phía chủ quầy gọi một phần đá bào được ghi chú là bán chạy nhất ở trên menu, khi anh ngẩng đầu lên, tên đàn ông đối diện đã biến mất.

Ánh đèn bên đường chiếu những chiếc bóng trên đường, Thiền Ngật quay đầu, chiếc bóng của Nhan An đang lắc la lắc lư, giống như một con lật đật vô ưu vô sầu, cô vừa ăn đá bào, vừa nghe điện thoại.

Sát khí trên người Thiền Ngật lúc này vẫn chưa tiêu tán, nên anh định đợi đối phương nghe xong điện thoại mới đi qua.

Nhan An nói chuyện lúc nào cũng mang theo vẻ hoạt bát và nụ cười vui vẻ, dường như cuộc sống hai mươi mấy năm qua của cô lúc nào cũng vô ưu vô sầu như thế.

Thiền Ngật thầm nghĩ, cô bé này chắc hẳn được sinh ra trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, nên trong lòng cô lúc nào cũng là cảm giác biết đủ một cách vô cùng hiển nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.