Giây phút Nhan An lặn xuống cô đã thấy hối hận rồi.
Nước biển mang theo độ mặn kinh người lập tức xâm nhập vào hốc mắt cô, cô chỉ kịp nhìn rõ có một vật thể giống như một cái hộp bị giấu giữa các rạn san hô màu trắng, liền lập tức nhắm chặt mắt rồi lần theo sợi dây thừng bơi qua đó, sau khi chạm vào được chiếc hộp lạnh lẽo kia, cô nhanh chóng dứt khoát gỡ sợi dây thừng và ngoi lên khỏi mặt nước.
Sau đó cô dùng sức dụi mắt rồi than vãn: "Trời ạ, mình sắp mù mịa nó luôn rồi!"
Một giọng cười sảng khoái từ trên bờ truyền đến, Nhan An lập tức nhíu mày và hướng ánh mắt về phía đó.
Tiếng cười này, cô đã quen đến mức không thể quen hơn!
Cô lập tức chớp chớp đôi mắt đang cay xè hướng về phía nơi tiếng cười phát ra, bóng dáng một người đàn ông hiện ra khá mơ hồ, cô lại tiếp tục dụi mắt thêm vài lần nữa, nước mắt điên cuồng tiết ra rửa sạch hốc mắt, đến lúc cô có thể nhìn rõ, đôi mắt của cô đã đỏ hơn cả mắt thỏ, nhưng hình bóng người kia cũng đã trở nên rõ ràng.
Khuôn mặt của Thiền Ngật dưới ánh mặt trời đúng là đẹp đến mức hồ đồ, khóe môi anh đang nhướng lên, ánh mắt tràn ngập ý cười vừa tiêu sái vừa hoang dã.
Một người luôn lạnh lùng bị ánh nắng hun nóng, đúng là một loại gợi cảm không thể giải thích được.
Lần gần nhất gặp anh là khi nào Nhan An cũng gần như đã quên, còn lần này, cô đang đứng dưới biển, làn nước vừa đến ngực cô, còn đầu óc đang nhìn đến si ngốc.
Tuy nhiên, Nhan An cũng chỉ đắm chìm trong sắc đẹp đó một lát, giây sau cô đã bước nhanh về phía đối phương, vừa đi vừa hét lớn: "Thiền Ngật, anh đang theo dõi tôi đấy hả?"
Lúc cô lên đến bờ, Thiền Ngật bèn chỉ vào huyệt thái dương của cô, nhếch miệng trêu chọc: "Vừa nãy bị úng nước à?"
Nhan An bất mãn trừng mắt.
Ánh mắt cô lúc này đã đỏ hồng, nên nếu mà mang cái tai nghe lúc nãy lên, chắc chắn sẽ biến thành một chú thỏ chân chính.
Cô nhìn về phía chiếc tai nghe của mình, ánh mắt vô ý dừng ở trên một tảng đá cách đó không xa, trên đó là một chiếc tai nghe hình tai chó, rất giống đôi tai của con Happy nhà cô, vừa ngốc nghếch, vừa đáng yêu vừa quê mùa, haha.
Cô lập tức nhìn về phía Thiền Ngật, trong ánh mắt còn mang theo một dấu chấm hỏi và dấu chấm than vô cùng lớn.
Nhan An: "Ơ?"
Nhan An: "Anh chính là tên câm đó?"
Nhan An: "Anh cũng ở khách sạn đó?"
Thiền Ngật cong môi cố tình hỏi lại cô: "Sao? Định dạy lại tôi cách làm người à?"
Nhan An: "..."
Nhan An: "Mic của anh hỏng rồi? Không đúng, là anh cố ý hả? Thiền Ngật, là anh cố ý trêu chọc tôi."
Nhan An đối với Thiền Ngật không có cách xưng hô nào cố định cả.
Lúc ở sân bay sẽ gọi là Thiền cơ trưởng, ra khỏi sân bay cũng sẽ gọi là Thiền cơ trưởng, nhưng lúc thì với thái độ nghiêm chỉnh, lúc lại mang theo sự vui vẻ tinh nghịch vô cùng. Thỉnh thoảng cô cũng trực tiếp gọi thẳng tên anh, bỏ quên quan hệ giữa người hướng dẫn và học trò giữa hai người, còn có như lúc này cô nghiêm túc gọi anh và mang theo cả thái độ hưng sư vấn tội nữa.
Mà về phía Thiền Ngật, một Nhan An nghiêm túc anh đã gặp qua trong kỳ huấn luyện, nhưng một Nhan An nghiêm túc tức giận như lúc này Thiền Ngật lại chưa gặp bao giờ.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là ở Lý Xuyên, vào lúc nửa đêm, gió Bắc lạnh căm, xung quanh là không khí náo nhiệt ồn ào, còn trong không khí thì toàn là mùi đồ nướng và mùi của ớt cay.
Lúc đó Nhan An còn chống cằm chớp mắt hỏi anh có thích cô không?
Nhưng định nghĩa về tình yêu của Thiền Ngật và cô gái trước mắt anh không giống nhau nên anh đã trả lời là không.
Nhưng mặt trời thì vẫn là mặt trời, mỗi ngày đều đứng ở trên cao chiếu sáng tỏa nhiệt một cách vô tư vô lự.
Thiền Ngật nhìn người trước mắt đang dùng đôi mắt phiếm hồng cố gắng trừng anh, giống như đang nói: Anh không có lương tâm, lương tâm của anh bị chó tha rồi, à không, anh là chó mới đúng.
Nghĩ đến đây, khóe môi anh càng nhướng cao hơn.
Nhan An cảm thấy thật khó tin, Thiền Ngật vậy mà đang cười?
Nếu tên câm này mà là người khác thì cô đã không tức giận đến thế, lúc nãy cô còn lảm nhảm đến nghiện, suốt cả quá trình tham gia trò chơi cô còn chơi đến mức vô cùng vui vẻ.
Nhưng đối phương vậy mà lại là Thiền Ngật, cảm xúc của Nhan An lập tức thay đổi, ngọn lửa phẫn nộ trong ánh mắt cô lập tức mạnh mẽ bốc lên.
Còn Thiền Ngật vẫn vô cùng bình tĩnh đối diện với ngọn lửa đó và từ tốn mở lời: "Kế hoạch đám cưới của bọn họ bị tôi nghe thấy."
Nhan An lập tức nghi hoặc: "Hở?"
Thiền Ngật: "Thiết kế trò chơi và chỗ giấu bảo tàng đều bị tôi nghe thấy hết cả."
Nhan An: "..."
Thực ra, Thiền Ngật đến đây sớm hơn Nhan An một ngày, lúc anh check-in, giám đốc khách sạn và đôi tình nhân đó đang bàn bạc về bữa tiệc ngày hôm nay, nhờ vậy, anh đã biết được hết toàn bộ kế hoạch.
Thiền Ngật lại nói tiếp: "Không nói chuyện là vì không muốn giả vờ, hơn nữa cũng là không muốn gian lận cùng cô thế thôi."
Nhan An là một người cho dù cô chỉ chơi một mình cũng có thể chơi rất vui vẻ, cho nên Thiền Ngật liền làm một kẻ qua đường cưỡi ngựa xem hoa thôi.
Không muốn giả vờ, mà cũng không muốn gian lận với cô.
Suy nghĩ này rất Thiền Ngật, con người anh dường như xương cốt toàn thân đều cứng như đá, không bao giờ đi theo số đông, cũng không để ý đến nhân tình thế thái, chỉ thích làm theo ý mình. ngôn tình hoàn
Nhan An chớp chớp mắt, ngọn lửa tức giận trong ánh mắt cô lập tức bị dập tắt.
Tốc độ trở mặt của Nhan An cũng rất nhanh, cảm giác tức giận đến nghẹn họng vừa nãy đã tan biến như khói mây, cô lúc này chỉ cảm thấy tò mò chiếc hộp bảo tàng trên tay là gì: "Anh nhận được gợi ý gì thế?"
Thiền Ngật: "Chân thành, quý trọng, vĩnh hằng."
Nhan An có chút không hiểu: "Cái này thì có liên quan gì đến biển cả thế?"
Thiền Ngật nhún vai: "Dù sao tôi cũng không chia với cô, đồ đều là của cô cả, nên cô tự mình suy nghĩ đi."
Nhan An hơi nhíu mày, sau đó lại giãn ra. Cô cầm chiếc hộp trên tay lên thử lắc lắc mấy cái, có chút nặng, nhưng không cảm nhận được bên trong có gì đó không: "Sao lại vẫn còn mật mã chứ?"
Cô lại quay lại nhìn người nắm được kịch bản mà cầu cứu: "Mật mã là gì thế?"
Nhưng Thiền Ngật chỉ nhặt chiếc tai nghe từ trên tảng đá lên rồi hướng về phía cô nói: "Đã gợi ý cho cô rồi đấy, cô tự động não đi."
Sau đó cô đành nhìn Thiền Ngật tiêu sái quay lưng rời đi, lòng không cam tâm mà cầm lấy chiếc hộp giả vờ đập lên người anh, hành động của cô bị phản chiếu lên bãi cát, Thiền Ngật liếc một cái rồi mỉm cười, anh cũng lười quan tâm.
Nhan An lập tức mang dép lê vào, rồi ôm lấy cái hộp chạy theo anh, cô lại tiếp tục khai thác thêm thông tin: "Thế trong này là cái gì thế?"
"Có đáng tiền không?"
"Là kiểu đồ gì thế?"
"Hây, hay là anh căn bản cũng không biết hả?"
Nhan An đi theo sau lưng anh giống như một con thỏ nhỏ đang chạy loạn, hai chiếc bóng chiếu lên mặt đất lúc thì phân tách ra lúc lại chồng lên nhau, Thiền Ngật chỉ cảm thấy bản thân giống như đang bị cái gì đó ám lên người vậy.
Thiền Ngật: "Biết, nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết."
Nhan An lập tức hung dữ bĩu môi.