Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 31-2: Chào người đồng chí yêu quý (2)




Bộ môn săn cá voi là một trò chơi dựa vào sự may mắn, mà đối với mấy thứ như may mắn Nhan An vẫn luôn suy nghĩ rất thoáng. Cô cũng đã từng lãng phí nguyên cả kỳ nghỉ của một năm học chỉ để săn cá voi mà không tìm được con nào, vị thuyền trưởng hồi đó còn rất tiếc hận mà nói, đây chính là điểm thu hút của thiên nhiên.

Còn Nhan An cô cũng rất hưởng thụ sự vô định của mẹ thiên nhiên.

Vì xuất phát từ sớm nên lúc Nhan An và những người bạn đồng hành về đến khách sạn mới là mười giờ sáng, cô quyết định ngủ tiếp một lúc.

Phòng của Nhan An có mở một cánh cửa sổ để thông gió, lúc này đã là buổi trưa nên bên ngoài đang vô cùng náo nhiệt ồn ào, cô cảm thấy mới ngủ được một chút đã bị tiếng cười nói dưới lầu gọi tỉnh, đưa tay cầm lấy điện thoại xem, đã mười hai giờ năm phút trưa.

Cảm giác vừa chợp mắt nhưng cũng đã ngủ được hai tiếng đồng hồ, Nhan An lập tức ngồi dậy, duỗi eo, toàn thân vô cùng sảng khoái và tràn ngập năng lượng.

Cô vừa bước xuống lầu đã được không khí náo nhiệt vui vẻ bao vây lấy.

Lúc này cánh cửa của nhà hàng ở lầu một và hồ bơi đã được mở thông với nhau, Nhan An đứng ở cầu thang nhìn về phía phát ra những âm thanh cười nói, liền nhìn thấy bên hồ bơi đợc bài sẵn những chiếc bàn dài và những chiếc ghế gỗ, một đống bóng bay màu hồng được buộc sau lưng mỗi cái ghế, có vẻ như cô dâu chú rể đang tổ chức một bữa tiệc ngoài trời.

Cô dâu chú rể là đôi tình nhân sáng nay đi cùng Nhan An ra biển, nên cô liền bước tới và nói lời chúc mừng với hai người. Đôi vợ chồng trẻ cũng nhận ra Nhan An, nên liền nhiệt tình mời cô tham gia bữa tiệc, và còn bật mí lát nữa còn có happy hour nữa, tất cả mọi khách trọ trong khách sạn đều có thể tham gia, đến lúc đó có thể vui chơi tùy thích.

Happy hour?

Cái từ này cô đã từng thấy ở các quán rượu, nhưng trong một hôn lễ thì đúng là lần đầu.

Nhan An liền mang theo tâm lý tò mò đứng trong đình viện được trang trí tràn ngập bóng bay, trong tay còn cầm theo một chiếc đĩa mà lấy mấy miếng bánh kem được làm theo nhiều khẩu vị khác nhau.

Đúng lúc này có người đưa cho cô một bộ tai nghe có hình tai thỏ, bảo cô mang lên, cảm giác vô cùng hài hước.

Sau đó, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện những người xung quanh đều giống hệt mình, trên đầu mọi người đều mang theo những chiếc tai nghe hình tai của các loại động vật khác nhau, cảm giác rất thú vị, giống như một đám động vật tinh nghịch trong vườn bách thú Sri Lanka vừa trốn ra để tổ chức tiệc tùng.

Nhan An còn phát hiện ra bộ tai nghe bluetooth này còn kèm theo cả mic, lúc này tất cả mọi người đều đang thử mic, nên cô cũng mang tai nghe lên và a lô mấy tiếng để thử.

Đây là trò gì chứ? Cảm giác mới mẻ khiến Nhan An cảm thấy rất háo hức.

Không lâu sau, cô dâu chú rể đã đứng lên cái bục đơn giản bên trên và phát biểu: "Các bạn thân mến, cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây hôm nay, cho phép tôi được mời mọi người tham dự một trò chơi vô cùng đặc biệt, đó là" Bảo tàng "."

Bảo tàng?

Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.

Tân nương tiếp lời: "Luật chơi là mọi người căn cứ vào những hướng dẫn trong tai nghe đi tìm bảo tàng, mọi người có thể dùng tai nghe và mic để tìm đồng đội của mình, chia sẻ thông tin với đồng đội, các bạn hãy nhớ bảo tàng đang ở gần sát với các bạn đấy."

Oa!

Ánh mắt Nhan An bỗng nhiên sáng lên.

Vẫn là mấy người ngoại quốc biết cách chơi ghê!

Nhưng người xung quanh đã bắt đầu tìm kiếm đồng đội của mình, trong tai nghe của Nhan An vang lên một câu tiếng Anh, chính là gợi ý dành cho cô: Không có giới hạn.

Gì cơ? Không có giới hạn á?

Vẻ mặt Nhan An lập tức trở nên hoang mang, đây mà là gợi ý hả? Nó là vật thể hay địa điểm hay là chỉ tên người?. truyện kiếm hiệp hay

Không ít người chơi đã bắt đầu tìm được đồng đội của mình và bắt đầu căn cứ vào gợi ý để xuất phát, Nhan An có chút không chờ được, cô lập tức nói vào mic: "Hi, đồng đội ơi? Bạn có ở đây không thế?"

Nhan An loáng thoáng nghe thấy đầu dây bên kia có âm thanh, chỉ là cô không phân biệt được là âm thanh do nhiễu sóng hay là có tiếng cười ở đầu dây bên kia.

Nhan An lại tiếp tục a lô thêm vài tiếng nữa, nhưng vẫn không có chút đồng tĩnh gì, cô đành đi tìm cô dâu và nói: "Bạn ơi, hình như tai nghe của tôi bị hỏng rồi, hoặc là không có người ghép đội cùng tôi ấy?"

Cô dâu mỉm cười lắc đầu: "Không đâu, đồng đội của cô là do tôi tự mình lựa chọn cho cô mà, hồi nãy tôi còn nhìn thấy anh ấy nữa đấy."

Nhan An đành phải hỏi lại cô dâu rằng đồng đội của cô là loại động vật nào? Nhưng cô dâu chỉ mỉm cười và lắc ngón tay tỏ vẻ bí hiểm: "Gợi ý duy nhất đã được phát trong tai nghe của bạn đấy."

Ánh mắt Nhan An lập tức xoay chuyển một vòng.

Những người trong bữa tiệc đã rời đi gần hết, không gian xung quanh gần như yên tĩnh lại, Nhan An lại nghe thấy đầu dây kia hình như truyền đến âm thanh hít thở nhẹ nhàng.

Cô cau mày nghĩ, ồ, hóa ra có người thật.

Chỉ là người này một mực im lặng, nếu không phải là muốn trêu cợt cô thì chính là một tên câm rồi.

Nhan An cũng không lo lắng việc đồng đội của cô có giỏi hay không, cô đơn thuần thích trò chơi này, đơn giản chỉ vì nó gợi lên tính tò mò của bản thân mà thôi

Cô đoán chắc đồng đội của cô là một kẻ câm, nên lúc này cô cũng hòa vào dòng người đi tìm bảo tàng, cô tìm kiếm một vòng trong khách sạn, thỉnh thoảng tự lẩm bẩm vài câu, cũng không để ý có người đáp lại hay không.

"Không có giới hạn là cái gì thế nhỉ? Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ gì không có giới hạn nữa hả?"

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, Nhan An quyết định nói bằng tiếng Trung, cậy việc đối phương không nghe hiểu nên cô lại tiếp tục lẩm bẩm: "Thôi được rồi bạn đồng đội của tôi, tôi đi tìm bảo tàng đây, nếu như bảo tàng bị tôi tìm được, tôi cũng sẽ không chia cho bạn đâu đấy nhé."

Nhan An đoán chắc khách sạn này không lớn, cũng giống như các khách sạn nhỏ vùng Đông Nam Á thôi, nhỏ nhắn xinh xắn và trang hoàng theo kiểu đơn giản nên lúc chụp hình rất chi là ảo diệu.

Lúc này tất cả các quan khách đã phân tán khắp khách sạn, từ sảnh đến phòng ăn đến cả đình viện bên ngoài và các tầng lầu bên trên, Nhan An cảm thấy kiểu tìm kiếm mù mờ thế này thì cô sẽ chẳng được lợi gì, cho nên cô nghĩ lại sau đó đi vòng ra khỏi cửa lớn khách sạn.

Nhan An vừa bước ra khỏi cánh cổng sắt của khách sạn, tai nghe lập tức truyền đến âm thanh kết nối, dường như vừa kết nối được bluetooth ở đâu đó, tiếp sau đó là âm thanh gợi ý vang lên.

"Vừa dịu dàng nền nã, vừa tiềm ẩn nguy cơ."

Nhan An đứng tại chỗ xoay một vòng, ánh mắt cô đảo một vòng, sau đó dường cô nở một nụ cười nhẹ, cô cảm thấy bản thân cuối cùng đã phát hiện ra huyền cơ trong đó.

Nhan An đoán, chỉ cần đến một địa điểm chuẩn xác, tai nghe sẽ tự động liên kết rồi tự động phát ra gợi ý.

Không phải sao? Cô vừa bước ra khỏi cổng lớn khách sạn, ngay lập tức đã nhận được gợi ý mới luôn.

Nhan An còn cảm thấy vui vẻ bởi vì vận may của bản thân, điều này chứng tỏ bảo tàng không hề nằm trong khách sạn.

Nhưng ngay sau đó cô lại đau đầu gõ gõ cằm, bởi vì phạm vi tìm kiếm lúc này lại trở nên rộng lớn hơn nhiều.

Nhan An lại tiếp tục vừa đi vừa lẩm bẩm, khóe miệng cô dường như không cảm thấy mệt, cứ tự hỏi tự trả lời giống như một đứa ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.