Paul và Thiền Ngật tùy ý hàn huyên một lúc, anh ta phát hiện ra mọi chủ đề Thiền Ngật đều có thể cùng anh ta thảo luận.
Người bình thường có thể khiến cho Paul tán thưởng là không nhiều, nhưng lần này anh ta thực sự rất tán thưởng Thiền Ngật, một người đàn ông có thể dễ dàng khiến bạn tin phục, Thiền Ngật luôn mang theo một loại hấp dẫn khác biệt, dù là tình nhân trong mộng của không ít nữ nhân viên ở Bắc Hàng, nhưng lại không ai có thể thu phục được anh.
Paul cũng đã từng cùng Thiền Ngật bay hai chặng quốc tế yêu cầu có hai cơ trưởng, nên anh ta cũng rất rõ đối phương là người làm việc vô cùng nguyên tắc.
Không chỉ là trong tác phong công việc, trong cuộc sống hàng ngày Thiền Ngật cũng vô cùng nguyên tắc.
Từ chế độ tập luyện, chế độ ăn uống, đến cách đối xử với mọi người, dường như Thiền Ngật luôn tuân theo một giới hạn cố định, nói cách khác, đây chính là nguyên tắc sống của Thiền Ngật.
Một người lúc nào cũng nghiêm chỉnh tuân theo các nguyên tắc như thế, quả thật Paul chưa bao giờ nhìn thấy anh hẹn riêng với một cô gái nào, càng đừng nói đến chuyện là hẹn gặp lúc đêm hôm thế này.
Đây chắc chắn không thể nào là một hành động trong giới hạn của Thiền Ngật được.
Anh ta tò mò nhìn Thiền Ngật rồi hỏi luôn: "Sam này, có vẻ cậu rất thân với Nhan An nhỉ, nhìn thấy hai người cùng đi ăn khuya ở đâu khiến tôi có chút ngạc nhiên đấy."
Thiền Ngật: "Vừa khéo gặp nhau thôi."
Paul: "Vậy cậu thấy Nhan An là người thế nào?"
Thiền Ngật: "Cũng được, trình độ tiếp thu rất tốt."
Paul lắc đầu cười rồi hỏi lại: "Ý tôi là Nhan An là một cô gái rất thu hút, cậu có cảm thấy thế không?"
Thiền Ngật cũng mỉm cười tán đồng: "Đúng là rất thu hút."
Ánh mắt Paul lập tức nghiền ngẫm nhìn về phía Thiền Ngật, người ngoại quốc đa phần đều khá thẳng thắn, nên anh ta cũng rất tự nhiên hỏi thẳng: "Vậy cậu có thích Nhan An không?"
Thiền Ngật: "Sao cơ?"
Paul: "Trong Bắc Hàng có không ít người thích Nhan An, nhưng tôi nghe nói theo đuổi một thời gian thì bọn họ đều xưng huynh gọi đệ với Nhan An cả." Anh ta nói đến đây liền bật cười bổ sung thêm, "Hình như trong vấn đề tình cảm Nhan An có vẻ không nhạy bén lắm thì phải."
Paul lại mỉm cười nói tiếp: "Tôi rất thích Nhan An, nên đang suy nghĩ xem có nên theo đuổi cô ấy không đây."
Thiền Ngật nhướng mày mỉm cười, anh không bình luận gì thêm mà chỉ nói: "Yêu đương hẹn hò là tự do cá nhân mà."
Paul lại vỗ vai anh nói thêm: "Tôi đang nghĩ có phải cậu cũng thích Nhan An không, nếu là thế thì có chút khó khăn ha."
Thiền Ngật vẫn vẫn mỉm cười nhưng không phủ nhận hay khẳng định gì thêm.
Paul nhướng mày nói thêm: "Nếu tôi theo đuổi Nhan An, vậy cậu có cao kiến gì không? Tôi lần đầu tiên theo đuổi một cô gái Trung Quốc, chắc sẽ không giống với các cô gái phương tây chúng tôi đâu nhỉ?"
Thiền Ngật: "Chẳng có gì khác đâu, phụ nữ ở đâu cũng như nhau cả thôi."
Paul ngạc nhiên "Ồ?" một tiếng.
Thiền Ngật: "Yêu đương quan trọng vẫn là sự tôn trọng dành cho tình yêu đó, ở chỗ các anh có thể gọi đó là phong độ thân sĩ, nhưng cũng có chút không giống với loại phong độ thân sĩ đó."
Paul: "Không giống chỗ nào thế?"
Thiền Ngật: "Người Trung Quốc chúng tôi có câu yêu đương mà không có ý định kết hôn thì đều là đồ lừa đảo cả, đây có thể xem như cách mà chúng tôi tôn trọng tình yêu đi."
Paul nhướng mày tỏ vẻ chút hứng thú, nhưng trông anh ta dường như không tán đồng lắm: "Trong lĩnh vực này cậu có vẻ bảo thủ nhỉ?". 𝙏rờ 𝘂𝓂 𝘵r𝘂𝓂 h𝘂yền 𝘵rù𝓂 == 𝙏RÙ𝘔 𝙏R𝖴𝑌Ệ𝑵.Vn ==
Anh ta tiếp tục: "Yêu đương không phải quan trọng nhất là cảm xúc hả? Có tình cảm thì yêu đương, hết tình cảm thì chia tay thôi, trên thế giới này có mấy ai cả đời chỉ yêu đương một lần đâu?"
Anh ta lắc đầu bổ sung thêm: "Đến kết hôn xong còn ly hôn được nữa là, cách suy nghĩ của cậu có chút không thực tế đấy, kiểu này chẳng mấy ai đáp ứng được yêu cầu của cậu đâu."
Thiền Ngật bật cười: "Suy nghĩ của anh đúng là điều mà ai cũng thích."
Paul không hiểu cũng rất bình thường, những người khác không hiểu được cũng rất bình thường.
Nhưng nếu Ngụy Dịch ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ hiểu.
Thiền Ngật không phải là kiểu người bốc đồng nhất thời, thậm chí Ngụy Dịch còn chưa từng gặp ai có thể sống theo nguyên tắc hơn anh, hơn nữa anh đúng là kiểu người cực kỳ cứng đầu cố chấp.
Hơn nữa sự nguyên tắc của anh còn được tôi luyện sau bao nhiêu giông bão, cho nên càng trở nên cứng nhắc, giống như một bộ khung xương vững chắc chống đỡ toàn cơ thể, mà trên đầu còn mang nặng thêm quan điểm về tình yêu.
Thiền Ngật từng nói với mấy người bọn họ trong một lần tụ họp rằng, anh không tìm người hẹn hò, anh chỉ muốn tìm người để kết hôn, nếu như người đó không thể cùng anh đi đến cuối cuộc đời vậy thì họ cũng không cần thiết để bắt đầu.
"Nếu yêu đương kết hôn mà chỉ coi trọng cảm xúc, ai cũng có thể yêu được thì đã chẳng còn ý nghĩ gì nữa."
Lúc đó Ngụy Dịch còn hỏi lại anh, vậy nếu người ta không có anh thì sẽ có người khác thì phải làm sao?
Thiền Ngật nhún vai, còn có thể làm sao nữa, điều này chứng minh là hai người họ không hợp chứ sao, dù sao thì sống không có tình yêu cũng chẳng thể chết được.
Ngụy Dịch lúc đó thật sự đã bị câu trả lời của anh khiến cho nổi hết da gà.
Cậu ta thề sẽ lót dép ngồi hóng xem, cuối cùng cô gái nào có khả năng khiến cho Thiền Ngật phá bỏ hết mọi nguyên tắc, cậu ta sẽ tâm phục khẩu phục mà gọi một tiếng tổ tông.
Đúng lúc này ông chủ lại mang lên cho hai người thêm một đĩa xiên nướng nữa, đề tài giữa Thiền Ngật và Paul cũng kết thúc theo đó.
Ông chủ còn đặc biệt giới thiệu: "Đây là cô bé lúc nãy gọi, bảo là một trong hai người ăn rất cay, nhưng lại dặn tôi không cần cho cay quá." Ông ta chỉ vào một bên đĩa, "Bên này là có cay, bên này không cay, bột ớt tôi để sẵn đây, các cậu có thể tự cho thêm vào nhé, còn tiền cô bé kia thanh toán rồi nên các cậu cứ ăn tự nhiên đi."
Ông chủ còn nói thêm: "Cậu cũng được đấy, lúc nãy còn ăn cùng cô bé kia, bây giờ còn ăn được tiếp tăng hai."
Paul nhìn về phía Thiền Ngật một cái, phát hiện khóe miệng anh đang nhếch lên, nhưng nụ cười rất nhạt, thoáng chốc đã bị gió Bắc thổi bay đi mất.
Đúng lúc này điện thoại của Thiền Ngật cũng đột nhiên rung lên, anh cầm điện thoại lên, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn là của cái người tên Ngộ Năng vừa yên lặng được một lúc kia.
Ngộ Năng: Tôi nghĩ bạn nói đúng.
Hống:?
Ngộ Năng:"Tôi chạm phải giới hạn rồi, nhưng cảm thấy vẫn chịu được, tôi sẽ chạm thêm vài lần xem có thể phá bỏ nó đi không, nếu không được thì thôi vậy.
Hống: Chỉ cần không chịu tổn thương là được rồi.