Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 27-3: Cơ trưởng, cứu mạng với! (3)




Nhan An và vị cơ phó kia đồng loạt đứng dậy mới phát hiện Bùi Nhân không biết đã đến từ lúc nào, đối phương nhận lấy điện thoại trong tay cơ phó, và cùng Thiền Ngật ngồi vào vị trí của Nhan An và vị cơ phó kia.

Bùi Nhân: "Cơ trưởng, mời ra chỉ thị."

Thiền Ngật: "Liên lạc với đài kiểm soát không lưu, để họ dọn trống đường băng phía tây, rồi thông báo cho bộ phận phòng cháy chuẩn bị.

Thiền Ngật:" Sau đó mở cửa sổ sườn bên, cô quan sát rồi báo cáo tình hình, tôi sẽ điều khiển máy bay. "

Hai người vừa ra chỉ thị vừa thao tác một cách nhanh chóng, không có chút hoảng loạn hay do dự nào.

Sau khi mở cửa sổ bên sườn, tầm nhìn của Bùi Nhân được mở ra, nhưng đồng thời mọi thao tác của cô ấy trên màn hình cũng bị khóa lại, nên cô ấy chỉ có thể quan sát và báo cáo vị trí, dự đoán độ cao, để máy bay bay về phía bên trái hay bên phải.

Hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, không bao lâu máy bay đã thuận lợi hạ cánh, Tần Hách trực tiếp hét lên khen ngợi hai người thật là trâu bò, sau đó bổ sung thêm," Lần sau vẫn không nên chọn chế độ khó, chứ cái loại trò chơi luyện ngục như thế này cho dù có hai cơ trưởng cũng không vượt qua nổi. "

Nhan An đang chuẩn bị ngôn từ để nịnh bợ một phen, Thiền Ngật lúc này lại ngẩng đầu lên trả điện thoại cho cô, sau đó nhướng mày nghiêm túc hỏi cô:" Khi tất cả thiết bị dự báo ngừng hoạt động thì phải làm sao để an toàn hạ cánh trong đêm, vấn đề này giờ đã biết câu trả lời chưa? "

Nhan An:"... "

Bùi Nhân đứng một bên cảm thấy có chút buồn cười nên liền hỏi Nhan An:" Anh ấy lúc nào cũng hung dữ vậy hả? "

Nghe giọng điệu chế giễu của Bùi Nhân khi nói chuyện về Thiền Ngật vô cùng thân thiết, giống như bạn bè lâu năm, khiến cho Nhan An vô cùng kinh ngạc, cô vội hỏi lại:" Ôi nữ thần, chị quen Thiền cơ trưởng nhà bọn em ạ? "

Bùi Nhân lập tức bị cái danh xưng nữ thần này của cô chọc cười:" Haha, nữ thần tôi không dám nhận đâu, một ngày nào đó có khi cô bé lại trở thành nữ thần của tôi ấy chứ. "

Nói xong, Bùi Nhân liền tủm tỉm cười và liếc nhìn Thiền Ngật một cái.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bao lại được mở ra, là nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.

Bởi vì lâm thời nhiều thêm một người nên Nhan An chỉ có thể dịch sang phía Tần Hách một chút để chừa ra thêm một chỗ trống, Thiền Ngật đành ngồi ở vị trí của cô lúc trước, còn nữ thần của cô lại ngồi bên cạnh anh.

Nhà hàng này chuyên về các món đặc sản, nên hầu hết các món ăn đặc sắc của mỗi vùng miền đều có cả, hơn nữa trong ngành hàng không mọi người có mức thu nhập cao nên cũng rất biết hưởng thụ, đặc biệt trong một dịp như thế này nên những món được gọi lên cũng vô cùng đặc sắc.

Nào là cá chua ngọt, thịt bò hầm cay, rau củ bọc thịt chiên, phật nhảy tường, mỗi bàn một phần, cuối cùng còn gọi thêm một mâm đầy ắp thịt dê nướng đặt ở giữa bàn, giống như hai bàn tiệc rượu.

Nhan An ngồi bàn bên này người của Nam Hàng không nhiều, nên mọi người đa phần đều vô cùng tò mò với vị nữ cơ trưởng của Nam Hàng, do vậy đa số chủ đề chuyện trò đều xoay quanh cô ấy.

Nhan An cũng vô cùng tò mò, nên trong lúc ăn cơm, cô gần như nằm bò lên bàn đề vòng qua Thiền Ngật mà nhìn về phía Bùi Nhân.

Lúc này có người hỏi:" Bùi cơ trưởng lúc trước sao lại chọn làm phi công thế? "

Bùi Nhân lập tức đáp:" Bởi vì trong nhà có người thân làm trong ngành này, nên bị ảnh hưởng rồi báo danh thi vào thôi. "

Những lời này khiến Nhan An cảm thấy rất tò mò, hơn nữa cũng lộ ra nhiều tin tức, nên khi đối phương vừa nói xong, cô lập tức hỏi tiếp:" Vậy nữ thần thăng chức lên cơ trưởng có phải cũng có công sức hướng dẫn của người thân không ạ? "

Bùi Nhân nghĩ một lát rồi trả lời cô:" Gần như không có, vị họ hàng này của chị vô cùng nghiêm túc, chuyện gì cũng bắt chị phải tự giác lĩnh ngộ. "

Nhan An:" Họ hàng của chị cũng là cơ trưởng ở Nam Hàng ạ? "

Bùi Nhân liền nhìn về phía cô rồi mỉm cười đầy ẩn ý:" Không phải đâu em. "

Hôm nay Bùi Nhân mặc một bộ đồ thể thao để leo núi, với mái tóc ngắn được cắt gọn, những sợi tóc dán vào cần cổ, lúc cô ấy nghiêng người nhìn về phía Nhan An để lộ ra sống mũi cao thẳng, ánh mắt tràn đầy năng lượng khiến toàn thân cô ấy toát ra vẻ xinh đẹp lại hào sảng, đúng là kiểu vẻ đẹp trung tính cực kỳ cuốn hút.

Cho nên nụ cười này của Bùi Nhân không nghi ngờ gì đã khiến Nhan An đổ gục.

Đúng lúc này, ánh nhìn của Nhan An hướng về phía Bùi Nhân lại bị bàn tay gắp đồ ăn của Thiền Ngật chặn lại.

Ánh mắt cô lập tức di chuyển lên phía trên, nhưng cũng bị khuôn mặt của Thiền Ngật chắn hết tầm nhìn. Khuôn mặt này mà so sánh với nụ cười của nữ thần hồi nãy, liền giống như từ mùa xuân ấm áp mà rơi vào hầm băng lạnh lẽo của mùa đông, khiến Nhan An lập tức hắt xì một cái.

Tần Hách giơ tay thăm dò về phía quạt sưởi, sau đó kinh ngạc hỏi:" Nhan An nè, cô còn thấy lạnh á? Mọi người đều cởi hết áo khoác rồi, có mỗi cô còn quấn trong áo lông đấy. "

Nhan An dùng khăn giấy lau mũi, rồi mới trả lời cậu ta," Chắc tôi là người phương Bắc duy nhất không chịu được lạnh rồi. "

Tần Hách lập tức cầm lấy áo khoác đang vắt sau lưng ghế đưa cho cô:" Cô có cần mượn đắp thêm không? "

Nhan An lập tức gật đầu rồi giơ tay nhận lấy:" Đa tạ ân nhân nhé! "

Sau khi ăn xong mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường.

Đoạn đường leo núi phía sau càng thêm gập ghềnh, nên đối với những du khách không có sức khỏe tốt thì đa phần mọi người đều chọn ngồi cáp treo ở lưng núi để quay xuống chân núi. Lúc này trong nhóm Nhan An đa phần các nữ tiếp viên hàng không đều đồng loạt đầu hàng và than thở không thể leo tiếp, cho nên có vài nam sĩ cũng rời đi để đưa bọn họ xuống núi.

Đợi bọn họ rời đi, Tần Hách lại hỏi Nhan An có leo tiếp không, còn Nhan An lại quay sang hỏi Bùi Nhân có muốn leo tiếp không, đến lượt Bùi Nhân, cô ấy lại quay sang hỏi ý Thiền Ngật.

Cuối cùng mấy người quyết định leo tiếp, cộng thêm những người khác thì chỉ còn đúng 8 người nữa.

Nhan An ăn no xong thì không còn hăng hái nữa, cô càng leo càng chậm và cuối cùng tụt hẳn ở phía sau, Tần Hách liền cùng cô chậm rãi leo lên.

Mà phía trước cách đó không xa chính là Thiền Ngật và Bùi Nhân.

Thiền Ngật hôm nay mặc một chiếc áo gió màu đen, khóa kéo bị anh kéo lên tận cằm, phối thêm chiếc quần leo núi màu xám và đôi giày leo núi màu vàng đất, cho nên trong màn sương mờ hôm nay, một người đàn ông manly như vậy đúng là đẹp trai đến cực hạn.

Lúc này trước mặt Nhan An và Tần Hách chỉ có bóng lưng của Thiền Ngật và Bùi Nhân, nên đề tài mà Tần Hách nói ra tự nhiên cũng liên quan đến hai người kia:" Thiền cơ trưởng là cơ trưởng hướng dẫn của cô à? Sao thái độ đối với cô lạnh lùng thế? Nhưng ngược lại có vẻ như đối với Bùi cơ trưởng thì anh ta lại có rất nhiều đề tài để nói ấy. "

Nhan An bĩu môi:" Tôi biết rồi. "

Tần Hách:" Hai người họ chắc có thể phát triển thêm đấy. "

Nhan An đột nhiên nhíu chặt mày.

Lúc này Thiền Ngật và Bùi Nhân leo khá nhanh, nên không bao lâu chỉ còn là hai chấm nhỏ ở phía xa, sau đó họ rẽ sang lối khác, hai chấm nhỏ lập tức biến mất khỏi tầm mắt Nhan An.

Còn Nhan An thì càng đi càng chậm, Tần Hách chỉ đành hỏi cô:" Cô mệt quá à? Hay đi xuống luôn đi, từ đây mà xuống chỗ lưng núi chỉ cần nửa tiếng thôi, chứ đi lên đỉnh núi e là phải mất hơn một tiếng nữa. "

Nhan An xua tay giải thích:" Hồi nãy đồ ăn hơi mặn, chắc là cơ thể mất nước thôi. "

Nhan An từ lúc nãy bắt đầu có chút mệt mỏi, miệng khô lưỡi rát, nhưng cô quên mất bình nước trong túi đã bị cô uống hết nên không bổ sung thêm, lúc này chỉ đành chịu khát đi tiếp.

Nước Tần Hách mang theo cũng vừa uống hết, cậu ta nhìn lên phía trên một vòng rồi nói:" Tôi thấy nếu từ đây lên đến đỉnh núi chắc không có chỗ bán nước nữa đâu, cô có đi tiếp được nữa không? "

Nhan An:" Tôi nghỉ lát vậy, anh đi trước đi. "

Tần Hách nghĩ một lát sau đó nói luôn:" Vậy thế này đi, tôi đi lên trước xem sao, nếu có chỗ bán nước thì sẽ gọi điện cho cô, nếu không, tôi sẽ đưa cô đi xuống lưng núi rồi ngồi cáp treo xuống núi nhé."

Nhan An gật đầu đồng ý.

Sau khi Tần Hách rời đi, Nhan An liền ngồi xuống nghỉ, cô dựa đầu vào thành lan can bằng sắt, nhưng khi cô khẽ chớp mắt, lập tức phát hiện ra màn sương mỏng trên núi lúc này đột nhiên dày lên, cô quay lại nhìn con đường lên núi đã trở nên mơ mơ hồ hồ, Nhan An lại dụi mắt, dường như nhìn thấy một bóng người đang từ trên núi bước xuống.

Bóng dáng vô cùng cao lớn, mặc áo gió màu đen và quần màu xám, dù bị lẫn trong màn sương mù dày đặc như vậy nhưng anh lại vô cùng đẹp trai.

Nhan An híp mắt lại, cơ thể cô run run như sắp ngã sấp xuống, chiếc bóng đẹp trai đó lập tức chạy nhanh đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.