Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 26: Tôi có bảo cô không được chủ động đâu (1)




Nhà hàng Quảng Đông này khá nổi tiếng, nên xung quanh Nhan An đều là những âm thanh vô cùng náo nhiệt.

Lúc này cô đang ôm vẻ kinh ngạc mà cầm lấy điện thoại.

Ngộ Năng: Yêu đương một ngày thôi á?

Đến bạn thân của cô là Á Mạn cũng chưa bao giờ thử qua cái kiểu tình yêu này ấy chứ. Tuy bà cô Á Mạn này tự xưng là tra nữ, nhưng lại tra một cách quang minh chính đại và vô cùng tận lực, cô ấy chưa bao giờ động lòng với bất kỳ ai, đối với cô ấy không có người đàn ông nào có thể xưng là người yêu được. Chỉ có một lần duy nhất cô ấy yêu đương với anh chàng kia đến tận bốn năm, sau đó lại tiếp tục FA đến tận bây giờ.

Mà người đàn ông ở đầu dây bên kia lại trả lời hơi chậm, cách một lúc sau mới trả lời câu hỏi của Nhan An bằng bốn chữ vô cùng tùy tiện: Tùy bạn định nghĩa.

Nhan An bình thường hay buôn chuyện với Á Mạn về chủ đề tình yêu tình báo này, nên trong chốc lát cô đã tò mò mà hỏi thẳng ra.

Ngộ Năng: Vì sao chứ? Người kia theo đuổi được rồi lại đá bạn hả? Hay là bạn hẹn hò một ngày thì cảm thấy không thích hợp nên chủ động chia tay vậy?

Hống: Cũng chẳng có nguyên nhân gì, theo lời cô ta nói thì đây xem như bèo nước gặp nhau, trời sáng thì ai về nhà nấy thôi.

Hây, câu này tiết lộ ra hai cái manh mối nha.

Một là người tên Hống này là đàn ông.

Hai là người đàn ông này bị một cô gái trêu đùa tình cảm một ngày nên đau lòng, đến nay vẫn còn mang theo oán khí, nhưng người này lại rất kiêu ngạo, nên dù tình cảm không bỏ xuống được nhưng cũng quyết tâm không níu kéo.

Nhưng dù sao thì Nhan An cũng không tiện thăm dò thêm, nên cô chỉ đành tùy tiện trả lời: Xin lỗi nha, vừa này tôi đơn thuần là có chút tò mò thôi, nếu anh có ý kiến gì hay có thể giúp tôi cũng được.

Lần này đối phương cách một lát mới trả lời lại.

Lúc này món ăn Nhan An gọi đã được mang lên hết, cơm trắng cũng bị cô tiêu diệt hết một nửa thì màn hình điện thoại mới sáng trở lại.

Hống: Cứ là chính mình chính là ý kiến tốt nhất của tôi rồi.

*

Nam Diên là một thành phố ở phía nam với một phần ba thời gian trong năm đều có mưa. Lúc này đã là trung tuần tháng mười một, nhưng thành phố từ sáng đến tối đều có mưa, dù lượng mưa không lớn, chỉ tí ta tí tách nhưng lại toát lên vẻ âm lãnh vô cùng.

Nhan An vừa xuống máy bay đã nhíu chặt mày, cái lạnh ở Nam Diên dường như đã thấm vào tận xương cốt.

Bầu trời âm u, nhiều mây và kèm theo mưa nhỏ khiến thành phố này dường như trái ngược lại với thể chất của cô.

Lần này được phái đến Nam Diên cũng chỉ có Thiền Ngật và Nhan An, đội bay và đội tiếp viên hàng không vừa đáp xuống đã trở về cùng chuyến bay chặng về, chỉ còn Nhan An và Thiền Ngật đang đón xe buýt của hàng không Bắc Hàng đến khách sạn.

Khách sạn bọn họ được sắp xếp khá gần sân bay, sau khi đến nơi Nhan An liền lấy hành lý ở tầng dưới cùng của xe buýt, là một cái vali 28 inch bị nhét đến căng phồng, từ giá kéo hành lý đẩy xuống đến mặt đường liền vang lên một tiếng bang khá hung hãn và nặng nề. Cô khẽ liếc mắt nhìn về phía Thiền Ngật, thuận tay lấy hộ hành lý của đối phương xuống, cầm lên tay vô cùng nhẹ nhàng, nên cô chỉ dùng một tay cũng có thể xách xuống và đặt lên mặt đất được.

Nhan An có chút tò mò hỏi anh: "Phải ở đây công tác một tháng mà cơ trưởng chỉ cần mang theo chừng này thôi ạ?"

Thiền Ngật liếc nhìn cái vali đang phình to của Nhan An sau đó nhướng mày ngạc nhiên. Hồi đó ở Tây Ban Nhan gần một tháng mà cô chỉ mang theo một cái túi xách tay nhẹ tâng, bây giờ đến Nam Diên công tác cũng một tháng, nhưng cô gần như là mang theo cả nửa cái nhà đến đây.

Thiền Ngật: "Có gì cần mang đâu?"

Nhan An: "Áo lông vũ này áo len quần len đã gần như nhét đầy cả vali rồi ấy."

Thiền Ngật hờ hững gật đầu: "Tôi không cần mang mấy thứ đó."

Lúc này cơn mưa nhỏ cũng đã ngừng lại, nhưng gió lại nổi lên khá lớn, những cơn gió âm lãnh dường như thổi đến từng chân tơ kẽ tóc, khiến Nhan An vừa ra khỏi máy bay đã lập tức phải khoác ngay chiếc áo lông vũ tùy thân lên, nhưng mỗi khi gió vừa nổi lên, cô đã lạnh đến mức phải giẫm chân tại chỗ cho nóng người.

Mà Thiền Ngật vẫn là bộ đồng phụ như thường ngày, với sơ mi trắng và tây trang màu đen, kèm theo dáng vẻ đĩnh đạc vừa sang trọng vừa tao nhã.

Thiền Ngật một tay cho vào túi, một tay nhận lấy tay cầm vali từ tay Nhan An, cơ bắp khẽ chạm vào tay cô đều đang phát nhiệt.

Chả có nhẽ trên người anh giấu lò sưởi à?

Nhan An cảm thấy vô cùng tò mò mà hỏi: "Anh không thấy lạnh xíu nào à?"

Thiền Ngật nhìn cô rồi bật cười: "Tôi không yếu ớt đến thế."

Nhan An: "?"

Chẳng nhẽ là cô yếu ớt quá?

Dù cách sân bay cũng gần, nhưng các khách sạn Bắc Hàng hợp tác trước giờ đều vô cùng tốt.

Lúc này hai người đẩy vali bước vào sảnh lớn, trước cửa khách sạn có mấy bậc thềm nên Nhan An chỉ đành kéo vali vòng qua chỗ thang trượt, Thiền Ngật liếc nhìn cô một cái, sau đó giơ tay giúp cô xách vali bước lên và đặt ở chỗ thảm tiếp đón, sau đó bình thản bước đi trước.

Nhan An yên lặng cảm thán, cái vali này của cô lúc gửi hành lý đã cân được 18kg rồi, sau đó cô còn nhét thêm một ít, gần như đã nặng gần một nửa thể trọng của cô.

Nhưng Nhan An nghĩ lại lại không cảm thấy quá kinh ngạc nữa.

Lần đó Thiền Ngật một tay ôm lấy cô, còn một tay tìm chìa khóa mở cửa, lúc cô ôm không chặt suýt chút rơi xuống, anh còn có thể nhẹ nhàng vớt lên, lúc cửa phòng được mở ra, ngón tay Nhan An đang chạm vào cánh tay đối phương, xúc cảm lúc đó toàn là cơ bắp đang căng phồng, vừa cứng lại vừa nóng bỏng..

Suy nghĩ của Nhan An tiếp tục bay xa cho đến khi bước vào chiếc thang máy nhỏ hẹp, cô liếc nhìn bóng lưng rộng rãi và vòng eo hẹp của người đàn ông trong bộ tây trang được phản chiếu trên cánh cửa kim loại của thang máy, lòng thầm nghĩ suýt chút nữa đã bị sự tưởng tượng của bản thân chỉnh chết.

Phòng của hai người được sắp xếp đối diện nhau, Nhan An mở cửa sau đó liếc nhìn Thiền Ngật một cái sau đó hỏi luôn: "Thiền cơ trưởng có muốn cùng đi ăn tối không? Đến Nam Diên là có thể ăn được đồ ăn Quảng Đông chính tông rồi."

Thiền Ngật nhìn cô một cái, sững một lát sau đó cũng đồng ý: "Cũng được." Sau đó anh hẹn cô thời gian cụ thể rồi bước vào phòng mình.

Nhan An nhìn cửa phòng đối diện đã đóng chặt, cảm thấy có chút đơn giản đến mức khó tin.

Thế này.. là thành công rồi à?

Nhan An: Cực phẩm hình như bị tớ nắm trong tay rồi.

Mạn: Thế nào đấy?

Nhan An: Anh ấy đã đồng ý cùng ăn tối với tớ.

Á Mạn khinh khỉnh hừ một tiếng sau đó tiếp tục thách thức: Ăn cơm thì tính là gì, đợi ăn xong cơm còn ăn sạch được món tráng miệng phía sau rồi lại nói nhé.

Nhan An đến lúc gần giờ hẹn vẫn còn đang do dự có nên đi tắm một cái không, đúng lúc cô mở vali ra thì đã nghe thấy phòng đối diện có tiếng đóng cửa, Nhan An lập tức chạy đến mở cửa, Thiền Ngật cũng vừa lúc quay lại nhìn cô.

Nhan An lập tức yên lặng liếc nhìn toàn thân đối phương.

Thiền Ngật đã thay bộ đồng phục thành một chiếc áo lông cừu cổ tròn, tuy không dày nhưng dán lên cơ bắp khiến toàn thân anh toát ra vẻ hấp dẫn của một người đàn ông thành thục và đĩnh đạc.

Nhan An hỏi anh: "Bây giờ đi luôn ạ?"

Thiền Ngật: "Nếu cô bận thì có thể đi muộn một chút cũng được."

Nhan An lập tức lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Hai người sóng vai bước đến chỗ thang máy, Nhan An lại khẽ hỏi đối phương: "Thiền cơ trưởng, anh vừa tắm xong đấy à?"

Thiền Ngật rũ mắt liếc cô một cái, Nhan An là người không thể che giấu tâm sự, trong lòng nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, nên lúc này cái tư tưởng không trong sáng của cô đối với đối phương đã hiện rõ trong ánh mắt và khuôn mặt mang vẻ thăm dò.

Thiền Ngật cũng trả lời một cách thật thà: "Tắm rồi."

Đôi mắt Nhan An mở to và đảo liên hồi.

Thiền Ngật lại bổ sung thêm vào câu trước đó: "Cũng không liên quan đến cô."

Nhan An lập tức nhíu mày.

Nhà hàng họ muốn đến là một nhà hàng món Quảng chuyên về các món hải sản, vì nằm cách khách sạn một đoạn, nên hai người chỉ đành đón taxi đi qua đó.

Lúc Nhan An và Thiền Ngật bước vào, nhân viên phục vụ lập tức hỏi họ đã đặt chỗ chưa? Thiền Ngật gật đầu đáp lời.

Nhan An có chút kinh ngạc, cô nhướng mày nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

Đúng lúc này, một người đàn ông đang ngồi ở một chiếc bàn cách đó không xa hướng về phía bọn họ vẫy tay và gọi một tiếng, Thiền Ngật nhìn thấy đối phương, lập tức mỉm cười sau đó mang theo Nhan An bước về phía đối phương, trông hai người có vẻ vô cùng thân thiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.