Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 20-2: Khó chịu cũng phải ngoan ngoãn nằm trong đó (2)




Lát sau cô ngồi xuống vị trí đối diện Thiền Ngật rồi mạnh mẽ đẩy lon bia còn lại đến trước mặt anh và nói: "Lon này mời anh!". Sau đó cô chủ động chạm cốc với đối phương rồi ngẩng đầu lên uống thêm một ngụm nữa.

Thiền Ngật thờ ơ đáp lại: "Tôi không uống bia con gái mời."

Nhan An lập tức phản bác: "Anh đừng coi tôi là con gái là được rồi, cứ coi như đây là bia do đồ đệ mua chuộc sư phụ cho buổi sát hạch ngày kia đi."

Thiền Ngật: "Cũng tự biết dựa vào năng lực thì không vượt qua nổi hả?"

Nhan An: "Sao có thể? Trừ phi sư phụ cố tình làm khó thôi."

Thiền Ngật nhếch môi cười nhạo: "Cũng không loại bỏ khả năng này ha."

Nhan An lập tức nhíu mày, miệng cô đắng chát.

Người đàn ông này cười lên đẹp trai phát ngất, lại vừa lạnh lùng vừa cấm dục, đến mức ai đến gần anh đều có chút không thể khống chế nổi. Mà lúc này khi đối diện với khuôn mặt tuyệt mỹ đó, trái tim Nhan An cũng đập ầm ĩ như đang nổi trống.

Hoang dã mà..

Đã hội tụ đủ thiên thời địa lợi nhân hòa rồi haha.

Nhan An kéo ghế ngồi lại gần sát Thiền Ngật, nhìn đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ, cô lại nhích ghế lại sát hơn nữa, đến mức áo khoác rộng của cô chạm phải ống quần của anh.

Sau đó vừa ngẩng đầu cô lại nhìn thấy ánh mắt và vẻ lạnh nhạt của anh đang nhìn mình, ánh mắt đó vô cùng thanh lãnh và mang theo sát khí giống như nhóm đạo sỹ chính phái đang đuổi bắt một con hồ ly tinh.

Có thể nhìn thấy sự khác thường trong ánh mắt cô, nên vị tiên nhân lại nhấp thêm một ngụm bia, khiến dáng vẻ ngập tràn tiên khí lạnh lùng đó giống như nhiễm thêm vài phần trần tục, toàn thân anh nóng lên, nên khí chất cũng bị hâm nóng lên theo.

Vị tiên nhân cấm dục đột nhiên trở nên gợi cảm, lại vẫn giữ vẻ cao cao tại thượng, giống như không cần anh làm gì nói gì cũng sẽ khiến trái tim trần tục của Nhan An bị mê hoặc đến quên lối về.

Nhan An chủ động bật nắp lon bia hồi nãy, nắp kim loại rắc một tiếng, hơi lạnh lập tức thoát ra từ miệng lon, cô kính cẩn đưa sang: "Bia hãng này uống ngon ghê, nhân lúc còn mát anh uống đi."

Thiền Ngật không đưa tay nhận, Nhan An liền đưa lon bia chạm vào cánh tay anh, khiến cánh tay anh lập tức cảm nhận được chút ướt lạnh: "Trời nóng, dán lên da sẽ thoải mái hơn."

Nhan An thấy anh tiếp tục lạnh nhạt, cô lại tự mình lẩm bẩm nói chuyện.

Thiền Ngật cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh dịch cánh tay ra chỗ khác rồi trầm giọng nói: "Rốt cuộc cô muốn nói gì thế?"

Nhan An cười hì hì: "Người quang minh chính đại thì không nói lời mờ ám, tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi."

Khóe môi Thiền Ngật khẽ nhếch lên châm chọc: "Loại bạn nào thế?"

Nhan An hỏi lại: "Loại bạn gì á?"

Thiền Ngật: "Loại bạn nằm trong danh bạ điện thoại, hay là loại bạn có thể lên giường thế?"

Nhan An nuốt khan một cái, lát sau mới hỏi lại: "Loại bạn có thể lên giường là bạn gì thế?"

Thiền Ngật: "Bạn giường."

Bầu không khí lập tức yên tĩnh hẳn.

Nhan An sặc một cái rồi vội vã xua tay: "Tôi không phải là loại đó, tôi là người quang minh chính đại, tôi mới không kết bạn kiểu đó."

Cô nói xong mới nghĩ lại, nói thế không phải là Thiền Ngật muốn kiểu đó à?

Nhan An lập tức nhìn về phía anh. Ánh mắt của Thiền Ngật mang theo chút lạnh lùng hư ảo dừng lại trên đầu cô, ánh mắt đó rõ ràng rất khác biệt nhưng lại khiến Nhan An lập tức nhớ ngay đến đôi mắt của người thanh niên cô nhìn thấy trên màn hình vào tối hôm đó. Ánh mắt vô cùng thanh khiết, mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ, của một người đàn ông vừa chính trực thẳng thắn, vừa cứng rắn ác liệt.

Người đàn ông thế này sao có thể bị nhiễm những từ ngữ thô tục thế được.

Nhan An thậm chí còn nghĩ rằng, chuyện đêm đó sợ là lần duy nhất cô có thể đốt cháy lên một màu sắc khác trên con người anh.

Đột nhiên Nhan An sững lại. Tờ 100 Euro bị cô lãng quên đột nhiên hiện ra.

Nhan An lập tức giải thích: "Đêm đó giữa hai chúng ta có chút hiểu nhầm!"

Mà cái hiểu nhầm này khiến cô phải sống cuộc sống không phải của người trong sự huấn luyện quân sự hóa của anh trong suốt hai tháng trời, huhu.

Nhan An không dám chậm trễ mà nói hết nỗi lòng: "Tờ 100 Euro đó là tiền phòng tối đó anh đặt giùm tôi, anh đừng hiểu nhầm, đó không phải là giá trị của anh đâu, giá trị của anh làm sao mà chỉ mỗi chừng đó được!"

Cô bổ sung thêm: "Bởi vì có việc gấp nên tôi phải bay chuyến sớm nhất để về nước cho kịp giờ kiểm tra sức khỏe, mà lúc đó anh ngủ say quá, cảm giác rất mỏi mệt nên tôi cũng ngại gọi anh dậy."

Nhan An đột nhiên nghĩ ra thêm một chuyện: "Đúng rồi, tôi không phải đã nhắn tin lại cho anh còn gì? Nhưng anh không trả lời, sau đó tôi nhắn lại thì đã bị anh xóa bạn rồi."

Lúc này chỉ có mỗi giọng nói lầm bầm lầu bầu của cô, chứ Thiền Ngật lại không thèm đáp lời.

Nhan An nói đến đây liền dừng lại. Vì nói hơi nhiều hơi khát, nên cô liền nhấp một ngụm bia, đôi môi cô lập tức mềm mại thêm, còn khoang miệng lại mang theo mùi thơm của mạch nha, cô nhìn thấy Thiền Ngật vẫn không nói gì bèn tiếp tục bổ sung: "Anh xóa kết bạn với tôi, tôi lại gửi lại lời mời kết bạn mới nhưng anh lại không thông qua."

Nhan An đột nhiên nghĩ lại rồi hỏi anh, "Không phải anh cho tôi vào danh sách đen rồi chứ hả?"

"Ờ." Thiền Ngật lúc này mới tùy tiện đáp một tiếng.

Nhan An: "Hả?"

Thiền Ngật: "Cho vào danh sách đen rồi.

Nhan An bị câu trả lời của anh chặn họng. Cô nhìn về dáng vẻ vừa cấm dục vừa lạnh lùng cao ngạo của anh mà cảm thấy răng hơi ngứa. Lời nói vô tình của anh giống như dính lên người cô, khiến Nhan An không chỉ cảm thấy ngứa răng mà đến lòng bàn tay cũng bắt đầu râm ran.

Cô đổi tay cầm lon bia, sau đó ánh mắt nhìn xuống đùi anh, bàn tay cô khẽ xoắn lại.

Túi quần của Thiền Ngật hơi phồng lên, giống như hôm họ luyện tập ở sân thể dục nhưng cảm giác lại căng hơn một chút. Trong đó là điện thoại của anh.

Nhan An hôm đó sờ vào túi quần anh không biết bao nhiêu lần, nhưng ngoài cảm xúc cứng cáp rắn chắc thì cô thật sự không biết đã sờ vào đâu. Dù sao thân thể người đàn ông này cũng cứng như đá vậy, có thể khiến người ta tan thành vũng nước xuân ngay lập tức.

Bàn tay Nhan An lập tức hành động, trong khi đầu óc cô còn chưa phản ứng kịp thì đã tay cô đã chui vào túi quần anh. Bàn tay vừa cầm bia có chút lạnh, sờ vào túi quần anh cách lớp vải lại linh hoạt như rắn.

Thiền Ngật cúi đầu, Nhan An đã chuẩn xác lấy được điện thoại của anh ra.

Thiền Ngật vẫn lạnh nhạt như cũ, đáy mắt cũng không lộ ra chút cảm xúc nào cả, anh chỉ nhẹ nhàng bình luận:" Động tác rất lão luyện. "

Nhan An:" Dù sao cũng sờ bao nhiêu lần rồi, hơn nữa bàn tay điều khiển máy bay thì tất nhiên sẽ linh hoạt hơn bình thường. "

Nói đến đây cô vô thức liếc nhìn những ngón tay đối phương một cái.

Những cơn gió đêm giống như ngừng lại, bóng cây cũng yên lặng phủ lên người Nhan An và Thiền Ngật, bóng cây lốm đốm hầu như che lấp hết cả hai người.

Nhan An bật mở điện thoại của anh, rồi đưa về phía anh và nói:" Nằm trong danh sách đen rất khó chịu. "

Thiền Ngật lười biếng nhìn cô, cô nương này như một con sói con, với vẻ ngoài như một chú cún vô hại còn bản tính lại vô cùng hoang dã, vừa mở miệng đã lộ ra hàm răng nhỏ sắc bén giống như muốn ăn thịt người.

Thiền Ngật bật cười, anh giơ đôi bàn tay xinh đẹp lên, rồi nhận lấy điện thoại từ tay đối phương, ánh mắt anh thâm trầm như bóng đêm nhìn khuôn mặt gần sát của Nhan An rồi nói:" Khó chịu cũng phải ngoan ngoãn nằm trong đó cho tôi."

Nhan An nhìn bóng lưng anh rời đi và nhíu mày. Cô chống cằm lên bàn, từ xa nhìn ngắm bóng dáng Thiền Ngật đang bị kéo dài dưới ánh trăng, bóng lưng đĩnh đạc, đến cách bước đi cũng rất đẹp, tưởng tượng thêm một chút, Nhan An đã hình dung ra một Thiền Ngật trong bộ quân trang đang bước đều.

Cô ngẩng đầu uống thêm ngụm bia và nhìn lại về phía người đàn ông ở phía xa, lòng thầm nghĩ, nếu đổ rượu vào đá lạnh rồi châm lửa, hơi nước bốc lên sẽ có cảm giác vừa dính vừa nóng, nhưng nếu chạm tay vào thì nó vẫn là đá lạnh thôi.

Cũng giống như Thiền Ngật vậy đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.