Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 18: Không thu phục được thì chết cũng không nhắm mắt (1)




Ngày cuối cùng trong quá trình huấn luyện của phi công mới phải thực hành điều khiển một chặng bay.

Dựa theo lưu trình thông thường của Bắc Hàng, sau khi kết thúc chuyến bay này, xem như đã vượt qua kỳ sát hạch của công ty, và sau khi xây dựng xong chặng bay sẽ yên bình trở thành một F1.

Nhưng lúc này Nhan An lại vô thức thở dài một tiếng. Huấn luyện vất vả hai tháng trời, nhưng cuối cùng cô có lẽ vẫn không thể phát triển theo lưu trình thông thường của một phi công mới. Bởi vì Vương Ly An lý thuyết và thực hành đều hoàn thành một cách vượt trội, dù là học tập dưới trướng của vị cơ trưởng nghiêm khắc Lôi Chí Thừa, nhưng trong thời gian huấn luyện của phi công mới hầu như chẳng ai nghe thấy anh ta mắng Vương Ly An một tiếng nào. Không giống Nhan An, toàn thế giới đều biết cô bị Thiền Ngật huấn luyện đến mức trầy da tróc vảy.

Nhan An lại tiếp tục thở dài một tiếng.

Cô và vài phi công mới hơi thân quen hơn một chút đã hẹn nhau kết thúc ngày huấn luyện cuối cùng thì tập trung đến nhà ăn, cả bàn ngồi xuống, ai cũng mang theo nỗi niềm riêng của bản thân.

Trang Đống Lương kéo ống áo của cái áo ngắn tay lên tận vai, giống như một tên anh chị lưu manh, cậu ta ngồi bên cạnh Nhan An, nghe thấy Nhan An thở dài một tiếng, cậu ta cũng thở dài một tiếng.

Trang Đống Lương: "Haizz, đúng là mất mặt quá đi mất, hôm nay chuyến thực hành cuối cùng có gió tạt ngang, tôi suýt nữa làm gãy luôn đuôi máy bay."

Nói xong cậu ta nhìn về phía Nhan An: "Còn cậu thì sao? Lại bị Thiền cơ trưởng mắng hả?"

Nhan An vội vàng xua tay: "Nói gì thế đại ca, có bị mắng thì tôi cũng quen rồi."

Một bàn toàn là phi công mới mà chỉ có hai cô gái, trong đó một người thì cao ngạo lạnh lùng, nên người còn lại dễ dàng được hoan nghênh hơn.

Lúc này có người lên tiếng: "Nhan An hồi trước không phải bị Thiền cơ trưởng kiểm tra hạ cánh khi có gió tạt ngang hả? Cậu chia sẻ với Đống Lương xem."

Nhan An: "Thiền cơ trưởng nói là phải nhanh tay nhanh mắt."

Mọi người:?

Nhan An: "Trong lòng còn phải mặc niệm nguyên tắc 8 được 1 không."

Trang Đống Lương: "Nhan An, cậu đang lừa gạt bọn tôi đấy hả."

Nhan An lắc đầu thở dài.

Có người cảm thán, phi công mới năm nay đa số đều được huấn luyện điều khiển máy bay loại vừa và nhỏ như A320, B737.

"Hình như chỉ có mỗi Nhan An là huấn luyện điều khiển máy bay A330 nhỉ?"

"Thiền cơ trưởng bay chặng đường dài nên huấn luyện Nhan An điều khiển máy bay hạng lớn cũng là bình thường mà."

"Nhưng Lôi cơ trưởng cũng bay đường dài mà."

"Nói mấy cái chuyện này thì có tác dụng gì chứ, cuối cùng vẫn phải theo sự sắp xếp của công ty thôi, ai bảo bây giờ đang thiếu cơ phó loại máy bay vừa và nhỏ chứ?"

Nhan An liền tiếp lời: "Điều khiển máy bay loại vừa và nhỏ thì dễ dàng thăng chức lên làm cơ trưởng hơn."

Trang Đống Lương: "Nhưng bay đường dài vừa thoải mái lại vừa lắm tiền."

Nhan An lập tức lườm cậu ta rồi bảo ánh mắt của cậu ta thật thiển cận.

Trang Đống Lương: "Điều khiển máy bay lớn cũng dễ dàng lên chức cơ trưởng mà, Thiền cơ trưởng không phải thế à? Anh ấy toàn điều khiển 330, 380, 747, 787 thôi đấy, nói chung cao thủ thì điều khiển loại máy bay nào cũng cao thủ cả."

Nói xong, cậu ta quay sang hỏi Vương Ly An: "Này Villian, cậu nói xem cậu muốn được bay đường dài để kiếm tiền hơn hay là điều khiển máy bay loại vừa và nhỏ để nhanh chóng lên chức cơ trưởng hơn?"

Vương Ly An vẫn luôn nằm ngoài câu chuyện của bọn họ, vẻ mặt và cách ứng xử của cô ta đều rất lạnh nhạt, nên dù câu chuyện đã được thảo luận đi thảo luận lại nhưng cô ta vẫn một mình một phương, không thèm tham gia câu nào, kiểu người quá lạnh lùng kiêu ngạo như này chắc cũng chỉ mỗi cái tên thẳng nam Trang Đống Lương dám bắt chuyện với cô ta về chủ đề này thôi.

Vương Ly An được huấn luyện điều khiển B737, đây là loại máy bay chủ lực của đa số các hãng hàng không.

Cách sắp xếp của công ty rất hợp tình hợp lý, nhưng nếu suy xét kỹ hơn chút sẽ phát hiện ra vài điều hay ho. Vì hai tháng trước tin đồn công ty sẽ chỉ giữ lại một trong hai nữ phi công được tuyển vào năm nay, nên dù tin đồn này không chính thức nhưng lâu vậy mà chưa có vị lãnh đạo nào đứng ra làm yên lòng mọi người, nên ai ai cũng đang yên lặng quan sát động tĩnh của hai nữ phi công. Nhan An được phân huấn luyện điều khiển loại máy bay A330, Vương Ly An lại được phân huấn luyện điều khiển loại máy bay B737. Cách sắp xếp này cũng không có gì sai, nhưng không ít người đã đoán ra được nguyên do. Hai nữ phi công một người huấn luyện điều khiển loại máy bay lớn, bay đường dài, một người lại được huấn luyện với loại máy bay tầm trung chủ lực của công ty và chặng bay ngắn. Hiện nay số cơ phó điều khiển được B737 quá nhiều, nhưng ngược lại số cơ phó có khả năng điều khiển được máy bay cỡ lớn lại ít, nên cuối cùng Bắc Hàng sẽ giữ lại nữ phi công nào dường như cũng có chút liên quan đến việc phân phối huấn luyện họ điều khiển loại máy bay nào.

Lúc này, tên thẳng nam Trang Đống Lương vừa hỏi xong, những người ngồi cùng bàn đều nhất tề im lặng.

Vương Ly An vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cô ta hơi hếch cằm lên và nói: "Kiếm tiền và thăng lên làm cơ trưởng sao lại phải chọn một trong hai chứ?"

Nhan An cảm thấy câu trả lời này rất thú vị, cô nhìn về phía Vương Ly An, phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía mình. Nên Nhan An lập tức phụ họa theo: "Trẻ con mới thích lựa chọn, còn người lớn thì cái gì cũng muốn cả."

Sự kiêu ngạo của Vương Ly An giống như được khắc sâu từ trong xương cốt, cô ta vừa không hòa đồng vừa không thèm tìm cách hòa đồng với mọi người, mà luôn giống như một con chim đơn độc đậu trên ngọn cây rồi đơn độc bay đi.

Vương Ly An lập tức thu hồi ánh nhìn, còn Nhan An thì vỗ vai Trang Đống Lương ngồi cạnh mà phê bình: "Tôi đã nói mà, ánh mắt của cậu quá thiển cận."

*

Cái đề tài này nhanh chóng bị lướt qua, Trang Đống Lương vừa hào sảng, giọng nói cũng rất vang, tiếng nói cười của cậu ta vẫn vang xa như cũ.

Lúc Thiền Ngật vừa bước vào căn-tin đã nghe thấy Trang Đống Lương đang lớn tiếng nói: "Trước đây Nhan An đã nói là người đẹp trai nhất trong số các cơ trưởng của công ty chúng ta là cơ trưởng Paul đấy."

Vốn dĩ giọng nói của Trang Đống Lương đã đủ vang dội, cậu ta lại còn hay có những phát ngôn không có giới hạn, nên lúc này cậu ta vừa gào lên những người trong căn-tin đa số đều quay đầu nhìn về phía bàn của nhóm phi công mới và bật cười.

Thiền Ngật ngẩng đầu nhìn về phía cái bàn trong góc, bọn họ đều là phi công mới, Nhan An đang ngồi một góc đang vui vẻ chuyện trò với một đống nam phi công. Anh nghĩ thầm người có tính cách thẳng thắn hào sảng thường mang theo một loại mị lực, họ dễ dàng thu hút ánh mắt người khác giới, đặc biệt là người như Nhan An, ánh mắt của cô khi nhìn về phía người khác giống như đang phát sáng vậy. Thiền Ngật thu hồi ánh nhìn của mình rồi gọi một ly cà phê.

Nhan An: "Năng lực lý giải vấn đề của cậu không ra gì thế này thì môn lý thuyết làm sao qua được thế?"

Lúc trước hai người có thảo luận qua thói quen và tính cách của các cơ trưởng trong Bắc Hàng, cơ trưởng Paul là cơ trưởng ngoại quốc duy nhất trong các cơ trưởng ở đây, nên Nhan An thuận miệng nói một câu là cơ trưởng ngoại quốc chắc chắn là đẹp trai.

Nhưng lời đến tai Trang Đống Lương, từ "đẹp trai" lại bị thêm vào chữ "nhất".

Đúng lúc này, Trang Đống Lương lay Nhan An: "Thiền cơ trưởng kìa!"

Nhan An lập tức quay đầu, cô chống cùi chõ vào lưng ghế ăn rồi hướng về phía cửa căn-tin nhìn ngó, khi thấy anh ánh mắt cô lập tức phát sáng.

Trang Đống Lương thấy Nhan An không có hành động gì liền nhắc nhở tiếp: "Đó là người hướng dẫn của cậu mà, không đi qua thì cũng phải chào hỏi một tiếng chứ."

Hôm nay Thiền Ngật có nhiệm vụ bay, nên lúc này anh đang mặc đồng phục cơ trưởng, dù trên tay anh tùy tiện cầm lấy mũ cơ trưởng, nhưng dáng vẻ vô cùng đĩnh đạc và chỉn chu.

Nhan An cảm thán, trước thời khắc này, cô đã rất lâu không được tự do tự tại ngắm nhìn đàn ông, nên lúc này sự xuất hiện của Thiền Ngật đúng là đẹp trai đến mức khiến cô nổi hết cả da gà da vịt. Nhưng giây sau cô vẫn thu hồi ánh mắt: "Thôi thôi, xem như không nhìn thấy thôi, cậu cũng thu liễm chút đi."

Giây sau--

Trang Đống Lương: "Thiền cơ trưởng, ở bên này ạ!"

Nhan An: "..."

Nhan An quay đầu, cô nhìn thấy Thiền Ngật đang liếc về phía bàn bên này, liền nhẹ nhàng nhếch miệng nở một nụ cười. Sau đó, cô trực tiếp từ trên ghế đứng dậy chào hỏi: "Chào Thiền cơ trưởng!"

Thiền Ngật liếc nhìn cô một cái, rồi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Không lâu sau, anh liền cầm cốc cà phê rời đi.

Nhan An lại ngồi xuống, Trang Đống Lương liền nói: "Thiền cơ trưởng bình thường đều thế à? Có chút đáng sợ nhỉ."

Nhan An: "Bình thường anh ấy không dịu dàng được vậy đâu." Anh chỉ thích quật ngã con người ta thôi.

Trang Đống Lương: "?"

Lát sau, bà chủ căn-tin lại gọi bàn bọn họ đến lấy cà phê, Trang Đống Lương hỏi mọi người trong bàn mình rồi trả lời: "Bọn em có ai gọi cà phê đâu ạ."

Bà chủ: "Là Thiền cơ trưởng mời mấy cô cậu đấy."

Nhan An ngạc nhiên.

Trang Đống Lương hoan hô rồi kéo Nhan An đi lấy cà phê: "Nhờ dựa được hơi cậu đấy!"

Nhan An không dám đồng tình với câu nói này: "Là tôi chắc tôi không dám uống đâu."

Bà chủ căn-tin nghe thấy vậy đột nhiên bật cười ha hả: "Thiền cơ trưởng là người khẩu xà tâm phật, tuần sau không phải các cô cậu đều phải đi Hải Khẩu huấn luyện hả? Huấn luyện xong quay về tìm tôi, tôi sẽ mời toàn bộ phi công mới uống cà phê."

Bà chủ: "À đúng rồi, nghe nói hoạt động chào đón người mới mỗi năm đều rất thú vị đấy."

Nhan An liền hỏi: "Có cả hoạt động chào đón người mới cơ ạ?"

Bà chủ: "Ừ, nên cứ chơi bời thoải mái rồi thi cho tốt vào, bao giờ về tôi sẽ mời cà phê."

*

Hai ngày sau là ngày các phi công mới bay đi Hải Khẩu huấn luyện tập trung.

Hiếm khi có được kỳ nghỉ ngắn ngủi trước đi khi huấn luyện, Nhan An liền dứt khoát quyết định đi lượn một vòng. Mười giờ đêm đường lên núi yên tĩnh, chỉ có ánh đèn của vài chiếc xe đang nhấp nháy sau bóng cây, tiếng động cơ gầm rú lướt qua, mang theo sự hoang dã trong màn đêm, vừa tùy ý vừa sảng khoái, điên cuồng giống như mãnh thú đang chạy trên núi. Những chiếc xe phân khối lớn và xe máy địa hình quen thuộc lướt trong gió đêm cuối thu khiến cổ áo của những bộ đồ bảo hộ cũng bị cuốn theo, đây đúng là cảm giác thoải mái quen thuộc, khiến lỗ chân lông toàn thân Nhan An đều đang nở ra. Trong mũ bảo hiểm, khuôn mặt Nhan An khẽ nở một nụ cười thiếu nữ phản nghịch, cô kéo mạnh tay ga, lập tức đã bỏ lại những người phía sau với một khoảng cách rất xa. Lúc xuống đến dưới chân núi, Nhan An gỡ mũ bảo hiểm, không lâu sau, ba chiếc xe phân khối lớn chạy từ trên núi xuống và dừng lại vây trước sau cô.

Một trong số đó khen ngợi: "Em gái giỏi đấy, chiếc xe này rất có khí thế."

Sau khi từ Tây Ban Nha trở về, Nhan An đã tham gia nhóm chơi xe địa hình của Bắc Thành, bình thường cô xem phát trực tiếp xem đến nghiện, lần này cuối cùng cũng có thể tự mình đến trải nghiệm, dường như tinh thần và thể xác đều đang được khởi động lại. Trong hai tháng này ngày nào cũng bị Thiền Ngật huấn luyện như trong quân đội, nhưng lúc này áp lực tinh thần và thể xác bị tích lũy đã lập tức tiêu tán, trong không trung đều là tiếng huýt sáo điên cuồng của Nhan An.

Lúc trước chiếc xe phân khối lớn ở nước ngoài không thể mang về nên sau khi tốt nghiệp Nhan An đã bán đi, chiếc xe hôm nay cô lái là thuê của bên hãng xe, xe phân khối lớn đều là đồ cá nhân, chủ nhân là người chơi chuyên nghiệp nên chiếc xe đã được độ toàn bộ từ đầu đến cuối và biến thành một cỗ máy mạnh mẽ, Nhan An vừa vặn ga đã cảm nhận được cảm giác giống như đang rơi tự do, khiến cô cảm thấy rất sảng khoái.

Hôm nay mấy người tổ chức leo núi cộng thêm Nhan An cũng chỉ có bốn người, ba người còn lại khá thân thiết, trước đây cũng đã chạy cùng nhau mấy lần, nên đều là trong một nhóm, còn cô thuần túy chỉ là thêm vào giữa đường, nhưng không ngờ người điên cuồng nhất lại là cô.

Ba người bọn họ đều cảm thấy Nhan An rất mạnh mẽ, điên cuồng vô đối, họ hỏi cô có muốn cùng đi ăn đêm không, nhưng Nhan An xua tay từ chối, "Tôi không đi đâu, hai ngày nữa công ty có kỳ sát hạch, nên phải về sớm tu thân dưỡng tính, haha."

"Vậy lần sau đi tiếp sẽ gọi cô." Đối phương còn giơ ngón tay cái tán thưởng, "Cô gái, cô rất mạnh mẽ đấy."

Nhan An chào tạm biệt rồi ngồi lên xe, trước khi đi cô đột nhiên quay lại búng ngón tay và nói với một người đàn ông đội mũ bảo hiểm nhưng không mặc đồ bảo hộ: "Nghĩ lại, tôi vẫn không nhịn được mà muốn nhắc nhở anh. Anh trai nè, anh ăn mặc như này không được đâu nhé, quá nguy hiểm, bọn tôi chỉ cần đụng nhẹ vào anh là anh đã tàn phế luôn rồi, đã có thể mua được cái xe đắt thế này thì tiện thể mua luôn vài bộ đồ bảo hộ mà mặc vào, mặc đồ bảo hộ vẫn đẹp trai như thường mà!"

Ba người cùng bật cười, họ cảm thấy Nhan An thật thú vị, người đàn ông được cô dạy bảo lại cười lớn nhất: "Anh sai rồi, chơi trò này vẫn nên giống cô em đây, ý thức an toàn đặt lên hàng đầu mới đúng."

Nhan An thở dài: "Đừng nói tôi, thực ra tôi cũng từng bị người ta nhắc nhở qua. Thôi đi trước nhé, bye."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.